Dịch: Mộc Thanh Mạn

“Tình yêu là mùi vị như thế nào?”

Trương Giai Lai hỏi.

“Tình yêu à…” Thường Hiểu Xuân nghiêm túc suy nghĩ, nhắm mắt lại cảm nhận, cô nói:

“Tình yêu giống như vị của quả mơ xanh. Cậu ăn mơ xanh bao giờ chưa? Vị của nó thanh thanh pha lẫn chút ngọt, mùi rất hấp dẫn, ăn vào sẽ thấy có chút vị chua, chua tới mức tim cậu sẽ cảm nhận được và run lên, nếu nghiêm trọng, còn sẽ rùng mình.” Thường Hiểu Xuân nghĩ đến nụ hôn của Thời Quang, ngượng ngùng ôm mặt nói: “Có thể cậu ăn thử một miếng sẽ không dám thử lại lần nữa, nhưng mà về sau chỉ cần nghĩ đến nó, cậu sẽ chảy nước miếng, muốn thử thêm một lần. Lặp đi lặp lại như vậy.”

Lúc đó, Thường Hiều Xuân vừa cùng Thời Quang ở bên nhau không lâu, cô đem mọi cảm xúc bộc bạch hết với người bạn thân nhất của mình Trương Giai Lai, khơi dậy hứng thú yêu đương của Trương Giai Lai. Ngày thứ hai sau khi Thường Hiểu Xuân chia sẻ những lời này, Trương Giai Lai viết một bức thư tỏ tình gửi cho vị học trưởng bị phạt quét dọn vệ sinh hôm nọ mà cô bắt gặp trước bồn hoa dưới tầng học. Buổi sáng hôm đấy, Thường Hiểu Xuân tận mắt chứng kiến Trương Giai Lai giả như không có chuyện gì đưa bức thư vào tận tay học trưởng, cô bò lên cửa sổ nhìn lén, còn hồi hộp hơn cả đương sự.

Vị học trưởng cười lên hàng lông mi cong vút, tên là Thu Thiên, anh ấy chính là trái mơ xanh của Trương Giai Lai. Chỉ tiếc, trái mơ xanh này vì hồi còn nhỏ trải qua một cơn bạo bệnh nên không thể nói được. Thế nên Trương Giai Lai mới nói: “Cho dù anh ấy là một kẻ câm, cũng sẽ dốc toàn bộ năng lực ngôn ngữ bày tỏ với đối phương.”

Vì Thu Thiên, Trương Giai Lai quyết định đi học ngôn ngữ ký hiệu tay, cuối học kỳ, cô đã học thành thạo các phần học cơ bản. Ra chơi chỉ có mười phút, chờ giáo viên ra khỏi lớp mất hai phút, chạy từ tầng 1 lên tầng 2 của trường mất hai phút, chạy về lớp mất hai phút, cho nên thời gian nghỉ giải lao Trương Giai Lai và Thu Thiên chỉ được gặp nhau không đến bốn phút. Để tiết kiệm thời gian, bọn họ phát huy hết chủ ý, hễ ra chơi thì lập tức chạy ra hành lang, anh ở lầu trên, cô ở lầu dưới, hai người dưới ánh dương bày tỏ với nhau ký hiệu “I love you” Tôi yêu bạn

  

Tôi, đặt lòng bàn tay lên ngực; yêu, dùng tay tạo thành hình trái tim đặt cạnh tim; bạn, đưa trái tim cho đối phương.

Một vài cử chỉ đơn giản thầm lặng lại có sức mạnh lớn hơn lời nói.

Thường Hiểu Xuân mưa dầm thấm lâu cũng học được cách bày tỏ này.

Trên đường đi học về, Thường Hiểu Xuân làm động tác với Thời Quang. Thời Quang hiểu, nhưng lại chẳng có biểu cảm gì. Thường Hiểu Xuân cũng quen rồi, lời bày tỏ của cô đối với tình yêu của cậu giống như hét lớn vào một cái động không đáy, căn bản không nghe thấy lời hồi âm. Trên đường về nhà, Thường Hiểu Xuân luôn là người nói nhiều nhất, chuyện xảy ra ở trường sau đó lại chuyện trong gia đình.

Đến ngã tư, bọn họ tạm biệt nhau, Thời Quang không giống như các lần trước đứng ở bên đường chờ cô đi khuất vào con hẻm. Cậu đưa một tay lên ngực, tay tạo thành chữ V, sau đó chậm rãi đưa chữ V tới bên cạnh tai cô vẫy vẫy, đút hai tay vào túi quần rồi quay người đi.

