1

Che vết thương trên mặt, tôi nhìn vào gương nặn ra một nụ cười khó coi.

Một lát nữa gặp mẹ, không thể để bà nhìn ra bất cứ điều gì.

Nhưng ngay sau đó gương của tôi đã bị cướp mất, đập nát bét.

"Khương Mạn, còn có tâm trạng trưng diện hả?"

Những người này, là những gã côn đồ thường bắt nạt tôi.

"Lát nữa tới chỗ cũ, anh Án đang chờ mày đó!"

Trái tim tôi đau nhói.

Tôi cầu xin bọn chúng, có thể để tôi về thăm mẹ trước được hay không.

Nữ sinh cầm đầu tên là Văn Giai Nghiên, cô ta rất xinh đẹp, mấy nam sinh khác đều nghe lời cô ta.

"Khương Mạn, nếu như không nghe lời, mày sẽ làm mẹ mày lo lắng đấy."

Tất cả bọn chúng đều biết, nói cái gì sẽ khiến tôi phải ngoan ngoãn nghe lời.

Những chuyện này, đều do Nghiêm Án dạy chúng.

Trong phòng KTV, họ ép tôi phải thay một chiếc váy hở hang.

Bên ngoài lớp da tr@n trụi còn có vết thương chưa tiêu tan, tôi ôm đầu gối rụt vào góc tường, không ngừng run rẩy.

Văn Giai Nghiên bóp mặt tôi, thoa một thỏi son tươi sáng lên cho tôi.

"Ừm, như vậy mới xinh đẹp, anh Án sẽ thích."

Nhưng Nghiêm Án không tới, chỉ có mấy người đàn ông xa lạ tới.

Văn Giai Nghiên vừa đi, bọn họ lập tức động tay động chân với tôi.

Tôi giãy giụa lung tung trong sợ hãi, họ chạm vào chân tôi, kiềm chế bàn tay của tôi.

"Em gái này cũng xinh ghê!"

"Nghe nói đã bị thằng nhóc nhà họ Nghiệm chơi qua rồi, mày dám chơi không?"

Những giọt nước mắt nhục nhã bức ra hốc mắt, tôi không thể giãy dụa, đá lung tung trên người họ.

"Con đi.ế.m thối!"

Cực kỳ dùng sức tát vào mặt tôi một cái, trong miệng lập tức tràn ra mùi máu tươi.

"Ăn mặc như vậy còn giả bộ thuần khiết gì chứ!"

Lúc nản lòng thoái chí, cửa bị một cước đá văng ra.

Bóng dáng Nghiêm Án xuất hiện ở cửa.

Tôi gần như nghĩ rằng anh ta vẫn là anh ta của trước đây, nghĩ rằng anh đã đến để cứu tôi.

Nhưng anh ta chỉ là mặt không chút thay đổi liếc tôi một cái, chợt giơ tay lên, lập tức có người tiến vào kéo mấy người đàn ông này ra ngoài.

Văn Giai Nghiên ra vẻ kinh ngạc che miệng lại ở một bên.

"Khương Mạn, không phải tôi bảo cô ở chỗ này chờ anh Án sao? Làm sao cô...".

Tôi không giải thích.

Nếu Nghiêm Án tin vào diễn xuất vụng về như vậy, giải thích có ý nghĩa gì chứ.

Ánh sáng chói mắt.

Tôi ăn mặc hở hang, tóc rối bời, son môi lem luốc trên mặt.

Còn Nghiêm Án dựa vào ghế sa lon, ánh sáng làm nổi bật đường nét không thể bắt bẻ của anh ta, quý phái lại mê người.

2

Một lát sau, anh ta dập tắt điếu thuốc đi đến chỗ tôi.

Ngón tay thon dài nắm lấy cằm tôi, buộc tôi phải đối mặt với anh ta.

Mùi thuốc lá thoang thoảng tràn vào khoang mũi.

Khuôn mặt Nghiêm Án gần trong gang tấc, tôi đã từng yêu nó đến mức nào, giờ phút này cũng sợ đến mức ấy.

Anh ta nhìn tôi đột nhiên mỉm cười.

