Diệp Tố trở lại đại viện, đặt đồ mà sư phụ đưa cho lên bàn tròn. Dịch Huyền không tham gia nên một mình tự đi luyện tập ngự kiếm, hắn cũng không có hứng thú với mấy thứ này.

Bốn người cũng đã sớm quen tiểu sư đệ không tham gia hoạt động tập thể của bọn họ, tất cả ngồi quây quanh bàn tròn, mặt mày nghiêm túc nhìn những đồ vật ở giữa bàn.

“Cây đao này tuy rằng không ra gì nhưng nếu nung chảy ra có thể lấy được không ít linh thiết.” Tây Ngọc nói xong thì kéo thanh đao trên bàn về phía mình.

“Ta muốn thanh kiếm này.” Hạ Nhĩ nói.

Trên bàn chỉ còn dư lại một ít tài liệu luyện khí, Minh Lưu Sa chọn mấy thứ, sau đó nói ra vấn đề mấu chốt: “Sư, phụ, không, cho, linh, thạch.”

Diệp Tố: “……”

Linh thạch chính là tiền ở tu chân giới, có thể dùng để giao dịch, đồng thời cũng là vật tư quan trọng trong quá trình tu luyện, linh mạch không thể di động nhưng linh thạch thì có thể mang theo bên người mọi lúc mọi nơi, dễ dàng cho tu sĩ có thể tu luyện bất cứ lúc nào.

Hiển nhiên, chưởng môn sư phụ không có loại đồ vật này, Thiên Cơ Môn mỗi năm chỉ có thể kiếm được một chút linh thạch, dùng để luyện khí cũng là một vấn đề. Nói trắng ra thì đệ tử Thiên Cơ Môn cũng không khác gì tán tu, chỉ có độc mỗi cái tên tuổi tông môn, ngoài ra cái gì cũng không có, thậm chí so với tán tu còn muốn nghèo hơn.

“Chúng ta xuống núi tự kiếm linh thạch.” Diệp Tố chỉ chỉ vào mấy món đồ trên bàn, “Vừa hay ở đây còn có chút tài liệu.”

Đến buổi tối Diệp Tố không đi ngủ sớm mà đi Tàng Điển Các tìm người canh gác Vu Phong Hải.

Ông ngồi một mình ở bàn cạnh cửa Tàng Điển Các, nhắm mắt nghỉ ngơi.

“Vu thủ vệ.” Diệp Tố gọi một tiếng, từ sau lưng lấy ra một lá Tật Tốc phù, thấy Vu Phong Hải mở mắt liền hỏi, “Vu thủ vệ có thể xem thử một chút lá phù này hay không?”

“Này là cái gì?” Vu Phong Hải nhìn lá phù trong tay nàng hỏi.

“Tật Tốc Phù, nghe nói không giới hạn cảnh giới.” Diệp Tố giải thích.

“Con lấy ở đâu ra?” Vu Phong Hải buồn cười trong lòng, Thiên Cơ Môn đều nghèo đến sắp giải tán môn phái, sao có thể mua nổi phù chú không giới hạn cảnh giới.

Diệp Tố nói: “Con tự vẽ.”

“……” theo nguyên tắc không đả kích tâm lí người khác, Vu Phong Hải hất cằm ý bảo nàng đặt lá phù lên bàn, “Để xuống đi, khi nào rảnh ta sẽ xem thử.”

Vu thủ vệ từ trước đến nay nói một không hai, Diệp Tố chỉ có thể từ bỏ, quay trở về.

Sáng sớm ngày hôm sau, bốn người đã thu thập xong hành lý.

Diệp Tố cả đêm qua đều ngồi vẽ phù, sáng nay nàng nhét tất cả phù chú vẽ được vào túi trữ vật.

Hạ Nhĩ vừa bước ra sân thì nghe thấy tiếng cửa phòng cách vách mở ra, quay đầu nhìn thì thấy Dịch Huyền bước ra nên cao hứng hỏi: “Tiểu sư đệ, đệ sẽ đi cùng chúng ta sao?”

“……Đệ đi cùng tiểu sư muội.”Dịch Huyền đứng ở cửa phòng, lỡ đãng đối điện với ánh mắt của Diệp Tố đang đứng trong sân, không hiểu sao cảm thấy không được tự nhiên.

Hạ Nhĩ nhớ tới lời tiểu sư muội nói ngày hôm qua, trong nháy mắt hiểu được tiểu sư đệ sẽ đồng hành với nhóm người Vô Âm Tông, tuy rằng có chút thất vọng Dịch Huyền không cùng đi với bọn họ nhưng cũng có thể lý giải được.