“Ý gì vậy…” Thường Hiểu Xuân mù mờ. Cô tự thuật lại động tác vừa rồi của cậu, mới ngộ ra, thì ra là ký hiệu “me too”.

Đây chính là phương thức bày tỏ của cậu, vòng xoáy của tình yêu của cậu.

Trong vòng xoáy nhẹ nhàng trầm bổng, chẳng mấy chốc đã nửa năm trôi qua, bọn họ bước vào kỳ nghỉ hè của năm lớp 10.

Vì sự xuất hiện của Thời Quang, Cao Phi và Thường Hiểu Xuân đã hơn nửa năm không liên lạc với nhau. Tới nghỉ hè, Trương Giai Lai mời mọi người cùng đi ăn tối, nhân tiện xoa dịu mối quan hệ.

Thường Hiểu Xuân sớm đã không còn bận tâm tới chuyện đó. Mặc dù Cao Phi vẫn còn hiềm khích với Thời Quang, nhưng cậu thấy Thời Quang khoảng thời gian này vẫn luôn biểu hiện không tồi, ít nhất không có biểu hiện xấu, dần dần cũng không cố chấp nữa.

Ngày thứ ba của kỳ nghỉ hè, bọn họ hẹn nhau đi ăn ở một quán nhỏ gần trường Phú Trung, rồi dẫn theo người thân yêu tới gặp nhau.

Trương Giai Lai dẫn theo Thu Thiên, Thường Hiểu Xuân dẫn theo Thời Quang, Cao Phi thì dẫn theo em gái ruột mới nhận gần đây.

Ngày gặp mặt, Thường Hiểu Xuân là người đầu tiên đến. Quán ăn đông nghịt toàn là những gương mặt quen trong trường. Lúc Thường Hiểu Xuân bước vào cửa, ở bàn tựa sát tường phía đối diện có hai nữ một nam đang cãi nhau.

Nữ sinh A cao ráo kiêu ngạo. Nữ sinh B mảnh mai yếu ớt. Còn nam sinh kia, thân hình gầy gò, làn da vàng vọt, tóc rối bù, nhìn có chút không mấy khỏe mạnh. Không biết giữa bọn họ có ân oán tình thù gì?

Cô bên này suy nghĩ tới trời nam đất bắc, bên kia đã bắt đầu động thủ. Nữ sinh cao ráo thẳng tay hất cốc rượu vào mặt nam sinh, nói lớn: “Hứa Úy Bân, coi như mắt tôi bị mù, tôi nhìn nhầm người! Chúc hai người vui vẻ, chúc hai người hạnh phúc, chúc hai người ôm nhau tới già cùng nhau tới ch.ết!” Nữ sinh bật khóc, biểu cảm giống hệt vai nữ thứ trong bộ phim truyền hình giật gân nổi tiếng của Hàn Quốc. Có vẻ như một phần lớn phim truyền hình vẫn được ra đời ngoài thực tế.

Nữ sinh lau nước mắt rời khỏi quán, nhưng nam sinh không có ý định để cô gái đi dễ dàng như vậy, cậu nhặt một chiếc ghế đẩu lên ném qua đó, vẻ mặt cậu ta còn tức giận hơn nữ sinh đó. Cơ hồ cậu mới là người thực sự bị tổn thương.

May thay Thường Hiểu Xuân đã nhanh tay kéo nữ sinh kia sang một bên mới tránh được một vụ thảm án.

Chiếc ghế đẩu sượt qua tai nữ sinh rơi xuống đất. Nữ sinh ngạc nhiên quay qua nhìn Thường Hiểu Xuân, sau đó kinh ngạc nhìn nam sinh, khóc: “Được, được… coi như anh lợi hại.” Cô khóc chạy ra ngoài.

Thường Hiểu Xuân thở dài, nữ sinh nhìn qua có vẻ rất hung hăng, tính cách như cô ấy là người cầm băng ghế ném qua mới xem là bình thường, nhưng cô lại không hề làm như thế, nhất định là phải yêu say đắm nam sinh đó lắm mới như vậy.

