1 vạn thượng phẩm linh thạch.

Cho dù bán hết mấy người Diệp Tố cũng không được giá này.

Thêm vào tốc độ của nhân viên buổi đấu giá của Ngư Hương Các cực kỳ mau, trong chốc lát đã mang tàn quyển phù thư vào gian ghế lô, chờ bọn họ lấy ra 1 vạn thượng phẩm linh thạch.

Nhân viên buổi đấu giá cảm thấy loại người vung tiền như rác này hiếm khi gặp phải, phải nhanh cái chân trước khi có gì ngoài ý muốn xảy ra.

Bầu không khí trong ghế lô lúc này trầm mặc một cách quỷ dị, không một ai lên tiếng.

Diệp Tố rũ mắt, đang cố gắng khống chế cảm xúc của bản thân, những người còn lại thì quay đầu chỗ khác, giả vờ như không quen biết Du Phục Thời.

“Xin hỏi……” Nhân viên buổi đấu giá nhìn mọi người trong gian ghế lô hành động quái dị thì không nhịn được hỏi, “Xin hỏi vị nào sẽ trả tiền”

Minh Lưu Sa cùng Tây Ngọc tức khắc nhất trí đồng lòng chỉ về Du Phục Thời đang ngồi đằng kia, đồng thanh đáp: “Hắn!”

Hạ Nhĩ thấy thế cũng vội vàng giơ một ngón tay chỉ về Du Phục Thời.

“Khách quan, tàn quyển phù thư của ngài.” Nhân viên buổi đấu giá bưng khay đựng tàn quyển đến chỗ Du Phục Thời, nói một câu ám chỉ nhưng thiếu điều nói thẳng đòi tiền, “1 vạn thượng phẩm linh thạch.”

Du Phục Thời một khối linh thạch cũng không có, túi Càn Khôn của hắn so với mặt còn sạch hơn, hắn nhìn Diệp Tố, phát hiện nàng không nhìn lại mình, hắn không chút do dự rút trâm cài trên tóc xuống, một đầu tóc đen mượt trong nháy mắt xõa đầy trên vai lưng.

Hắn đưa trâm cài cho nhân viên: “Dùng cái này để đổi.”

Người của đấu giá hội theo bản năng cự tuyệt: “Khách quan, không……”

“Hắn nói giỡn thôi.”

Diệp Tố ngước mắt lên, tiến lên một bước đoạt lấy trâm cài trong tay Du Phục Thời: “Các vị chờ một lát.”

Du Phục Thời có vài bộ quần áo, thường xuyên thay đổi, nhưng cây trâm này chưa từng thấy hắn đổi qua bao giờ. Một yêu nghiệt ngay cả Tử Lê Anh Mộc còn chướng mắt thì chiếu theo thái độ của hắn đối với cây trâm này thì hẳn đây không phải là phàm vật.

Vậy mà hiện giờ hắn trực tiếp muốn lấy trâm cài cầm cố đổi lấy một tàn quyển chưa biết có giá trị gì hay không……

——Đúng là phá gia chi tử.

“Mã đạo hữu, có thể cho ta mượn 1 vạn thượng phẩm linh thạch được không?” Diệp Tố quay đầu hỏi Mã Tòng Thu.

Lúc trước khi Từ Trình Ngọc đấu giá Tiêu Lôi Phù, Mã Tòng Thu có nói bản thân còn bao nhiêu thượng phẩm linh thạch.

Mã Tòng Thu sửng sốt, không nghĩ tới lửa này lại lan đến trên người mình, bất quá hắn vẫn nhanh nhẹn lấy ra túi linh thạch ném cho Diệp Tố, còn nói giỡn: “Hạ Nhĩ nói cô không bao lâu nữa sẽ phi thăng, 1 vạn thượng phẩm linh thạch này đưa cho cô không cần trả lại, chỉ cần trước khi phi thăng cô luyện chế cho ta một thanh thần kiếm là được.”

Diệp Tố: “……” Đã tới mức nói nàng luyện được thần kiếm rồi sao, rốt cuộc tam sư đệ đã lén tẩy não bao nhiêu người vậy chứ.

“Diệp Tố, đừng nghe hắn nói bậy.” Từ Trình Ngọc lắc đầu nói, “Về sau cô có linh thạch trả lại là được.”

1 vạn thượng phẩm linh thạch tuy sẽ cần một thời gian để kiếm được nhưng đối với thân truyền đệ tử Ngô Kiếm Phái mà nói cũng không tính là gì.