Diệp Tố bước tới, lấy ra một lọ thuốc trị thương cùng một thanh ám khí từ túi trữ vật đưa cho Dịch Huyền: “Sư phụ cho là cho năm người, đệ không lấy ta không biết nói thế nào với sư phụ.”

Trong đống đồ đạc linh tinh vụn vặt hôm qua thì hai món này là có giá trị nhất, sau khi bốn người thương lượng thì quyết định phân chúng cho tiểu sư đệ.

Thấy Dịch Huyền nhận lấy, Diệp Tố lại đào đào trong túi trữ vật, cuối cùng móc ra một xấp lá phù nhăn nhúm, lại rút ra từ đó mười tờ đưa cho hắn: “Ta vẽ suốt đêm qua đó, không biết hiệu quả thế nào, nhưng coi như là quà chia tay của đại sư tỷ cho đệ.”

“Đại, sư, tỷ, ta, cũng, muốn.” Minh Lưu Sa từ đầu kia của sân chậm rì rì bước tới, chậm rì rì nói hắn cũng muốn lá phù.

“Đều có.” Diệp Tố xoay sang chia đều cho mỗi người mười lá.

Năm người trong sân tuổi đều còn quá trẻ, lại không hiểu biết về phù sư nên căn bản không biết được việc Diệp Tố làm có bao nhiêu kinh hãi thế tục.

Không có một phù sư nào có thể vẽ được nhiều phù như thế trong có một đêm.

Tật Tốc Phù này tuy xác thật chỉ là phù chú cấp thấp, nhưng Diệp Tố cũng chỉ mới Trúc Cơ.

“Đi thôi.” Diệp Tố phân xong lá phù thì cũng gọi ba người kia bắt đầu xuất phát, nàng đưa lưng về phía Dịch Huyền phất phất tay.

Dịch Huyền cúi đầu nhìn xấp Tật Tốc Phù nhăn nhúm trong tay, cuối cùng vẫn thu chúng vào túi trữ vật.

……

Bốn người đi xuống Cửu Huyền Phong, lại đi qua Thí Luyện Trường trống trải, lúc này mới đi ra khỏi Thiên Cơ Môn.

Diệp Tố quay đầu lại nhìn đại môn khí phái làm từ huyền thiết cổ xưa, “Thiên Cơ Môn” ba chữ to được khắc lên một cách mạnh mẽ hữu lực, nếu chỉ đơn thuần nhìn vào thì sẽ thấy khí phái đại môn xông thẳng trời cao, làm sao nghĩ được rằng tông môn của bọn họ nghèo nức tiếng bốn phương.

“Đại sư tỷ, chúng ta đi về hướng nào?” Tây Ngọc hỏi.

Toàn bộ tu chân giới lấy núi Bồng Lai làm trung tâm, Ngũ Hành Tông, Hợp Hoan Tông, Vạn Phật Tông, Thượng Khuyết Tông và Đan Tông, năm tông phái này lần lượt trấn tại bốn phương đông tây nam bắc, còn một phái khác chính là Côn Luân Phái nằm trên đỉnh Côn Luân ở phía tây bắc.

Việc tu luyện thuật pháp của các nơi không giống nhau, trừ bỏ tây bắc Côn Luân một mình một ngựa, phía đông có thể xem như là nơi phồn hoa nhất của tu chân giới. Tọa lạc ở hướng chính đông có Ngũ Hành Tông, gần đó còn có môn phái kiếm tu lớn thứ hai tu chân giới – Ngô Kiếm Phái.

Ngũ tông nhị phái thì phía đông đã chiếm mất một phái một tông, muốn không phồn hoa cũng khó.          

Các tông môn môn phái lớn lớn bé bé khác thì nằm rải rác khắp nơi, Thiên Cơ Môn nằm ở phía đông nam, trên thực tế các tông môn luyện khí đều phần lớn nằm ở giáp phía đông.

“Chúng ta đi Định Hải thành.” Diệp Tố nói.

“Muốn đi bái phỏng Phá Nguyên Môn?” Hạ Nhĩ hỏi, Định Hải thành là địa bàn của Phá Nguyên Môn.

Hiện tại đại tông phái luyện khí nổi tiếng nhất có thể kể đến hai nhà, một nằm ở phía đông bắc, nắm giữ Hi Hà thành – Trảm Kim Tông, nhà còn lại chính là nằm ở phía đông nam, chủ nhân của Định Hải thành – Phá Nguyên Môn.

