Bất luận là thân hình hay gương mặt Du Phục Thời đều quá mê hoặc nhân tâm, khó trách Tây Ngọc lại che mũi chạy trối chết, bất quá đại sư tỷ đã sớm nhìn quen.

“Ngủ mấy ngày rồi? Cũng nên dậy thôi.” Diệp Tố bình tĩnh nói với Du Phục Thời trong phòng.

Du Phục Thời miễn cưỡng nghe lời phàm nhân này nói, chậm rãi đứng lên, giơ tay nhấc chân đều mang theo vẻ lười biếng tản mạn.

Tầm mắt của Dịch Huyền xẹt qua Du Phục Thời, cuối cùng dừng trên mặt Diệp Tố, đại sư tỷ thế mà lại không có chút nào không vui, tựa hồ đối với việc đối phương không đáp lời là một việc rất thường tình.

Lúc còn ở Thiên Cơ Môn, Dịch Huyền chưa bao giờ dậy muộn một ngày nào, hắn hiếu thắng, cũng không muốn nhận thua, thậm chí thời gian tu luyện của hắn nhiều lúc còn dài hơn cả Diệp Tố.

Dịch Huyền chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày nhiều ra thêm một tên tiểu sư đệ, đối phương không chỉ không tu luyện mà còn đúng lý hợp tình ngủ nướng, thế nhưng đại sư tỷ lại cũng mặc kệ không quản.

“Nếu đã là đệ tử Thiên Cơ Môn thì buổi sáng nên đúng giờ dậy tu luyện.” Dịch Huyền nhìn về phía Diệp Tố, có nề nếp nói. “Đại sư tỷ, trước kia chính tỷ đã nói như vậy.”

Diệp Tố: “Đệ ấy…… Phương pháp tu luyện của đệ ấy không giống người thường.”

Nàng có thể yêu cầu gì với một yêu thú đây?

Lúc này Du Phục Thời đã bước tới, quần áo của hắn khoác lỏng lẻo trên người, cũng không thèm nhìn tới Dịch Huyền, tựa hồ hoàn toàn không nghe thấy đối tượng hai người vừa thảo luận chính là mình.

Hắn đi đến trước mặt Diệp Tố, vươn ra bàn tay thon dài trắng nõn, thậm chí cũng không cần mở miệng.

Đại sư tỷ liền lấy ra một nắm linh thạch đưa cho tiểu sư đệ, thuận tay giúp hắn kéo lại cổ áo xộc xệch cho cho ngay ngắn.

—— thật tình nhìn không nổi nữa.

Dịch Huyền trầm mặc nhìn nhất cử nhất động của hai người, khó mà xem nhẹ được cảm xúc bực bội trong lòng, bầu không khí giữa hai người bọn họ dường như không ai có thể xen vào được.

Thì ra có người không cần tu luyện vẫn có thể dễ dàng nhận được tất cả sự chú ý của đại sư tỷ.

“Phần này cho đệ.” Diệp Tố phân ra 5000 thượng phẩm linh thạch đưa cho Dịch Huyền, “Đệ cất đi từ từ dùng.”

Dịch Huyền hoàn hồn, sửng sốt nhìn túi linh thạch trước mặt, một lát sau hắn nghiêng đầu nhìn ra ngoài viện: “Đệ không cần.”

“Linh khí nơi này tuy dư thừa nhưng cũng có lúc cần tiêu pha này kia, vừa lúc không lâu trước đó ta mới kiếm lời được một chút linh thạch.” Diệp Tố nói, “Trước khi đến ta cũng đã hỏi thăm mấy người Từ Trình Ngọc, ở Ngô Kiếm Phái có thể nhận làm nhiệm vụ để kiếm linh thạch, nhưng thời gian sắp tới này đệ vẫn là nên tập trung tu luyện cho thật tốt, chuẩn bị giành lấy thông hành đơn.”

