Rõ ràng nam nhân kia còn ở rất xa, vậy mà trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt mọi người, phía sau còn kéo theo Liên Liên cùng Trình Hoài An đang bị trói gô như bánh chưng, gương mặt của hai người tràn đầy ngơ ngác, hẳn là vẫn còn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra.

Nam nhân cao lớn tóc hoa râm rối bời trong nháy mắt dịch chuyển đến trên sườn núi, ông thu lại dây thừng làm từ da thú, thả Trình Hoài An cùng Liên Liên ra, đôi mắt nhìn mọi người trước mặt một vòng, Lữ Cửu không môn không phái, nhưng ba chữ to tướng trên đạo bào của Diệp Tố thì trừ phi thất học nếu không ai cũng đều đọc ra được.

Thanh âm của ông khàn khàn khô ráp, giống như đã rất lâu rồi chưa từng nói chuyện, thậm chí phát âm cũng có chút không được rõ: “Thiên Cơ Môn vẫn còn chưa phế tông sao?”

Diệp Tố: “…… Giọng nói của tiền bối không khỏe thì cũng không cần lên tiếng đâu.”

Nam nhân tóc rối hắng giọng một tiếng, lại nhìn sang mấy người bên cạnh, cuối cùng dừng lại trên người Từ Trình Ngọc, “Đệ tử Ngô Kiếm Phái? Thần thức lúc trước là của ngươi sao? Sao ngay cả việc phải che giấu thần thức cũng không biết?”

Từ Trình Ngọc nhìn thoáng qua Diệp Tố một cái, trả lời: “Vừa mới tiến giai lên Nguyên Anh kỳ nên khống chế thần thức vẫn còn chưa quá thuần thục.”

“Hai người không sao chứ?” Mã Tòng Thu hỏi hai người Trình Hoài An.

“Không có việc gì.” Trình Hoài An lắc đầu, sau đó khom người nói với nam nhân phía trước: “Đa tạ tiền bối đã cứu giúp.”

Thể lực của phù tu không so được với kiếm tu, lúc ấy hắn cùng Liên Liên phản ứng lại chậm nhất nên lọt lại ở phía sau cùng, chờ đến khi sắp đến được sườn núi thì từ ở bên cạnh đột nhiên xuất hiện một luồng bão cát trực tiếp ập về phía hai người.

Trình Hoài An và Liên Liên lập tức khởi động kết giới chống đỡ nhưng bọn hắn đã lọt vào trung tâm của bão cát, kết giới căn bản chống chịu không được bao lâu, ngay khi kết giới vừa vỡ thì hai người liền bị cuốn phăng, ngất đi.

Chờ đến khi tỉnh lại thì phát hiện bản thân đang quỳ dưới đất trong sơn động, cả người bị nam nhân tóc rối này dùng dây thừng da thú trói chặt, sau khi bão cát tan đi thì nam nhân này liền mang theo bọn họ đến sườn núi bên này.

Quần áo trên người nam nhân đã sớm rách mướp nên nhìn không ra được bất cứ dấu hiệu tông phái nào, Từ Trình Ngọc do dự một lát, chắp tay hỏi: “Chúng ta đi nhầm vào Vực Sâu Vô Tận mới đến nơi này, xin hỏi tiền bối là người của tông phái nào?”

Có thể biết được Thiên Cơ Môn gần phế tông thì hẳn là tiến vào đây trong vòng mấy trăm năm trở lại đây thôi.

Nam nhân tóc hoa râm rối xù thanh âm nghẹn ngào: “Ta là đệ tử Vạn Phật Tông, Đồ Thế.”

“Ngài chính là Phật Tử năm đó mất tích ở Hoang Thành bí cảnh sao?!”

Hai trăm năm trước Phật Tử của Vạn Phật Tông đến khu vực phụ cận Quy Tông Thành, tiến vào Hoang Thành bí cảnh, từ đây liền không ai gặp qua ông ấy nữa, ngay cả mệnh đèn cũng tắt.