Ý cười không đạt tới đáy mắt, lộ ra sự lạnh lẽo.

"Sao vậy, tôi quấy rầy chuyện tốt của cô rồi sao?"

"Khương Mạn, cô rất thiếu đàn ông à?"

Tôi cắn chặt môi, không muốn nói một câu phản kháng nào.

Thấy bộ dáng này của tôi, tròng mắt đen nhánh của anh ta lộ ra ý tứ nguy hiểm.

"Khương Mạn, cô giống như mẹ cô vậy, hạ tiện."

Tất nhiên anh ta biết dùng từ gì có thể làm tổn thương và chọc giận tôi nhất.

Tôi trừng mắt nhìn anh ta, gằn từng chữ nói: "Tôi nói rồi, mẹ tôi sẽ không làm chuyện như vậy, có gì cậu cứ nhắm vào tôi!"

Nhưng phản bác của tôi lại yếu ớt vô lực như vậy, thế cho nên ánh mắt người bên ngoài nhìn tôi tựa như xem một trò đùa.

Tay Nghiêm Án nắm cằm tôi đột nhiên dùng sức.

"Nếu như cô quên, tôi sẽ giúp cô nhớ kỹ."

Nói xong, anh ta ấn tôi lên tường.

Dùng một cây bút viết hai từ trên vai tôi.

Qua kính phía sau, tôi thấy rõ hai từ "gái đi.ế.m" được viết trên vai, đỏ tươi chói mắt.

Anh ta đứng dậy nhìn xuống từ trên cao.

"Khương Mạn, dù sao cô cũng phải trả giá cho những chuyện mình đã làm."

Cảm giác xấu hổ khổng lồ bao bọc tôi, tôi lau lung tung, phát hiện căn bản không lau sạch được.

Vào lúc tôi lau đến làn da ửng đỏ.

Văn Giai Nghiên cười đến run rẩy cả người ở bên cạnh.

"Khương Mạn, danh hiệu này rất thích hợp với cô đó!"

Tôi không thể chịu đựng được nữa, suy sụp bật khóc.

Tôi biết rằng cơn ác mộng này sẽ đi cùng với hai từ này, kéo dài suốt phần đời còn lại của tôi.

Tôi cũng biết, Nghiêm Án trước kia, sẽ không bao giờ trở về nữa.

3

Nghiêm Án trong trí nhớ của tôi, từng nắm lấy tay tôi, hôn trộm má tôi.

Cùng tôi ngắm hoàng hôn, gió thổi màn đêm.

Anh nói chúng ta sẽ ở bên nhau...

Tất cả những kỳ vọng của tôi đối với Nghiêm Án, đã bị phá vỡ trong đêm mưa lớn đó.

Sau khi mẹ của Nghiêm Án chạy ra khỏi nhà và xảy ra tai nạn xe cộ.

Trước khi ch.ế.t, bà nói với Nghiêm Án rằng bà đã nhìn thấy cha anh với một người phụ nữ khác ở bên nhau.

Người phụ nữ đó, là mẹ tôi.

Tôi vĩnh viễn không quên được ánh mắt Nghiêm Án nhìn tôi khi đó, lạnh như băng, u ám, hận không thể xé ná.t tôi.

Anh nói rằng làm thế nào anh có thể thích con gái của một tiểu tam.

Từ đầu đến cuối, tôi tin tưởng mẹ tôi vô điều kiện.

Bà ấy hiền lành và tốt bụng như vậy, nuôi dạy tôi lớn lên một mình, dạy tôi đạo lý làm người, không bao giờ làm điều ác với người khác.

Tôi hiểu nỗi thống khổ m.ấ.t mẹ của Nghiêm Án, cũng từng cầu xin anh tin tưởng chúng tôi, đổi lại chỉ là Nghiêm Án hận càng thêm hận.

Mà cha Nghiêm Án lựa chọn ra nước ngoài để trốn tránh tất cả.

Sau đó, mẹ tôi bị trầ.m cả.m nặng.

Bà không còn giao tiếp với bất cứ ai, yếu đuối như thể bà có thể ch.ế.t bất cứ lúc nào.

Đối với Nghiêm Án mà nói, như vậy vẫn không đủ.