“Đa tạ.” Diệp Tố chắp tay với Mã Tòng Thu nói “Phần ân tình này xin trước nhận lấy.”

Thanh toán xong 1 vạn thượng phẩm linh thạch, tàn quyển phù thư kia cũng lấy tới tay nhưng Diệp Tố không mở ra xem mà nàng chỉ trả trâm cài lại cho Du Phục Thời sau đó ngồi xuống rót cho chính mình một ly linh tửu, suốt cả quá trình nàng không nói thêm câu nào.

Những đệ tử Thiên Cơ Môn khác cũng không lên tiếng, đều an tĩnh mà ngồi bên cạnh.

Du Phục Thời một lần nữa cắm lại trâm cài lên tóc, lúc này hắn mới rốt cuộc nhận ra phàm nhân này hình như không cao hứng.

Hắn duỗi tay cầm lấy tàn quyển phù thư, từ đầu đến cuối đơn giản lật nhanh qua một lần sau đó đột nhiên xé xuống trang đầu tiên cùng trang cuối cùng.

Âm thanh xé giấy thanh thúy vang lên làm Từ Trình Ngọc cũng nhịn không được mở miệng: “Du công tử, một vừa hai phải thôi.”

Du Phục Thời căn bản không để ý tới Từ Trình Ngọc, trong lòng hắn người này chỉ là một người xa lạ không có quan hệ gì đến mình.

“Cho ngươi.” Du Phục Thời gấp trang đầu tiên cùng trang cuối cùng lại với sau, sau đó đẩy đến trước mặt Diệp Tố.

Diệp Tố rũ mắt nhìn xuống hai tờ giấy được xếp lại với nhau trên bàn, vừa nhìn liền cảm giác tâm thần bị hút vào, có cái gì đó……

Còn chưa chờ nàng hoàn toàn bị hút vào thì Du Phục Thời lại duỗi người, tay tách hai tờ giấy ra: “Ta mệt mỏi.”

Tầm mắt của Diệp Tố vẫn nhìn chằm chằm hai trang giấy đã bị tách ra, bàn tay nắm chặt, rốt cuộc miễn cưỡng dời mắt nhìn hắn nói: “Buổi đấu giá cũng đã kết thúc rồi, chúng ta về thôi.”

Các hành động xếp giấy rồi lại tách ra của Du Phục Thời đều xảy ra quá nhanh, Diệp Tố cũng không biểu hiện gì khác thường nên mọi người trong ghế lô cũng không quá chú ý đến.

Chỉ có Minh Lưu Sa có nhìn Du Phục Thời một cái nhưng hắn cũng thực mau chủ động dời đi tầm mắt, đứng lên duỗi người, chậm rì rì nói: “Đệ, cũng, mệt, rồi.”

Đoàn người đứng dậy rời khỏi gian ghế lô, không ít ánh mắt bên ngoài tập trung lại đây, một nhóm người thì thuần túy là hiếu kỳ muốn nhìn thử xem là ai đã dùng 15 vạn thượng phẩm linh thạch mua đi Tiêu Lôi Phù, một bộ phận khác thì lại muốn biết người đã không cho đệ nhất đệ tử Ngũ Hành Sơn mặt mũi là ai.

“Là thân truyền đệ tử Ngô Kiếm Phái.” Có người nhìn thấy đạo bạo của ba người Từ Trình Ngọc lập tức nhận ra.

“Khó trách có thể bỏ ra được nhiều thượng phẩm linh thạch như vậy để mua Tiêu Lôi Phù.”

“Ta nghe nói trước đó không lâu có đệ tử Ngô Kiếm Phái kết anh ở khách đi3m, có phải là bọn họ không?”

“Chính là bọn họ.”

“Kỳ quái, mấy người đi cùng với đệ tử Ngô Kiếm Phái……” Có người nhìn thấy “ba chữ” trên đạo bào của nhóm Diệp Tố, do dự nói, “Thiên Cơ Môn?”

“Đệ tử Ngô Kiếm Phái sao lại đi cùng với người Thiên Cơ Môn?”

Vốn dĩ có mấy người vì vuột mất Tiêu Lôi Phù nên muốn tìm cơ hội cướp đoạt, nhưng vừa thấy người mua là đệ tử Ngô Kiếm Phái thì chỉ đành từ bỏ.

Hậu quả của việc chọc giận một tông môn khổng lồ không phải ai cũng có thể gánh được.