Vạn Phật Tông mỗi 500 năm sẽ từ nhóm nội môn đệ tử chọn ra Phật Tử hoặc Thánh Nữ để đảm nhiệm chức vị tông chủ trong tương lai. Nhưng vẫn luôn có lời đồn rằng Đồ Thế không phải là người thích hợp làm Phật Tử, người này bộ dáng quá thô man, khác một trời một vực tới khí khái thanh tuấn thường thấy của một vị Phật Từ, ngay cả tên cũng đi ngược với Phật ý phổ độ chúng sinh, và sau đó quả thật hắn chính là Phật Tử có nhiệm kỳ ngắn nhất trong lịch sử của Vạn Phật Tông, chỉ có một năm.

“Hai trăm năm, rốt cuộc cũng có người tiến vào đây.” Đồ Thế nhìn đám người Diệp Tố, “Còn tính có chút bản lĩnh, bất quá tới rồi thì cùng đừng nghĩ đi nữa, nơi này không thể ra được.”

Diệp Tố nhìn tổ quạ trên đầu Đồ Thế, nghĩ thầm hai trăm năm tóc của hòa thượng cũng đã dài đến eo, có thể thấy được xác thật rất khó để đi ra ngoài.

“Đồ tiền bối, nơi đây là nơi nào?” Từ Trình Ngọc hỏi.

“Nơi này…… Ai đó?” Đồ Thế vừa nói được một nửa thì đột nhiên nhìn ra phía sau sườn núi hét lớn một tiếng.

Mọi người quay đầu nhìn theo ánh mắt của ông, vùng đất phía sau sườn núi vốn bằng phẳng nay đột nhiên thay đổi bộ dáng, hoang thổ dần dần vặn vẹo, từng khối bia đá phá đất trồi lên.

Những tấm bia đó cao lớn san sát nhau, có tấm đứt gãy, có tấm bề mặt đã bị mài mòn không nhìn rõ được nữa, trước tấm bia đá ở trung tâm có một cây pháp trượng nhưng đã bị người rút lên.

Diệp Tố nhíu mày nhìn người đang cầm pháp trượng đứng giữa rừng bia đá, tiểu sư đệ?

Sắc mặt Đồ Thế cực kỳ khó coi, ông thi triển Súc Địa Thành Thốn, trong nháy mắt chạy tới trước mặt Du Phục Thời, nâng tay định đánh xuống.

“Tiền bối hạ thủ lưu tình!” Diệp Tố lập tức dán một tờ Tật Tốc Phù lên người đuổi theo Đồ Thế, che chở trước mặt Du Phục Thời, khởi động ra Phi Kính Giáp, “Chỉ là hiểu lầm mà thôi.”

Phi Kính Giáp không đỡ được công kích của tu sĩ Hợp Thể kỳ nhưng ít nhất có thể kéo dài được chút thời gian.

Đồ Thế nhíu mày ngừng tay, đánh giá Du Phuc Thời: “Vậy mà có thể phá được pháp trận của ta, ngươi là người phương nào?”

Du Phục Thời xoay xoay pháp trượng trong tay, căn bản không nghe Đồ Thế hỏi chuyện mà ngược lại chọc chọc vào eo Diệp Tố đang đứng chắn ở phía trước: “Đói bụng.”

Diệp Tố: “……”

Đồ Thế bị tốc độ của Diệp Tố làm cho kinh sợ, thấy nàng xé một lá phù từ trên lưng xuống mới hiểu được vì sao một tu sĩ Kim Đan kỳ có thể đuổi kịp mình.

“Tiểu sư đệ đó của Thiên Cơ Môn thoạt nhìn còn giống Phật Tử hơn Đồ Thế tiền bối nữa.” Liên Liên nhìn ba người ở đằng xa, có chút đáng tiếc nói, “Nhưng mà hắn ngày thường lại cứ một bộ đứng không ra đứng, ngồi không ra ngồi.”