Diệp Tố lấy ra truyền tin ngọc điệp, thứ này không chỉ có thể thu được giọng nói, chữ viết mà còn có hẳn một kênh chung, có chút giống với kênh thế giới trong các game, chỉ cần trả tiền là có thể thông báo tin tức, ai có truyền tin ngọc điệp đều có thể thấy được.

“Mấy đứa xem này.” Diệp Tố nhấn mở một tờ bố cáo chung đã lưu lại trước đó, “Nửa năm sau Phá Nguyên Môn sẽ tổ chức một trận tỉ thí luyện khí, trong ba tháng trước khi thi đấu chính thức diễn ra, những người không phải luyện khí sư của Phá Nguyên Môn có thể đưa thành phẩm cho bọn họ đánh giá, một ngàn người đứng đầu có thể tiến vào Phá Nguyên Môn tham gia tỷ thí vòng loại, từ đó lại tuyển ra một trăm luyện khí sư tiến vào trận chung kết thi đấu với đệ tử Phá Nguyên Môn, cuối cùng mười người đứng đầu có thể nhận được phần thưởng.”

“Đại sư tỷ, bố cáo này chắc chỉ dành cho tán tu luyện khí sư thôi.” Tây Ngọc nhắc nhở.

Tu chân giới quá lớn, có không ít tán tu, hành động này của Phá Nguyên Môn một là muốn gây áp lực cho nội môn đệ tử, k1ch thích tinh thần cầu tiến của bọn họ, hai là sau khi tỉ thí xong có thể từ đó phát hiện và chiêu mộ một ít tán tu luyện khí sư ưu tú, cuộc tỉ thí này cơ bản cứ cách mấy năm sẽ tổ chức một lần.

“Ta đọc đi đọc lại mấy lần rồi, họ chỉ nói không phải đệ tử Phá Nguyên Môn, cũng không nói đệ tử của môn phái khác không thể tham gia.” Diệp Tố nói, “Từ đấu vòng loại đến trận chung kết tổng cộng có hai tháng, trong thời gian đó tất cả luyện khí sư sẽ ở trong Phá Nguyên Môn, nếu có thể trụ lại được đến trận chung kết chúng ta có thể quang minh chính đại mà cọ hai tháng Tụ Linh Trận.”

Trung tâm linh mạch là nơi có linh khí nồng đậm nhất, tất nhiên chỉ có thể là người trong môn phái đó mới được dùng, nhưng người ngoài muốn luyện khí cũng cần phải có linh khí, cho nên những lúc như thế này Tụ Linh Trận sẽ được sử dụng, và cũng chỉ có đại tông môn mới có đủ năng lực để thiết lập và vận hành trận pháp này.

Hạ Nhĩ lập tức giơ ngón tay cái: “Đại sư tỷ, cao chiêu!”

Thiên Cơ Môn mấy trăm năm nay cọ linh khí khắp nơi, thanh danh sớm đã không còn gì, hiện giờ đi tới đâu cũng không được yêu thích. Nếu có thể dựa vào tỉ thí để đi đường vòng, Phá Nguyên Môn sẽ không thể lấy lí do gì để cự tuyệt bọn họ, cách này so với xông tới bái phỏng khả thi hơn nhiều.

Bốn người đi xuống núi, đi đến một cái Truyền Tống Trận.

Truyền Tống Trận này không tính là lớn nhưng cũng đủ dùng, lúc nào cũng có thể thấy có đệ tử Vô Âm Tông ra vào.

Minh Lưu Sa nhìn Truyền Tống Trận thèm thuồng không thôi: “Muốn, dùng, truyền, tống, trận, quá, đi”

“Đừng nghĩ nữa, chúng ta không có linh thạch.” Tây Ngọc nắm lấy cổ áo Minh Lưu Sa kéo hắn đi, “Chân đạp đất mà đi mới là chính đạo.”

“Đại sư tỷ mau nhìn kìa!” Hạ Nhĩ đi phía trước chỉ vào hai người đang ngự kiếm tới nói, “Là tiểu sư đệ và tiểu sư muội.”

Diệp Tố ngẩng đầu nhìn hai thân ảnh đang bay tới trên không trung, mới hai ngày vậy mà hắn đã có thể ngự kiếm thành công, còn có thể mang theo sư muội, không hổ là nam nhị.

Hai người dừng lại trước mặt bọn họ, Ninh Thiển Dao từ phía sau Dịch Huyền nhảy xuống trước mặt Diệp Tố, ngọt ngào gọi một tiếng: “Đại sư tỷ.”