“Chu Vân?” Buổi đấu giá kết thúc, người Ngũ Hành Tông cũng từ gian ghế lô ra tới, Liên Liên bước xuống lầu, vừa lúc ở chỗ ngoặc cầu thang thấy được bọn họ, nàng hai tay ôm rực, kiêu ngạo lại minh diễm, “Bỏ ra 15 vạn thượng phẩm linh thạch mua một lá Tiêu Lôi Phù, Ngô Kiếm Phái không hổ là tu chân giới đệ nhị đại kiếm tu tông môn.”

Hai chữ “đệ nhị” bị Liên Liên cố ý nhấn mạnh.

Ai cũng đều biết nhiều năm qua Ngô Kiếm Phái luôn bị Côn Luân Phái áp chế, chưa từng có cơ hội xoay người.

“Ít nhất chúng ta còn có mục tiêu, không giống một số người, trong đầu chỉ chứa mỗi tình tình ái ái.” Chu Vân nhìn Liên Liên cũng không thuận mắt, lập tức dỗi lại.

Liên Liên nhìn Chu Vân xuy một tiếng: “Cũng không thấy cảnh giới của cô tăng lên a, có khác gì ta đâu?”

Mắt thấy hai người lại muốn cãi nhau, Trình Hoài An từ phía sau đi ra: “Sư tỷ, chúng ta phải đi rồi.”

Hắn cố ý đứng tránh đi Diệp Tố, không để nàng thấy phía lỗ tai kia của mình.

Trình Hoài An cũng không ngờ tới ở đây có thể gặp được tu sĩ lần trước mua phù còn phát hiện ra hắn đang dịch dung.

Liên Liên nâng lên ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua sườn mặt trắng nõn của mình, tầm mắt nhìn thẳng vào Du Phục Thời đang đứng ở phía sau: “Tiểu đạo hữu, ngươi là người của tông môn nào, nếu là Hợp Hoa Tông thì có nguyện cùng ta cộng độ đêm đẹp hay không.” Du Phục Thời ngay cả Từ Trình Ngọc đều không them để ý thì nói gì đến Liên Liên, mấy phàm nhân này, mỗi lần nhìn thấy đều khiến hắn cảm thấy tổn thương đôi mắt.

Bộ dáng hắn mặt không cảm xúc không nói lời nào thật có thể hù người, Liên Liên càng nhìn thì mặt càng hồng, hơi thở kiêu căng vừa rồi tiêu tán không còn một mảnh.

“Sư tỷ!” Sắc mặt Trình Hoài An lập tức liền lạnh xuống.

Liên Liên không kiên nhẫn nói: “Được rồi, được rồi, ta đi.”

Trước khi đi nàng còn lưu luyến nhìn Du Phục Thời một cái.

Diệp Tố tùy ý nhìn Liên Liên bước qua, sau đó ánh mắt lại dừng lại trên người Trình Hoài An đang xuống lầu, không biết vì sao nàng thấy hắn có chút quen thuộc.

Dọc đường trở về khách đi3m tuy có không ít người ở trong tối nhìn chằm chằm bọn họ nhưng trước sau không có người dám ra tay với đệ tử Ngô Kiếm Phái.

Nửa canh giờ sau Diệp Tố bước ra khỏi phòng đi đến phòng Du Phục Thời, giơ tay gõ gõ cửa, cửa liền được mở ra từ bên trong.

Du Phục Thời mở cửa xong liền quay vào phòng ngồi xuống, đặt cằm lên bàn trà, nằm dài buồn chán chơi chén trà nhỏ trên bàn.

“Tàn quyển phù thư đó là cái gì?” Diệp Tố đóng cửa phòng lại, lại thiết kế thêm một kết giới trong phòng để tránh có người nghe thấy, tuy rằng cảnh giới trước mắt của nàng còn quá thấp nhưng có chút ít vẫn đỡ hơn không.

Du Phục Thời ngồi dậy, ngước mắt nhìn Diệp Tố: “Ngươi vì sao không cao hứng?”

“Ta không biết tàn quyển phù thư đó có thể làm được gì.” Diệp Tố đứng trước mặt hắn, nghiêm túc nói, “Huống hồ chúng ta rất nghèo, không có 1 vạn thượng phẩm linh thạch.”

“Cây trâm có thể bán được rất nhiều linh thạch.” Du Phục Thời bỗng nhiên nói.

Diệp Tố: “……”

Nàng không khỏi nhìn về cây trâm đang cài trên mái tóc đen mượt của hắn, thoạt nhìn thì thấy là một cây trâm được làm từ ngọc chất cực tốt, không rõ lắm được điêu khắc thành từ ngọc gì.

