Mãi cho đến khi nhóm người Ngũ Hành Tông lên lầu đi vào gian ghế lô Diệp Tố mới thu hồi ánh mắt.

“Nghe nói Trình Hoài An năm trước cũng đột phá Nguyên Anh kỳ, bất quá lúc đó hắn cũng mới 21 tuổi, lại là phù tu nên việc hắn đột phá đã oanh động cả Quy Tông Thành.” Chu Vân nói, nàng cũng là từ tin tức của Ngô Kiếm Phái truyền đến mới biết được.

Diệp Tố xoay xoay chén rượu, hiện giờ tu sĩ được quan tâm nhất ở tu chân giới chính là kiếm tu, một là do kiếm tu chỉ quan tâm luận kiếm, không bị ngoại vật quấy nhiễu, hai là từ sau Thần Vẫn kỳ thì chỉ có hai đại năng độ kiếp phi thăng thành công và cả hai người đều là kiếm tu.

Thế nên ở tu chân giới lén đồn đại rằng chỉ có kiếm tu mới có thể phi thăng, những tu sĩ khác nhiều nhất cũng chỉ có thể bước đến Độ Kiếp kỳ.

“Người Ngũ Hành Tông cũng đã tới, đấu giá hội từ giữa đêm về sáng hẳn là cũng sắp bắt đầu rồi.” Từ Trình Ngọc gọi tiểu nhị thay một bàn rượu và thức ăn khác lên, hỏi Diệp Tố, “Cô có muốn mua phù chú gì không?”

Diệp Tố ngửa đầu uống cạn rượu trong ly: “Để nhìn xem.”

Trong một gian ghế lô khác.

“Loại đấu giá hội này có gì đáng xem chứ, đệ muốn phù chú gì không phải cứ tìm các trưởng lão là được rồi sao?” Liên Liên mặc một thân hồng y, minh diễm chiêu nhân, chẳng qua mặt mày mang theo nét kiêu căng, nàng có chút bất mãn nhìn Trình Hoài An ngồi bên cạnh, “Chẳng lẽ thật sự có thể học được gì những phù chú được đem ra bán đấu giá sao? Ngũ Hành Tông còn thiếu phù cho đệ học à.”

“Thu thập sở trường của mọi nhà mới có thể làm nên chuyện.” Trình Hoài An rũ mắt ngồi ngay ngắn nói.

Liên Liên xùy một tiếng, bàn tay với ngón tay được sơn tỉa tỉ mỉ chống lên cằm: “Làm nên chuyện gì, đệ đột phá Nguyên Anh cũng không ai chú ý, Lục Trầm Hàn vừa kết anh liền một đêm thành danh.”

“Sư tỷ, nếu nhớ không lầm.” Trình Hoài An giương mắt nhìn Liên Liên, “Tỷ “thích” Lục Trầm Hàn.”

Liên Liên cầm lấy bầu rượu rót thẳng vào miệng: “Hừ, rượu này còn không mạnh bằng Côn Luân.”

“Tông môn đại bỉ tỷ sẽ phải tham gia.” Tầm mắt Trình Hoài An nhìn qua cửa sổ nhìn xuống dưới, “Tông chủ nhất định sẽ để tỷ đi.”

Liên Liên tùy tay ném một cái, bầu rượu ngã lên bàn xoay tròn tròn, rượu chảy ra tí tách tí tách, nàng dựa thật mạnh vào lưng ghế: “Ta đi làm gì? Đi để bêu xấu à?”

“Vậy thì tỷ cố gắng tu luyện đi.” Tầm mắt Trình Hoài An dừng trên tay Liên Liên, “Vẫn còn thời gian.”

Liên Liên liếc hắn: “Đệ cứ tự quản mình cho tốt đi, khi nào mới sửa lại đam mê giả trang lão nhân đây hả?”

“Tỷ không hiểu đâu, đó là lạc thú.” Trình Hoài An đỡ bầu rượu dậy, không chút ngại ngùng rót cho bản thân một ly.

……

Sau nửa canh giờ, tất cả thuật sư lui xuống khỏi sảnh lớn của lầu một, chưởng quầy của Ngư Hương Các bước lên: “Các vị, buổi đấu giá phù chú mỗi năm một lần sắp bắt đầu, tại hạ tin rằng rất nhiều tu sĩ đường xa mà đến đã chờ mong rất lâu, năm nay theo thường lệ vẫn sẽ có phù chú do đại năng họa ra.”