Theo sau mà đến là một nhóm đệ tử Vô Âm Tông mặc bạch y, bọn họ là âm tu nên mỗi người đều mang theo một loại nhạc cụ.

“Các ngươi cũng xuống núi rèn luyện?” Thiếu niên cầm đầu liếc mắt nhìn Diệp Tố, “Có linh thạch đi Truyền Tống Trận sao?”

Mấy đệ tử Vô Âm Tông ở phía sau nghe thấy thế đều phá lên cười, đi Truyền Tống Trận cần một lượng linh thạch không nhỏ, người Thiên Cơ Sao làm sao trả nổi.

Dịch Huyền nghe vậy nhíu mày, bàn tay cầm chuôi kiếm không khỏi nắm chặt.

“Không có, nghèo lắm.” Diệp Tố lắc đầu thở dài một tiếng, sau đó liền dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn thiếu niên cầm đầu, “Tân Hâm huynh, là hữu tông sát vách, không bằng các ngươi giúp đỡ chúng ta đi Truyền Tống Trận nhé.”

Chúng đệ tử Vô Âm Tông: “……” Không biết xấu hổ!

Hạ Nhĩ đứng bên cạnh cảm thán như thật: “Đại sư tỷ, chúng ta sẽ được đi Truyền Tống Trận sao? Đệ trước giờ chưa từng được đi Truyền Tống Trận đâu, cảm tạ Tân Hâm sư huynh!”

Tân Hâm: “……” Ai là sư huynh của người? Ai mượn ngươi cảm tạ?

Diệp Tố tiến lên nắm lấy tay thiếu niên cầm đầu: “Tân Hâm huynh, nếu các ngươi có thể giúp đỡ một chút, đợi Thiên Cơ Môn chúng ta ngày sau phát đạt, nhất định sẽ không quên hữu tông sát vách.”

Tân Hâm hất tay Diệp Tố ra, cười nhạo: “Chờ Thiên Cơ Môn các ngươi phát đạt? Không bằng chờ ta độ kiếp thành công.”

“Huynh nói như vậy là không đúng rồi, Thiên Cơ Môn phát đạt vẫn là có cơ hội, nhưng Tân Hâm huynh độ kiếp thành công……” Diệp Tố nhìn hắn từ trên xuống dưới một phen, cuối cùng phun ra một chữ, “Khó.”

“Ngươi!”

Cuối cùng Tân Hâm cười lạnh một tiếng, quay đầu nói với đệ tử Vô Âm Tông, “Chúng ta đi.”

Người Vô Âm Tâm sôi nổi lấy ra linh thạch bước vào Truyền Tống Trận, Ninh Thiển Dao bước tới, mím môi, lấy ra một ngàn hạ phẩm linh thạch từ trong túi Càn Khôn: “Đại sư tỷ, đây là một ít muội tích cóp được, mọi người cầm lấy đi.”

Một ngàn hạ phẩm linh thạch chỉ đủ cho một người truyền tống, thậm chí còn không tới được Định Hải thành, nhưng Diệp Tố không chút do dự nhận lấy, cũng tỏ vẻ tán dương: “Tiểu sư muội, vẫn là muội tốt.”

Dịch Huyền nhíu mày nhìn Diệp Tố: “Đại sư tỷ.” Hắn không hiểu sao nàng chưa bao giờ cảm thấy mất mặt.

Diệp Tố liếc mắt quét sang hắn một cái, sau đó tránh sang một bên: “Người Vô Âm Tông đã xuất phát hết rồi, tiểu sư muội, mời.”

“Tiểu sư huynh, chúng ta đi thôi.” Ninh Thiển Dao kéo kéo ống tay áo Dịch Huyền giục hắn rời đi, một bên ngửa đầu nói, “Chờ đến nơi rồi huynh dạy ta ngự kiếm đi, Thiển Dao cũng muốn học kiếm thuật.”

Dịch Huyền đi đến trước Truyền Tống Trận, đuôi mắt nhìn thấy bốn người lẻ loi đứng bên ngoài, trong lòng không hiểuvì sao lại cảm thấy phức tạp, bước chân không khỏi khựng lại.

“Tiểu sư huynh?” Ninh Thiển Dao mặt đầy nghi hoặc gọi một tiếng.

Dịch Huyền lấy lại tinh thần, nắm chặt thân kiếm, nâng bước tiến vào Truyền Tống Trận.