Anh ta nói, tôi phải đau đớn hơn anh ta thì mới coi là Chuộc Tội.

Tôi ngâm mình trong nước trong một thời gian dài.

Nhưng chữ trên vai, làm sao cũng không rửa sạch được.

Mỗi lần nhìn, tôi càng sụp đổ thêm một phần.

Nhìn vào gương, tôi giơ con d.a.o lên.

Một d.ao một d.ao, xẻo trên vai.

Làn da nở rộ, m.á.u tư.ơ.i tuôn ra như hoa.

Dường như tôi không cảm thấy đau đớn, cho đến khi hai chữ đó bị rạch đến m.á.u và th.ị.t lẫn lộn.

Con mèo chạy đến cọ xát chân tôi, nó giống như lo lắng cho tôi, không ngừng chạy quanh tôi.

Tôi ôm nó lên, đón nhận nơi gửi gắm tinh thần duy nhất.

4

Trong bệnh viện, sợ mẹ nhìn thấy vết thương trên cơ thể tôi, tôi chỉ dám nhìn bà từ xa.

Bà vẫn còn phát ngốc cả ngày, không thấy cải thiện.

Lo bà xảy ra chuyện, tôi đã ngồi trên băng ghế dự bị ngoài hành lang suốt đêm.

Đêm khuya, tên Nghiêm Án xuất hiện trên màn hình điện thoại di động.

Trong lòng tôi lập tức có dự cảm không tốt, click vào hình ảnh anh ta gửi tới, cả người tôi lập tức phát lạnh.

Tôi gọi xe trong mưa, vội vã đến nơi anh ta yêu cầu.

Vừa vào cửa, trái tim tôi đã bị siết chặt.

Con mèo của tôi nằm trên mặt đất, móng vuốt trước dính m á u, tai gục xuống, hơi thở cũng thoi thóp.

Tôi run rẩy quỳ xuống đất, đưa tay muốn ôm lấy nó, lại sợ lại làm nó bị thương.

Văn Giai Nghiên bước giày cao gót, dừng lại bên cạnh con mèo.

"Khương Mạn, mèo của cô làm tôi bị thương, cô nói nên làm cái gì bây giờ?"

Tôi quay đầu nhìn về phía Nghiêm Án, đôi mắt của anh ta giống như phủ một tầng hàn băng.

"Cầu xin các người..." Giọng của tôi khô khốc khàn khàn, hèn mọn cầu khẩn anh ta: "Buông tha cho con mèo của tôi..."

Trong nháy mắt Nghiêm Án và tôi nhìn nhau, gợi lên một nụ cười đùa giỡn.

"Khương Mạn, cô có một đàn anh thân thiết, có một con mèo đáng yêu, sao lúc này lại nhớ tới tôi?"

Điện thoại di động trên mặt bàn của Nghiêm Án còn sáng, trên đó là ảnh anh ta gửi cho tôi.

Trong ảnh, là cảnh tôi và đàn anh Chu Kỳ trêu chọc mèo.

"Con mèo này... Là Chu Kỳ đưa cho tôi... Anh ấy chỉ... Thỉnh thoảng đến thăm mèo, chúng tôi không có...".

Tôi cố gắng sơ cứu cho con mèo, những lời giải thích đều rời rạc.

Sợ rằng sự trả thù và mong muốn kiểm soát của Nghiêm Án đối với tôi sẽ càng làm nhiều người bị liên lụy hơn.

Nghiêm Án ngoắc ngoắc ngón tay về phía tôi, tôi giống như thú cưng ngoan ngoãn đi qua.

Anh ta đưa tay kéo tôi ngồi trên đùi anh ta, tay kia giữ thắt lưng tôi.

Giọng nói của anh ta chưa bao giờ được gần gũi với tôi như vậy.

"Nhìn tôi."

"Khương Mạn, cô chưa bao giờ cho tôi ánh nhìn đầu tiên của mình."

Tôi nhìn anh ta, trong lòng chỉ cảm thấy bi thương.

Thật là một khuôn mặt hoàn mỹ, giống như tác phẩm đắc ý nhất của Đấng Tạo Hóa, mỗi một tấc đường nét đều tinh xảo đến cực điểm.