Sau một loạt lời nói khách sáo, chưởng quầy cũng lui xuống lại giao sảnh lớn cho một chủ sự khác.

Diệp Tố đảo mắt nhìn xunh quanh, từ cửa ra vào đến xung quanh sảnh lớn đều đứng đầy thủ vệ.

“Lá phù đầu tiên của đêm nay chính là Linh Ẩn Phù, dán lên người thì cao thủ Hợp Thể kỳ cũng không có cách nào phát hiện được.” Chủ sự chỉ vào một lá bùa được bảo vệ trong pháp bảo trên đài cao giữa sảnh lớn, “Giá khởi điểm 2 vạn trung phẩm linh thạch.”

“Đại sư tỷ, phù này có vẻ thật lợi hại.” Hạ Nhĩ nhoài người ra ngoài cửa sổ, nghe bên dưới chủ sự thuyết minh thì quay đầu hỏi Diệp Tố, “Tỷ có thể nhìn rồi vẽ theo được không?”

Diệp Tố hai tay bắt chéo, đứng ở phía sau: “Không được.”

Phù chú đã bị người thi phép qua, không thể nhìn thấy rõ được nét bút.

“Đã có người ra giá đến 50 vạn trung phẩm linh thạch.” Tây Ngọc nghe chủ sự hô to, khiếp sợ nói, “Một lá phù thôi mà kiếm được thật nhiều.”

“Đây vẫn chưa gọi là cao, phía sau vẫn còn nữa.” Từ Trình Ngọc nói, “Phù chú tốt nhất sẽ cần phù sư hao phí tâm lực rất lớn nên cũng không tính là đắt.”

Nhóm đệ tử Thiên Cơ Môn tùy rằng xuống núi đã được một thời gian nhưng chung quy vẫn chỉ luôn ra vào bí cảnh, một ít thường thức của tu chân giới vẫn chưa hiểu biết hết.

“Tiếp theo sau đây, lá phù cuối cùng.” Chủ sự kích động, rất hưng phấn nói, “Mọi người có đoán được là phù chú gì không.”

“Tiêu Lôi Phù!” Không biết là thanh âm truyền ra từ gian ghế lô nào.

“Không sai, chính là Tiêu Lôi Phù.” Chủ sự vỗ vỗ tay, lập tức có tu sĩ bưng Tiêu Lôi Phù ra tới, “Mọi người đều biết, cảnh giới sau Nguyên Anh chính là Hóa Thần, là bước đầu tiên trên con đường đại đạo phi thăng, nếu muốn Hóa Thần thì cần phải trải qua lôi kiếp. Tiêu Lôi Phù chính là tông chủ Ngũ Hành Tông dùng máu của bản thân họa trong bảy bảy bốn mươi chín năm mới hoàn thành, có thể chặn được một đạo lôi.”

Vô luận là người ngồi dưới sảnh lớn hay khách nhân trong ghế lô, vừa nghe đến Tiêu Lôi Phù thì tất cả liền sôi nổi nghị luận lên.

“Sư huynh, phù này nên mua.” Chu Vân nói với Từ Trình Ngọc.

“Thử xem có thể mua được tới tay hay không.” Từ Trình Ngọc nói, “Linh thạch chúng ta mang theo cũng không nhiều.”

Hạ Nhĩ bấm ngón tay tính: “Vẽ trong 49 năm? Hay là nói nhầm, là 49 ngày đúng không?”

“Tiêu Lôi Phù có thể chặn được một đạo lôi kiếp, không phải có thể dễ dàng mà họa ra được.” Mã Tòng Thu nói, “Không những vẽ trong 49 năm mà trong thời gian đó phải không có xuất hiện bất kì sai lầm nào mới có thể hoàn thành.”

Chủ sự dưới đại sảnh đã bắt đầu ra giá: “Vì Tiêu Lôi Phù quá mức hi hữu nên giá khởi điểm sẽ là 5 vạn thượng phẩm linh thạch, mỗi lần tăng giá không được dưới một ngàn.”

“5 vạn 1 ngàn!”