5000 thượng phẩm linh thạch cũng không tính là ít, mỗi lần nàng cho Du Phục Thời cũng chỉ cho 10 khối, nhiều nhất cũng chỉ là 100 khối mà thôi. Nhưng Diệp tố suy xét đến việc Dịch Huyền hiện giờ đang là đệ tử dưới trướng Tân Thẩm Chi, chi tiêu so với bọn họ hẳn là sẽ lớn hơn nên nàng mới cho nhiều thêm một chút.

“Mấy ngày trước ta quên mất việc này nên kéo dài đến hôm nay mới đưa cho đệ.” Diệp Tố ném túi linh thạch vào ngực Dịch Huyền. “Cầm lấy.”

Lời cự tuyệt của Dịch Huyền đã đến bên miệng nhưng khi ánh mắt hắn chạm đến trong tay Du Phục Thời thì ngược lại nhận lấy túi linh thạch, thậm chí hắn còn cố ý nhìn số linh thạch trong tay Du Phục Thời vài lần.

Tiểu sư đệ chỉ được mấy khối mà thôi.

“Đồ đệ!” Tân Thẩm Chi không biết đột nhiên từ đâu nhảy ra tới, bất mãn nói, “Linh thạch của nhị sư phụ đưa con không nhận, linh thạch của sư tỷ thì lại nhận, sao lại phân biệt đối xử như thế?”

Đúng như Diệp Tố suy nghĩ, là thân truyền đệ tử của một phong, Dịch Huyền nhất định có chỗ cần dùng đến linh thạch, Tân Thẩm Chi năm lần bảy lượt nhét cho linh thạch nhưng hắn nhất quyết không chịu lấy mà tự bản thân đến Chấp Sự Đường nhận nhiệm vụ để đổi linh thạch.

Tân Thẩm Chi lấy ra mấy túi linh thạch từ trong túi Càn Khôn của mình, đưa hết cho Dịch Huyền: “Hôm nay con nhất định phải nhận linh thạch của ta.”

Dịch Huyền: “……”

Tân Thẩm Chi cảm thấy không cam lòng: “Gọi ta là nhị sư phụ còn chưa tính, sư phụ cho đồ đệ chút đồ vật cũng không được sao? Hiện giờ trên dưới Ngô Kiếm Phái đều cho rằng ta ngược đãi đệ tử.”

“…… Nhị sư phụ.” Dịch Huyền nhìn Tân Thẩm Tử rất là đau đầu.

Phong cách hành sự của Tân Thẩm Chi luôn trương dương, lúc nào cũng dẫn theo hắn đi khắp nơi trong Ngô Kiếm Phái “hô mưa gọi gió”, đối với Dịch Huyền mà nói hắn thật sự có chướng ngại tâm lí với việc này.

Diệp Tố nhìn Dịch Huyền, trong mắt hiện lên hứng thú, thời gian Tân Thẩm Chi nhận Dịch Huyền làm đồ đệ còn chưa tới một năm, thế mà cảm xúc của hắn đã bắt đầu chậm rãi bộc lộ ra ngoài, đây thật sự là một chuyển biến tốt.

Dịch Huyền quá cố chấp, lại còn thích giấu hết mọi tâm sự, cảm xúc trong lòng, quá dễ để tâm vào chuyện vụn vặt.

Hiện giờ hy vọng Tân Thẩm Chi có thể ảnh hưởng để hắn mở lòng ra thêm nữa.

“Ta mặc kệ, đồ đệ của lão tử không thể không có thứ tốt, con phải thu hết chỗ này cho ta.” Tân Thẩm Chi vỗ vỗ bả vai của Dịch Huyền nói, “Mấy đứa Từ Trình Ngọc cũng đã trở lại, sắp tới con sẽ luyện tập đối chiêu với bọn chúng, ta đã sắp xếp hết rồi.”

Bốn người Thiên Cơ Môn từ nhỏ lớn lên ở Thiên Cơ Môn linh khí khô cằn nên cảnh giới vẫn luôn bị áp chế, hiện giờ tiến vào Ngô Kiếm Phái linh mạch sung túc, giống như mầm cây được tưới nước đầy đủ, phá đất chui lên, trưởng thành cực nhanh.