Trước kia tôi cũng từng động lòng, hiện giờ lại nhìn khuôn mặt này, chỉ cảm thấy lạnh lẽo và tàn nhẫn.

Văn Giai Nghiên càng thích anh ta thì càng căm hận tôi.

Cô ta gắt gao nhìn chằm chằm thân thể tôi và Nghiêm Án dựa sát vào nhau, móng tay khảm vào da thịt.

Nghiêm Án vuốt v e mặt tôi.

"Hôn tôi, tôi sẽ thả nó."

5

Nhìn vào mắt anh ta, tôi biết tôi không nghe nhầm.

Không do dự, tôi đến gần hôn anh ta.

Vào khoảnh khắc mấu chốt, bị anh ta hung hăng đẩy ra.

Thắt lưng của tôi chạm vào góc bàn, đau đớn đến trước mắt tối sầm lại.

Nghiêm Án lau tay, ánh mắt nhìn tôi giống như nhìn rác rưởi vậy.

"Khương Mạn, cô thật làm cho người ta ghê t.ở.m!"

Trong một thời gian, không gian vốn yên tĩnh phát ra tiếng cười chói tai.

Đặc biệt là Văn Giai Nghiên.

Nhưng tôi không quan tâm, tôi chỉ quan tâm đ ến con mèo của tôi.

Nghiêm Án nói, con mèo của tôi làm Văn Giai Nghiên bị thương, bảo tôi đi cầu xin cô ta.

Ném tôi cho cô ta như vứt rác.

Văn Giai Nghiên cực kỳ hưng phấn.

Cô ta bảo tôi nhìn lòng bàn tay cô ta: "Cô xem, đây đều do con súc sinh này cào, Khương Mạn, cô muốn tôi tha thứ như thế nào đây?"

Hồng ngân này rõ ràng chính là cô ta vừa rồi tự cào.

Tôi không phản bác, sợ chọc giận cô ta sẽ làm tổn thương con mèo của tôi một lần nữa.

Tôi chỉ cúi đầu khiêm tốn, xin lỗi cô ta.

“Thực xin lỗi, tôi sẽ mang nó về, nếu nặng… tôi sẽ thường tiền.".

Văn Giai Nghiên càng thêm đắc ý.

“Thường tiền? Tôi giống người thiếu tiền sao?"

Tôi nhìn thẳng vào cô ta: "Vậy cô muốn như thế nào?"

Cô ta giơ tay chỉ vào một đống đồ ăn trên mặt đất: "Con súc sinh của cô làm đổ thức ăn của tôi, trên mặt đất đều bẩn..."

"Không bằng, để chủ ăn sạch sẽ dùm tôi đi, nói như vậy, không lãng phí thức ăn lại sạch rác!"

Nói xong, cô ta mang con mèo của tôi lên.

"Ôi chao, không cẩn thận bị thương có chút nặng, quá đáng thương."

Trái tim tôi bị thắt chặt, hận không thể trả những vết thương này lại gấp ngàn lần vạn lần cho Văn Giai Nghiên.

Nhưng con mèo của tôi nhìn tôi, nó khóc nức nở đau đớn.

Tôi chỉ có thể giống như một cái xác không hồn, quỳ gối trên mặt đất, lấy tay nắm lấy thức ăn trên mặt đất.

Bên tai truyền đến tiếng cảnh cáo lạnh như băng của Nghiêm Án: "Khương Mạn, đừng làm mình quá bẩn."

Tôi mắt điếc tai ngơ, cầm lấy đồ ăn lập tức nhét vào miệng.

Bẩn là gì? Làm thế nào mới được tính là sạch?

Tôi không bao giờ bẩn, mẹ tôi cũng sạch sẽ!

Tiếng cười của Văn Giai Nghiên bén nhọn chói tai.

Giày cao gót của cô ta bước lên tay tôi: "Khương Mạn, rác mà cũng ăn, cô điê,n rồi sao?"

Xương cốt trên mu bàn tay như bị giẫm nát, tôi đau đến nhíu mày, lại không chịu phát ra một tiếng.