Tiếng ra giá đầu tiên phát ra lập tức chọc cho mọi người trong ghế lô bật cười, ngay sau đó liền có người ra giá tiếp: “6 vạn.”

Chủ sự nhìn một vòng mọi người trong đại sảnh, sau đó lại ngẩng đầu hỏi: “Chư vị còn có ai ra giá hơn 6 vạn không?”

Từ Trình Ngọc nhàn nhạt lên tiếng: “7 vạn.”

Minh Lưu Sa đang uống trà, vừa nghe thấy Từ Trình Ngọc ra giá lập tức liền phun ra, cái này mà kêu mang linh thạch không nhiều lắm?

“Lữ tỷ, tỷ có thấy qua thượng phẩm linh thạch chưa?” Tây Ngọc nhỏ giọng hỏi.

Lữ Cửu lắc đầu: “Chưa từng.”

Thượng phẩm linh thạch rất ít khi được lưu thông qua tay các tu sĩ bình thường, mỗi một khối thượng phẩm linh thạch đều ẩn chứa linh khí cực kì thuần túy, hoàn toàn khác với hạ phẩm cùng trung phẩm linh thạch có chứa tạp chất.

“8 vạn.” Một người ở một gian phòng khác lên tiếng.

“Sư huynh, đệ ở đây vẫn còn 3 vạn thượng phẩm linh thạch.” Mã Tòng Thu nói.

“Muội có 7 vạn.” Chu Vân tiếp theo nói.

Mấy mống đỗ nghèo khỉ bên cạnh hâm mộ đến điên rồi, đây là tài phú mà tu sĩ trẻ tuổi có được sao?

Ngay cả Diệp Tố cũng nói: “Ngày thường có nhiều thất lễ rồi.”

Chu Vân giải thích: “Những linh thạch này là chúng ta có được khi nhận nhiệm vụ ở Chấp Sự Đường của Ngô Kiếm Phái, kỳ thật có đôi khi Ngô Kiếm Phái cũng sẽ treo nhiệm vụ cho các tu sĩ bên ngoài, người hỗ trợ làm việc có thể nhận được thượng phẩm linh thạch làm thù lao.”

Trong thời gian chỉ nói mấy câu thế này mà lá Tiêu Lôi Phù dưới sảnh lớn đã xào được giá lên đến 9 vạn 9 ngàn thượng phẩm linh thạch.

“9 vạn 9, còn có vị khách quan nào tăng giá nữa hay không?” Chủ sự đã hỏi lần thứ hai.

Từ Trình Ngọc nói: “10 vạn thượng phẩm linh thạch.”

“Tốt, vị khách quan này ra giá 10 vạn.” Chủ sự gõ gõ khánh đồng nhỏ trước mặt, “10 vạn lần thứ nhất, 10 vạn lần thứ hai, còn có ai ra giá cao hơn không?”

“11 vạn.”

Chu Vân nhíu mày, trực tiếp hô lên: “15 vạn.”

Trong Ngư Hương Các lập tức vang lên một trận tiếng hút khí, ngay cả Từ Trình Ngọc cũng không ngờ tới: “Sư muội, 15 vạn thượng phẩm linh thạch không phải con số nhỏ.”

“Sư huynh, linh thạch về sau quay về tông môn sẽ có thể kiếm lại.” Chu Vân không thèm để ý, “Tiêu Lôi Phù có một lá là thêm một phần bảo đảm khi tiến giai, không thể bỏ lỡ.”

“15 vạn thượng phẩm linh thạch đi mua một kiện pháp bảo hộ thân vẫn dư dả.” Từ Trình Ngọc nói.

“Pháp bảo hộ thân cũng không có cái nào có bản lĩnh có thể trực tiêu triệt tiêu một đạo thiên lôi đúng không.” Chu Vân phản bác.

Linh mạch của những đại tông môn không ngừng sinh sôi, khai quật một bộ phận thì chỉ cần vài năm sau nó sẽ khôi phục lại như cũ, linh khí lại cực kì tinh khiết, hoàn toàn không có tạp chất, dùng khi tu luyện thì có thể trực tiếp hấp thu mà không cần luyện hóa.

Diệp Tố gõ gõ đầu ngón tay lên chén rượu làm từ bạch sứ, rũ mắt không biết đang suy nghĩ cái gì.