Ngay cả tiểu sư đệ đều công nhận nó là đồ vật đáng giá thì Diệp Tố khó đánh giá được ngọc trâm này trân quý đến mức nào, dù sao vị này ngay cả Tử Lê Anh Mộc còn chướng mắt.

“Cây trâm không thể bán.” Diệp Tố cố gắng giáo dục tiểu sư đệ, “Dù có ai ra giá cao thế nào cũng không bán, đổi linh thạch càng không đáng có biết chưa.”

Du Phục Thời miễn cưỡng cầm lên một góc áo bào của mình nói: “Vậy có thể cho ngươi cắt một khối nhỏ.”

Diệp Tố trầm mặc một lát, quyết định không dây dưa về chuyện này nữa, nàng lấy tàn quyển phù thư ra: “Ngươi có thể xem hiểu tàn quyển này sao?”

“Xem không hiểu.” Du Phục Thời gọn gàng dứt khoát nói.

“Vì sao vừa rồi ở Ngư Hương Các ngươi lại xếp hai tờ giấy cho ta.” Diệp Tố hỏi hắn.

“Học người khác đó.” Du Phục Thời chỉ chỉ tàn quyển phù thư trong tay Diệp Tố, “Thứ tốt.”

Diệp Tố ngồi xuống, lấy hai trang giấy mà hắn đã xé lúc trước đặt lên bàn: “Xếp lại một lần nữa đi.”

Du Phục Thời một tay chống mặt, một tay khác tùy ý xếp xếp sau đó đưa đến trước mặt Diệp Tố: “Nhìn xem.”

Diệp Tố cúi đầu nhìn hai tờ giấy được xếp thành một phù chú đồ, chỉ nhìn một cái thì cả người nàng liền giống như nhập định, mất đi liên hệ với ngoại giới.

……

Khi Diệp Tố tỉnh táo lại thì thấy chung quanh một mảnh đen nhánh, nàng nhìn xung quanh một vòng vẫn không thấy bất cứ thứ gì.

Trước khi mất đi ý thức nàng đang nhìn vào phù chú đồ mà Du Phục Thời xếp ra từ hai trang giấy, sau đó hiện giờ mở mắt thì lại lâm vào trạng thái trước mắt.

Diệp Tố có thể khẳng định, ý thức của nàng đang ở trong phù chú đồ được Du Phục Thời ghép lại đó.

Nàng đang ở trong một giới khác?

Diệp Tố đi về phía trước, lòng cảnh giác tăng lên cao nhất.

Giới, chỉ có đại năng mới có thể tạo ra được.

Nơi này có thể mang ý thức của tu sĩ tiến vào, tuyệt đối là một loại giới, hẳn là do vị phù tu đại năng nào đó tạo ra, chẳng qua không biết trong này có cái gì.

Tàn quyển phù thư quả nhiên không đơn giản, không hổ là đồ vật được tiểu sư đệ coi trọng.

Diệp Tố thậm chí còn có thể phân tâm đi đoán Du Phục Thời là loại yêu gì, chẳng lẽ hắn là tầm bảo thú?

Khi nàng còn đang lan man suy nghĩ liệu Du Phục Thời có phải yêu thú chuyên đi sưu tầm bảo vật hay không thì trước mắt bỗng nhiên hiện lên kim quang, Diệp Tố chỉ kịp nhìn lướt qua trong giây lát nhưng đã khắc sâu vào đầu.

Ngay sau đó vài đạo kim quang lại lần lượt hiện ra, lúc này đây Diệp Tố càng xem được rõ ràng hơn, một phù chú cao tầm nửa người đột nhiên xuất hiện giữa không gian tối đen, phảng phất như có người đang dùng một cây bút khổng lồ vẽ phù giữa không trung.

Phù chú?

Nét bút của mấy phù chú đó cực kỳ phức tạp, mà còn đều là hoàn thành trong một nét bút duy nhất, không có tạm ngừng ở một chỗ nào.

Không gian xung quanh vẫn tối đen như mực, chỉ có từng đạo kim quang biến mất rồi lại xuất hiện.

Diệp Tố nhanh chóng khắc sâu mấy phù chú đó vào trong đầu, chỉ mới có một hồi nhưng nàng đã cảm thấy giữa trán ẩn ẩn đau, tựa hồ có vô số cây kim đang không ngừng đâm vào đầu óc nàng.

Mấy phù chú này có vẻ cao hơn cảnh giới của nàng.

Vài đạo kim quang qua đi, toàn bộ thế giới lại chìm vào bóng đêm sâu thẳm.

Diệp Tố lại một lần nữa mất đi cảm giác phương hướng.