Chu Vân nghe vậy có chút đắc ý: “Đó là cô chưa thấy qua một tiểu sư đệ khác của Thiên Cơ Môn đó, dáng người đ ĩnh bạt như tùng, tĩnh như cô nguyệt, Lục Trầm Hàn còn không đẹp bằng một góc của hắn đâu.”

“Hồ ngôn loạn ngữ!” Liên Liên không tin, diện mạo, khí độ cùng tu vi của Lục Trầm Hàn chính là xuất sắc nhất trong thế hệ tu sĩ trẻ tuổi hiện nay.

“Không tin thì thôi.” Chu Vân vui vẻ nói, “Hắn đang học kiếm ở Ngô Kiếm Phái, về sau cũng chính là sư đệ của ta.”

Liên Liên do dự: “Thật là còn đẹp hơn cả Lục Trầm Hàn sao?”

“Thật, không phân cao thấp với Du công tử đó.” Chu Vân nói.

Bọn họ ngày thường khi nói chuyện sẽ gọi đạo hữu hoặc gọi thẳng tên, nhưng sư huynh không biết vì sao cứ luôn gọi Du Phục Thời là Du công tử nên Chu Vân cùng Mã Tòng Thu cũng học theo xưng hô như vậy.

Bên này, trong mắt Đồ Thế hiện lên sát ý, thanh âm khàn khàn nói: “Pháp trượng, trả đây.”

Diệp Tố nghiêng người cầm lấy pháp trượng từ tay Du Phục Thời, vừa cầm trong tay thì không khỏi nhướng mày, phong cách luyện chế này cực kỳ giống với phong cách của trưởng môn sư phụ, nhưng Trương Phong Phong cũng chỉ mới hơn hai trăm năm tuổi, mà Phật Tử bị kẹt ở trong này cũng đã hơn hai trăm năm.

“Tiểu sư đệ của ta chỉ là cảm thấy điêu khắc tên pháp trượng này có chút quen mắt, giống như là phong cách của sư tổ.” Diệp Tố đưa pháp trượng trả lại cho Đồ Thế nói.

Đồ Thế nhíu mày: “Sư tổ? Chưởng môn hiện tại của Thiên Cơ Môn là ai?”

“Trương Phong Phong.” Diệp Tố nói, “Không biết Phật Tử có biết không?”

“Là hắn à? Ta nhớ năm đó hắn chỉ mới cao đến đầu gối của ta.” Đồ Thế như lâm vào hồi ức, ngữ khí ôn hòa xuống: “Pháp trượng này đúng là do sư tổ của các ngươi luyện chế cho ta.”

Sau khi được ông giải thích mọi người mới biết được nguyên lai là Phật Tử sau khi được chọn thì phải đến Phật Tháp để tuyển Tứ Lăng Đài Sen Pháp Trượng. Lúc ấy trong Phật Tháp không có pháp trượng nào thích hợp với Đồ Thế, trong Vạn Phật Tông có người vin vào cớ này mà ý kiến, cho rằng ông không thể đảm đương được Phật Tử, muốn thu hồi lại Phật Châu. Mãi cho đến khi Đồ Thế tìm đến Thiên Cơ Môn, sư phụ của Trương Phong Phong giúp ông luyện chế ra một thanh pháp trượng nên cuối cùng giữ lại được danh hiệu Phật Tử.

“Hai trăm năm, Vạn Phật Tông hiện giờ có Phật Tử hay Thánh Nữ không?” Đồ Thế hỏi.

Diệp Tố không rõ lắm sự tình của các đại tông môn nên nhìn sang những người khác, cuối cùng Từ Trình Ngọc bước lên trước một bước nói: “Vạn Phật Tông hơn một trăm năm trước có tuyển ra được một Thánh Nữ, nhưng sau đó……đã chết, từ đó đến nay đã hai mươi năm thế nhưng vẫn chưa tuyển ra tân Phật Tử hoặc Thánh Nữ.”