Màn hay hạ xuống không lâu, Cao Phi vui vẻ đưa em gái tới. Ngay khi nhìn thấy Thường Hiểu Xuân, Cao Phi nói nhỏ điều gì đó với cô gái bên cạnh mình, cô gái mỉm cười với Thường Hiểu Xuân, thái độ không lạnh cũng không nóng. Nụ cười của cô gái rất đẹp, trong tâm trí của Thường Hiểu Xuân hiện lên rất nhiều bài thơ cổ: Tuyệt đại hữu giai nhân, u cư tại không cốc [1]; Mị nhãn hàm tu hợp, đan thần trục tiếu khai…[2]

[1] Có người con gái đẹp tuyệt trần,

Sống âm thầm trong núi non vắng vẻ. 《Giai nhân (Đỗ Phủ) 》

[2] Mi mắt và thẹn thùng khép lại, đôi môi đỏ mọng mỉm cười《Nam uyển phùng mỹ nhân (Hà Tư Trừng)》

Cao Phi làm như không có gì kéo ghế bên cạnh Thường Hiểu Xuân ngồi xuống, cô gái cũng ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Cao Phi.

“Vậy có ai không tới?” Cao Phi hỏi.

“Cậu ấy có việc, phải lát nữa.” Thường Hiểu Xuân đáp.

Cao Phi trầm mặc một lát rồi nói: “Không phải không muốn tới chứ.”

Thường Hiểu Xuân: “Cậu lại nghĩ nhiều rồi. Cậu ấy sớm đã không còn để ý chuyện đó nữa” Cô đẩy đẩy Cao Phi “Còn không mau giới thiệu em gái cậu một chút?”

Nhìn gương mặt Thường Hiểu Xuân cười hóm hỉnh, Cao Phi đột nhiên có chút tức giận, giúp cô ấy hả giận, giúp não heo không biết lựa chọn bạn trai của cô ấy tức giận.

Thấy Cao Phi không nói, Thường Hiểu Xuân tránh khỏi Cao Phi, cười với cô gái: “Nói với chị, em tên là gì vậy?”

Cao Phi đứng trước mặt cô gái, nói: “Đừng chị gái chị gái, Ngải Nhiễm còn lớn hơn cậu vài tháng đó.”

“Ngải Nhiễm? Họ rất hiếm gặp nha.” Thường Hiểu Xuân nói.

Ngải Nhiễn cười cụp mắt xuống.

“Đừng nhắc đến cái họ này. Hồi đó, lão đầu nhìn trúng mẹ em ấy chính là vì cái họ đặc biệt này” Cao Phi vòng qua Ngải Nhiễm, vỗ vỗ vào vai cô ấy, “Sau khi lão trêu ghẹo xong liền rời đi. Tớ luôn biết có sự tồn tại của Ngải Nhiễm, nhưng mẹ của em ấy không cho bọn tớ gặp nhau. Vài hôm trước, tớ vô tình bắt gặp em ấy ở bên đường bị ngất liền tới giúp đỡ. Cậu biết đấy, con gái lớn xinh đẹp như vậy gặp được là chuyện tốt biết bao. Vừa hay mẹ em ấy ra ngoài làm kinh doanh, không ai lo cho em ấy. Tớ liền thu nhận người em gái này.”

Thường Hiểu Xuân nhìn chằm chằm vào Cao Phi, làm thế nào cậu có thể nói chuyện riêng tư trực tiếp ra ngoài như vậy.

Ngải Nhiễm lần đầu tiên cất giọng ngọt ngào: “Không vấn đề gì, mọi người xung quanh đều biết chuyện gia đình bọn tớ, không có gì phải giấu diếm.”

Tính cách phóng khoáng của cô ấy có chút đượm buồn.   

Thường Hiểu Xuân rót cho Ngải Nhiễm một ly nước, đổi chủ đề nói: “Cậu sinh cùng năm với tớ, lớn hơn tớ vài tháng, sao lại học muộn một năm thế?”

“Em ấy nghỉ học từ năm ngoái,” Cao Phi giành nói “Năm nay thi đỗ vào Phú Trung, lợi hại nhỉ.”

Thường Hiểu Xuân đáp: “Thật tốt quá, sau này ở trên trường cứ tới gặp tớ thoải mái.”

Đang lúc nói, Trương Giai Lai và học trưởng của cô tay trong tay bước vào.

Trương Giai Lai hôm nay trang điểm tỉ mỉ, hai bím tóc buộc đung đưa đằng sau, một chiếc nơ màu xanh lá buộc quanh chiếc áo sơ mi cổ bèo công chúa của cô ấy. Vừa nhìn liền biết là dáng vẻ mẹ cô ấy chỉnh trang cho.

Thường Hiểu Xuân nhìn thấy bộ dạng ngoan ngoãn của Trương Giai Lai, rất muốn tiến lên nhéo nhéo cô. Chỉ tại bạn trai của người ta còn đang ở đây nên cô không tiện động thủ.