Bất quá tuy rằng cảnh giới có tăng lên nhưng vẫn còn thiếu không ít kinh nghiệm.

Khoảng thời gian trước tuy Dịch Huyền đã đọ chiêu một lượt với đệ tử của các phong khác nhưng mấy người lợi hại nhất là nhóm Từ Trình Ngọc thì vẫn còn chưa trở về.

“Hôm nay có thể luyện luôn.” Dịch Huyền nhìn thoáng qua Du Phục Thời, “Đại sư tỷ có thể đến xem.”

Để đại sư tỷ nhìn thấy trong thời gian qua hắn đã tiến bộ được đến mức nào, sau đó nhìn lại tiểu sư đệ mới tới này vô dụng ra sao.

Diệp Tố tất nhiên là đồng ý, còn vị tiểu sư đệ nào đó bị nhằm vào thì chẳng cảm giác được chút ẩn ý nào trong đó cả, thậm chí lại bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.

……

Buổi chiều, trong sân luyện kiếm của Ngô Kiếm Phái, mọi người vây quanh một cái võ đài đông nghịt, trên đó là hai người Từ Trình Ngọc cùng Dịch Huyền đang đứng.

“Đại sư huynh đánh hắn!”

“Đại sư huynh tất thắng!”

Tiếng hô vang dội ùn ùn không dứt.

Ở đây đã một thời gian, Diệp Tố luôn cảm thấy bầu không khí ở đây khá tốt, theo lý sẽ không bài ngoại như vậy, Diệp Tố nghe thấy các khẩu hiệu nhất trí chống lại Dịch Huyền không khỏi nhíu mày.

“Đại sư tỷ, trong thời gian tỷ không ở đây ngũ sự đệ đã đánh qua một lượt đệ tử các phong của Ngô Kiếm Phái.” Hạ Nhĩ nói nhỏ, “Mỗi lần đánh thắng là sư phụ Tân Thẩm Chi của hắn lại tại chỗ khen ngợi, phân tích một hồi, trong lòng mọi người đều đang nghẹn muốn bốc hỏa đấy.”

Dịch Huyền là đồ đệ đầu tiên mà Tân Thẩm Chi thu nhận nên không lần tỷ thí nào của Dịch Huyền mà ông vắng mặt, sau khi đánh xong ông đều sẽ phân tích hướng dẫn một phen. Những đệ tử đó của Ngô Kiếm Phái không những bị một người chưa chính thức luyện kiếm bao lâu đánh bại mà còn bị sư phụ của hắn bình phán nên trong lòng khó tránh khỏi buồn bực.

Giữa mày Diệp Tố khẽ giãn ra, giương mắt nhìn hai người trên đài.

Từ Trình Ngọc mặc một thân đạo bào xanh lam có hình bóng kiếm, tay nắm chuôi kiếm, khí vũ hiên ngang, thiên tư lanh lảnh. Dịch Huyền mặc một đạo bào màu đen, trước sau đơn giản thêu ba chữ to “Thiên Cơ Môn”, thân hình thoạt nhìn có chút đơn bạc nhưng lại có khí thế sắc bén tựa như kiếm sắp ra khỏi vỏ, đứng ở giữa sân đỉnh thiên lập địa.

“Dịch sư đệ, mời.” Từ Trình Ngọc chắp tay nói.

Vừa dứt lời hai người liền rút kiếm, hai đạo kiếm ý hiện ra giữa sân.

Kiếm ý tùy tâm, có thể công cũng có thể thủ.

Ban đầu Dịch Huyền không có cách nào hình thành được kiếm ý của mình, tâm tư của hắn quá hỗn loạn, lại chỉ chăm chăm câu nệ trong thế giới của bản thân, mặc dù có Tân Thẩm Chi chỉ đạo nhưng kiếm ý sau khi thành hình cũng không hoàn toàn tương thông với tâm ý của hắn.