Hai mươi năm, trong mắt của tu sĩ không tính là quá dài.

“Tiền bối, do Vạn Phật Tông thấy mệnh đèn của ngài đã tắt nên cho rằng ngài đã gặp phải bất trắc, nên sau đó đã tuyển ra Phật Tử và Thánh Nữ mới để tiếp nhận chức vụ.” Chu Vân nói, “Chờ sau khi ngài rời khỏi đây nhất định sẽ có thể tiếp tục làm Phật Tử.”

Đồ Thế lắc đầu: “Giới này không ra được, mỗi tháng vào ngày cuối cùng của tháng sẽ nổi lên bão cát đen, hai trăm năm qua ta đã thử qua vô số lần nhưng mãi vẫn không tìm được lối ra.”

“Khi lọt vào Vô Tận Vực Sâu, nếu không phát hiện ra thông đạo nối đến giới thì sẽ bị đói chết hoặc là bị yêu thú ăn, phát hiện ra thông đạo vào được đây thì lại mãi mãi về sau sẽ bị nhốt ở nơi này.” Đồ Thế nét mặt trào phúng, “Vô luận là đi như thế nào thì đây đều là một cái tử lộ.”

“Đây là cái gì?” Diệp Tố đột nhiên chỉ tay vào mấy tấm bia đá hỏi.

“Không biết, hẳn là trung tâm của giới.” Đồ Thế nói.

Năm đó khi ông phát hiện ra Vực Sâu Vô Tận liên tiếp với giới, ông đã dùng pháp trận để mở ra thông đạo, rơi vào nơi này, vừa lúc đụng phải bão cát đen nên Kim Đan vỡ nát, vì thế nên dẫn đến mệnh đèn của Đồ Thế trong Phật Tháp bị tắt.

Cũng may Đồ Thế tìm được đường sống trong chỗ chết, không ngờ có thể ở chỗ này một lần nữa kết đan thành công, mất hai trăm năm thời gian để tu luyện lên Hợp Thể kỳ.

“Mỗi lần bão cát đen xuất hiện sẽ gây ra tổn hại cho bia đá,” Đồ Thế nói, “Lúc đầu ta không để ý, nhưng sau một trăm năm qua đi, các tấm bia đá không ngừng nứt gãy, linh khí không biết vì sao cũng dần khô cạn, thế nên ta mới thiết lập một trận pháp, miễn cưỡng giữ lại một chút linh khí.”

Trong giới một khi không còn linh khí chống đỡ nữa thì vạn vật bên trong sẽ biến mất cùng với giới.

Mọi người trầm mặc, từ sau khi bọn họ tiến vào Hoang Thành thì chưa gặp được chuyện nào tốt cả.

Trình Hoài An và Liên Liên đi về phía rừng bia đá, muốn nhìn nội dung trên bia đá có gì.

Những người khác thấy thế cũng tản ra xung quanh xem xét.

“Những thứ này nhìn giống như là phù văn.” Liên Liên nói.

Đồ Thế lập tức đi qua, muốn biết nàng phát hiện ra được cái gì.

Tầm mắt Diệp Tố đảo qua rừng bia đá một vòng, cảm thấy rất quen mắt, không chỉ riêng những tấm bia mà còn cả……hình bóng tiểu sư đệ đứng trước mấy tấm bia đều quen thuộc dị thường, tựa hồ đã gặp qua ở đâu.

Lần đầu tiên nàng thấy một rừng bia đá là ở tiểu bí cảnh đầu tiên mà nàng và các sư đệ sư muội tiến vào, còn Du Phục Thời thì……

“Tiểu sư đệ, xoay người ra sau đi.” Diệp Tố nói với Du Phục Thời.