Sau khi Cai Phi giới thiệu Ngải Nhiễm, Trương Giai Lai vô cùng tự hào nhìn Thu Thiên nói: “Bạn trai của tớ, Thu Thiên.”

“Hoan nghênh hoan nghênh.” Thường Hiểu Xuân thuận theo nói, “Không biết đã ngắm bao nhiêu lần, vẫn luôn đẹp trai như vậy.”

“Soái” Cao Phi cũng hùa theo: “Đứng cùng Trương Giai Lai đúng là trời sinh một cặp.”

Thu Thiên ngượng ngùng gật đầu, mỉm cười, môi anh hồng hồng, khóe miệng cong lên rất đẹp, thực sự xứng đáng với danh hiệu Trương Giai Lai đã trao cho anh – hoàng tử nụ cười.

Ngải Nhiễm nghiêng đầu hỏi: “Anh tên là Thu Thiên, có phải Thiên trong thời tiết không?” [3]

Thu Thiên lắc đầu.

Thường Hiểu Xuân nhận thấy lời nói của Ngải Nhiễm đối với nam sinh có chút tình tứ, hoàn toàn trái ngược với thái độ thờ ơ của cô ấy khi nói chuyện với con gái.

Trương Giai Lai trả lời thay cho Thu Thiên: “Là Thiên trong từ Thiên tử Thiên tôn”. Dưới bàn, tay cô nắm chặt lấy tay anh, “Thu Thiên bị bệnh nặng hồi còn nhỏ khiến dây thanh quản của anh bị tổn thương dẫn đến không thể nói được.

“Ồ,” Ngải Nhiễm thương xót, mỉm cười xin lỗi, “Em xin lỗi, em không biết ạ.”

Thường Hiểu Xuân nheo mắt nhìn Cao Phi: Sao cậu không nói trước với em gái mình, bất cẩn quá

Cao Phi chậm rì rì nói: “Nhìn tớ làm gì.”

Thường Hiểu Xuân nói: “Chính là nhìn cậu.”

Cao Phi híp mắt: “Còn nhìn tớ, còn nhìn nữa tớ nuốt sống cậu luôn.”

Hai người lời qua tiếng lại không ngừng nghỉ, mùi thuốc súng tứ phía.

Thu Thiên cười khẽ.

Trương Giai Lai rất thích nụ cười của Thu Thiêm. Anh có một khuôn mặt rất thuần khiết, trông như viên pha lê trong suốt không tì vết, bất kỳ biểu cảm sắc thái nào trên khuôn mặt cũng biểu hiện đặc biệt rõ ràng và thanh thuần.

Thời Quang cuối cùng cũng đến. Mọi người đều đã đến đủ, Thường Hiểu Xuân kéo Thời Quang tới giới thiệu sơ lược qua đôi chút. Ngải Nhiễm rất tán thưởng Thời Quang, nói tên cậu nghe lên thật dễ khiến người khác cảm thấy có cảm tình.

Thời Quang, phải rồi, Thời Quang, ai nghe tới cái tên này cũng đều có ấn tượng tốt về cậu. Thường Hiểu Xuân và Thời Quang quen biết nhau lâu như vậy, mỗi lần nhẩm thầm tên cậu vẫn cứ âm thầm chua xót, mặc dù chưa có chuyện gì đau lòng xảy ra.

Cao Phi cũng giới thiệu Ngải Nhiễm lại một lần nữa.

Thời Quang nghe tới cái tên này, ngữ khí từ tốn ồ một tiếng.

“Sao vậy, tên của tớ có vấn đề gì sao.” Ngải Nhiễm hỏi.

Thời Quang ý thức được mình hơi mạo muội, lắc đầu nói: “Không có, không vấn đề gì.”

Ngải Nhiễm thấy cậu không có ý định nói tiếp, chuyển qua truy hỏi cậu: “Khẳng định có vấn đề, mau nói với tớ.”

Mọi người đều muốn biết, dồn mọi sự chú ý vào Thời Quang.

Không biết có phải là ảo giác của Thường Hiểu Xuân hay không, nhưng đôi mắt của Ngải Nhiễm khi nhìn Thời Quang sáng lên.

“Cậu sẽ không muốn nghe đâu.” Giọng điệu của Thời Quang thành khẩn.

Bây giờ mọi người đều tò mò, không ngừng hỏi.

Thường Hiểu Xuân cũng không nhịn được muốn biết, kéo kéo tay áo cậu.