Dưới cái nhìn của Tân Thẩm Chi, kiếm ý của Dịch Huyền không đủ rộng lớn tiêu sái, thậm chí còn có chút thiên hướng hung ác nham hiểm, chỉ là ông quá thích sự không cam lòng cùng khát vọng mà đồ đệ này đã lộ ra trong khoảnh khắc sinh tử.

Cho nên ông rất nhẫn nại huy kiếm chỉ dẫn hết lần này đến lần khác, còn bồi hắn đi tỷ thí với đệ tử của các phong khác.

Cũng không biết từ khi nào, kiếm ý của Dịch Huyền đã dần dần thay đổi.

Lạnh, đó chính là ấn tượng ban đầu của mọi người đối với kiếm ý của Dịch Huyền, nhưng nhìn kĩ sẽ phát hiện trong đó còn mang theo một tia tinh thần phấn chấn như có như không.

Sự mềm mại chính là ẩn giấu trong đó.

Tân Thẩm Chi khoanh hai tay trước ngực, ở trong lòng thầm gật đầu, đây mới là kiếm ý mà thiếu niên nên có.

Lại nhìn bộ dáng Từ Trình Ngọc chắn đi kiếm ý, thế mà lại có biến hóa rất lớn so với trước kia.

Khi kiên định sắc bén tựa hồ có thể phá vạn vật, nhưng khi ngăn cản kiếm chiêu của Dịch Huyền thì lại trở nên hồn hậu như có thể bao dung hết thảy.

Tân Thẩm Chi buông tay xuống, nhìn thoáng qua phía Diệp Tố như đang suy tư gì đó, đi cùng với bọn họ ra ngoài một chuyến vậy mà Từ Trình Ngọc thu hoạch được không ít.

Kiếm ý lại có sự tiến bộ lớn đến thế, ôn hòa lại kiên định, phần đạo tâm này quả thật rất khó có được.

Hai người trong sân đã giao phong lần thứ hai, kiếm cùng kiếm khi chạm vào nhau xẹt ra tia lửa, kiếm chiêu không có khác nhau nhiều lắm, chẳng qua một người thuần thục còn người còn lại thì lớn mật lỗ m ãng.

Tân Thẩm Chi nhìn một hồi nhận định dù Từ Trình Ngọc có còn ở Kim Đan hậu kỳ thì dựa theo kiếm ý này nhất định vẫn sẽ có thể thắng, huống chi hiện tại hắn đã là Nguyên Anh sơ kỳ.

“Chu Vân, sau ba vòng thì tới lượt con đi lên đánh với đồ đệ lão tử một hồi.”

“Vâng.” Chu Vân đứng bên cạnh nghe vậy thì lên tiếng đáp ứng.

“Sau đó tới lượt Mã Tòng Thu đi lên.” Tân Thẩm Tử bổ sung.

“Xa luân chiến không tốt lắm đâu.” Mã Tòng Thu do dự.

Tân Thẩm Tử liếc hắn: “Không muốn lên?”

“Con lên, con nhất định sẽ lên.” Mã Tòng Thu lập tức giơ tay biểu lộ đồng ý, sợ chậm một chút sẽ bị Tân trưởng lão ghi thù.

Trên đài, kiếm của Từ Trình Ngọc phảng phất như là một dòng nước uốn lượn linh hoạt, kiếm ý lãnh sát của Dịch Huyền đụng phải nó không phải bị ngăn lại mà dường như làn nước tự động tan ra, rồi lại hợp lại thành tia kiếm ý khác.

Dịch Huyền chưa bao giờ từ bỏ, một lần rồi lại một lần vung kiếm, sau đó bị Từ Trình Ngọc tìm được sơ hở, một kiếm chí mạng.

“Keng ——”

Dịch Huyền chỉ cảm thấy cánh tay cầm kiếm tê rần, không cách nào nhúc nhích được, ngay sau đó mũi kiếm của Từ Trình Ngọc liền chỉa ở ngay cổ họng hắn.

Trên sân một mảnh yên tĩnh.