Du Phục Thời tay cầm Tích Cốc Đan, ngước mắt lên nhìn phàm nhân đứng ở đối diện, sau đó lại rũ mắt xuống đếm số Tích Cốc Đan trong lòng bàn tay, ra vẻ mình không có nghe thấy gì hết.

Diệp Tố thấy thế thì thở dài một hơi, bước tới đặt hai tay lên vai hắn, dừng sức vặn người hắn quay ra đằng sau.

……Nếu đổi thành một thân hắc y thì còn không phải chính là bóng dáng nàng đã thấy trong bí cảnh lần trước đó sao?

Nàng xoay Du Phục Thời lại: “Tiếu sư đệ, có phải đệ đã từng ném đá làm ta ngất xỉu không?”

Không nghe thấy, Du Phục Thời vẫn tiếp tục cúi đầu đếm Tích Cốc Đan.

“Số này vừa đếm rồi.” Diệp Tố liếc nhìn lòng bàn tay của hắn nói.

Du Phục Thời đưa ra một ngón tay, gạt một mớ Tích Cốc Đan sang một bên sau đó tiếp tục đếm số còn lại.

“Cho nên đệ là yêu thú của bí cảnh đó?” Diệp Tố vừa suy tư vừa hỏi, “Vô Cực Đan cũng là do đệ bỏ vào túi Càn Khôn của ta?”

Ném đồ vật vào túi Càn Khôn của nàng, mà thứ ném vào còn là đan dược quý hiếm, người có thể làm ra chuyện này trước mắt chỉ có duy nhất tiểu sư đệ mà thôi.

Du Phục Thời rốt cuộc nói hai chữ: “Không phải.”

“Được, không phải.” Diệp Tố nhướng mày, tỏ vẻ hắn nói gì nàng cũng tin.

Bất quá nếu Vô Cực Đan vốn nằm trong tay Du Phục Thời thì không lẽ trong nguyên tác Ninh Thiển Dao đã gặp qua hắn?

Khi hai người đứng cùng nhau đều im lặng không nói gì thì ở phía trước lại một lần nữa náo nhiệt lên.

“Đây hẳn là một loại phù văn.” Trình Hoài An nhìn kỹ một khối bia đá bã bị đứt gãy, xác nhận: “Cùng loại với phù văn trên sách cổ bí tông của Ngũ Hành Tông.”

“Ngươi biết đây là phù văn gì sao?” Thanh âm của Đồ Thế đã rõ ràng hơn một chút, không còn khàn khàn như lúc đầu nữa.

Trình Hoài An lắc đầu: “Quyển sách cổ đó là cấm điển của Ngũ Hành Tông, ta chỉ thấy qua bìa sách khi vệ sinh thư tịch mà thôi.”

Diệp Tố đã đi tới, nàng nhìn đồ án trên tấm bia gãy, một lát sau quỳ một chân xuống đất, vươn ra một ngón tay vẽ liền mấy bút lên những chỗ đã bị mờ của bia đá: “Nửa phần trên của đồ án có thể vẽ như thế này.”

Ngón tay của nàng chuyển động rất mau, đám người Từ Trình Ngọc xem xong còn chưa kịp phản ứng lại nhưng Trình Hoài An cùng Liên Liên cơ hồ đã lập tức nhớ kỹ.

“Sao cô biết được thứ này?” Liên Liên kinh ngạc hỏi, mấy nét bút Diệp Tố bổ sung vừa rồi, nàng tùy rằng không biết đây là phù chú gì nhưng tuyệt đối là một phù văn hoàn chỉnh với phù văn trên bia đá.

“Lúc trước trong một tiểu bí cảnh ta đã thấy qua bia đá giống với ở đây, đồ văn ở đó còn khá hoàn chỉnh.” Diệp Tố đứng dậy nhìn một tấm bia đá khác, dừng một chút nói, “Có lẽ có thể thử bổ sung lại những phù văn bị khuyết trên những tấm bia đá này.”