Thời Quang nhìn liếc qua Thường Hiểu Xuân một cái, tay nghịch nghịch cốc nước, suy nghĩ một lát rồi nói: “Trong kinh Phật có một từ gọi là ái nhiễm, ái trong tình ái, nhiễm trong cảm nhiễm. Nó có nghĩa là con người thường dễ bị dao động bởi thế giới bên ngoài, tham lam, chấp trước và tu luyện không thể đạt được quả vị thực sự. Tên của cậu phát âm tương tự nó, vì vậy tớ ồ thôi.”

Thời Quang nói xong thản nhiên uống một ngụm nước.

Sắc mặt Ngải Nhiễm thay đổi.

Thường Hiểu Xuân vội vàng giải vây: “Chữ Ngải trong tên của Ngải Nhiễm là nhiễm nhiễm tăng khởi. Dù là họ hay tên, đều rất ít người dùng từ. 100km một cái tên cơ mà” Sau đó chuyển chủ đề: “Ăn ăn ăn, món củ cải bào sợ này ăn ngon lắm.”

“Đó là măng phải không?” Trương Giai Lai cố ý nói với cô.

Thường Hiểu Xuân vừa mở miệng, miếng măng trắng trên chiếc đũa rung rung.

Người luôn trầm mặc nãy giờ Thu Thiên nở một nụ cười.

Không khí thoải mái, mọi người tranh thủ chuyển chủ đề. Khi mọi người đang bàn tán sôi nổi, Thời Quang nhìn chăm chú vào mặt bàn không nói một lời nào. Thường Hiểu Xuân nghiêng người một chút, nhìn thấy 10 ngón tay của Thời Quang chụm lại thành tư thế cầu nguyện. Cô gần như quên mất Thời Quang theo đạo chúa Kito, cậu phải cầu nguyện trước khi ăn. Đối với tín ngưỡng của chính mình, Thời Quang không bao giờ công khai cũng như tiết lộ nó. Cậu đặt niềm tin vào trái tim mình, mọi thứ trong ngoài cuộc dù mẹ cậu có bắt cậu vào chùa cúng bái cũng không lay chuyển được cậu.

Thường Hiểu Xuân chưa bao giờ thấy Thời Quang nói bất cứ điều gì về Chúa, cô tôn trọng cậu.

“Này, Thời Quang, tớ đang nói chuyện với cậu đó.” Trương Giai Lai gõ lên bàn.

Thời Quang cầu nguyện xong, nhìn lên cô.

Trương Giai Lai nói: “Cậu đừng ủ rũ im lặng không nói chuyện mà. Coi Hiểu Xuân bọn tớ như không tồn tại.”

“Tính cách cậu ấy chính là không thích nói chuyện phiếm như vậy đấy.” Thường Hiểu Xuân nắm lấy bàn tay của Thời Quang ở dưới bàn.

“Tính cách gì chứ” Trương Giai Lai bất mãn thay Thường Hiểu Xuân, “Không cần biết tính cách như thế nào, đối với bạn bè vẫn nên nhiệt tình chút.”

Thu Thiên vỗ vỗ vào vai Trương Giai Lai, dùng thủ ngữ nói với cô.

Trương Giai Lai bĩu môi: “Giúp cậu ta nói chuyện làm gì.”

Thường Hiểu Xuân hỏi: “Anh ấy nói gì vậy?”

Trương Giai Lai trợn mắt trắng: “Anh ấy nói, người không thích nói chuyện luôn thông minh thâm tình hơn những người ríu rít như chúng ta.”

  

Thu Thiên vội vàng xua xua tay, lại xua xua tay với mọi người.

“Ý của anh chính là như vậy.” Trương Giai Lai ngoái đầu đi chỗ khác.

Thường Hiểu Xuân hỏi Thu Thiên: “Vì sao lại nói như vậy? Có nghiên cứu rồi sao?”

Thu Thiên lắc đầu, anh biết Trương Giai Lai sẽ không thành thật giúp anh dịch, tự mình lấy sổ ghi chép đã chuẩn bị trước viết vài dòng- Không phải Thời Quang lạnh nhạt. Là bởi vì không giỏi bày tỏ lời nói nên khi muốn bày tỏ tình cảm cậu sẽ nghĩ ra nhiều cách khác nhau để đối phương biết. Tuy nhiên, không phải ai cũng có thể hiểu được điều đó, nếu không để ý kỹ sẽ dễ bỏ sót dấu hiệu đó và lầm tưởng cậu ấy là người lạnh lùng.