Một lát sau, Từ Trình Ngọc buông kiếm, chắp tay cười nói: “Dịch sư đệ, kiếm chiêu còn phải luyện tập thuần thục hơn.”

Dịch Huyền rũ mắt nhìn xuống đất, hắn chán ghét thua cuộc, chán ghét thất bại, đặc biệt ở dưới đài còn có các sư huynh sư tỷ Thiên Cơ Môn.

Hắn thậm chí chỉ tiếp được một chiêu của Từ Trình Ngọc.

Dịch Huyền thoáng nhìn về phía Diệp Tố đang đứng bên dưới, ba người Minh sư huynh đứng ở sau tỷ ấy đều giơ lên ngón cái với hắn.

Này có cái gì đáng khen ngợi đâu, hắn thua rồi.

Tuy là nghĩ như vậy nhưng áp lực chồng chất trong lòng Dịch Huyền không hiểu sao lại biến mất.

“Đổi người.” Tân Thẩm Chi ý bảo Chu Vân đi lên.

Chờ Từ Trình Ngọc xuống đài, Tân Thẩm Chi nhìn hắn: “Đi ra ngoài một chuyến, tiến bộ không ít.”

“Tân trưởng lão quá khen.” Từ Trình Ngọc cười cười, “Dịch sư đệ tiến bộ cũng rất nhanh.”

“Đồ đệ của lão tử tất nhiên là tiến bộ nhanh.” Tân Thẩm Chi đắc ý nói, “Tin không, không qua bao lâu nữa nó sẽ đuổi kịp con.”

“Con tin.” Từ Trình Ngọc bước qua đứng gần Diệp Tố, xoay người nhìn lên trên đài.

Tân Thẩm Chi nhìn về phía Diệp Tố: “Nghe nói các ngươi đã gặp Đồ Thế trong Hoang Thành bí cảnh.”

“Tiền bối quen biết Đồ Thế tiền bối ư?” Diệp Tố quay đầu sang hỏi.

“Trước kia có gặp qua vài lần.” Ánh mắt Tân Thẩm Chi buồn bã, “Thà không biết được tin tức của hắn, không ngờ giãy giụa hơn hai trăm năm, kết cục vẫn là lưu lại Hoang Thành bí cảnh.”

“Ta nghe nói Chu tông chủ đã truyền tin cho Vạn Phật Tông.” Diệp Tố dò hỏi, “Bên đó có phản ứng thế nào?”

Tuy Từ Trình Ngọc có bẩm báo lại cho tông môn về chuyện Đồ Thế nhưng không có nhắc đến quyển bút ký. Lúc ấy Đồ tiền bối cũng không nói phải giao bút ký cho Vạn Phật Tông, hắn cảm thấy để Diệp Tố xem xét rồi quyết định vẫn tốt hơn.

“Còn có thể có phản ứng gì.” Tân Thẩm Chi cười lạnh một tiếng, “Đồ Thế cũng không tồn tại mà quay về nữa, bọn họ đang chuẩn bị tuyển tân Phật tử rồi.”

Ngón tay của Diệp Tố vô thức chạm chạm vào túi Càn Khôn của bản thân, bên trong còn giữ bút ký pháp trận của Đồ tiền bối.

“Đồ Thế tiền bối còn có thân nhân nào khác không?” Diệp Tố hỏi.

Ánh mắt Tân Thẩm Chi quay lại nhìn hai người trên đài, thuận miệng đáp: “Không có,  Đồ Thế xuất thân là lưu dân, vì tìm miếng ăn nên mới ngoài ý muốn tìm tới Vạn Phật Tông.”

Vạn Phật Tông……

Diệp Tố trong tay đang có hai món đồ vật của bọn họ, một là pháp trượng ở trước Thần Vẫn kỳ, hai là bút ký pháp trận mà Đồ Thế tiền bối lưu lại.

Nàng phải nghĩ xem nên xử lý hai món đồ này như thế nào.

Lúc này, đột nhiên một chuỗi tiếng kinh hô vang lên, thì ra là Chu Vân đã chém gãy kiếm Dịch Huyền.