Trên thực tế, bốn người đứng ngoài Truyền Tống Trận lúc này lại đang cực kì cao hứng.

Hạ Nhĩ cảm thán nói: “Tiểu sư muội vậy mà lại bỏ được linh thạch mà cho chúng ta.”

Đệ tử của Thiên Cơ Môn không ít, đặc biệt là Cửu Huyền Phong, muốn nuôi sống những người này quá khó khăn, thiên phú của mấy người Diệp Tố đều không tồi, luôn tìm cách tìm chút tài liệu, chế tác ra pháp khí bán được cũng không ít linh thạch nhưng chẳng qua cuối cùng cũng không đến tay bọn họ.

“Linh thạch từ bán pháp khí tám phần là vào tay Dương trưởng lão, Dương trưởng lão lại đem toàn bộ cho tiểu sư muội, dư lại hai phần là chia cho sư phụ và mấy đệ tử như chúng ta, mà rõ ràng đó đều là linh thạch mà chúng ta vất vả mới kiếm được.” Tây Ngọc bĩu môi: “Sư phụ còn phải cho Vô Âm Tông luyện chế pháp khí âm luật vô điều kiện nữa chứ.”

Chưởng môn sư phụ vì đệ tử Thiên Cơ Môn, hằng năm mệt mỏi luyện chế pháp khí, linh thạch thu vào phần lớn đều bị Dương trưởng lão mang đi, bọn họ đáng lẽ có thể ngẩng cao đầu đi Vô Âm Tông cọ linh khí nhưng lúc nào cũng bị đệ tử Vô Âm Tông tìm cách quấy nhiễu nên một năm cũng chẳng đi được bao nhiêu lần.

Diệp Tố thu hồi linh thạch: “Chúng ta đi thôi.”

“Thật, sự, phải, đi, bộ, đến, đó?” Minh Lưu Sa nghĩ đến cảnh bọn họ phải dựa vào đôi chân đi đến Định Hải thành liền cảm thấy chân như nặng ngàn cân.

Diệp Tố nghĩ nghĩ nói: “Có thể thử ngự kiếm bay đến đó.”

“Đại sư tỷ, tỷ biết ngự kiếm sao?” Tây Ngọc theo bản năng hỏi.

“Không biết.” Diệp Tố quay đầu nói với Hạ Nhĩ, “Thanh kiếm kia của đệ, cho ta mượn thử xem.”

Hạ Nhĩ lập tức lấy kiếm ra: “Đại sư tỷ, chúng ta chỉ có một thanh kiếm.”

“Có, bốn, thanh, cũng, vô, dụng.” Minh Lưu Sa chậm rì rì nói, “Nhóm, chúng, ta, còn, chưa, Trúc, Cơ, đâu.”

Diệp Tố rót linh lực vào thân kiếm, điều khiển thanh kiếm biến lớn: “Nhanh, chúng ta đứng lên thử xem.”

Bốn người đồng loạt đứng lên thân kiếm, học theo tư thế của Dịch Huyền và Ninh Thiển Dao trước đó, tiếp theo Diệp Tố điều khiển thanh kiếm.

Ngay sau đó, thân kiếm đột nhiên b ắn ra ngoài, bốn người ngã lông lốc trên mặt đất.

“Đại sư tỷ, kiếm có thể bay!” Hạ Nhĩ ngồi dưới đất, nhìn thanh kiếm bay lên mà cảm thán, “Không hổ là Đại sư tỷ, lần đầu tiên là đã có thể ngự kiếm phi hành.”

Diệp Tố: “……” Sư đệ nổ không chớp mắt.

“Đại sư tỷ, không sao, chúng ta tiếp tục thử.” Tây Ngọc cũng có hy vọng, kẻ ngốc mới thật sự muốn ‘chân đạp đất ’ đi đến Định Hải thành!

“Trước tiên để ta thử một người xem sao đã.” Diệp Tố nói.

Lúc ở sau núi nàng đã thấy qua tư thế ngự kiếm của nam chủ, nàng nhắm mắt cẩn thận nhớ lại, học thủ thế của hắn, điều khiển thân kiếm.

“Bay lên rồi!” Hạ Nhĩ nhìn đại sư tỷ đứng trên thân kiếm, chậm rãi bay lên mà kích động không thôi.

Tây Ngọc khẩn trương mà ngửa đầu nhìn Diệp Tố càng bay càng cao.

Nhưng mà còn chưa cao hứng được bao lâu, Diệp Tố chợt từ giữa không trung rơi xuống, nếu không phải phản ứng nhanh thì chắc là đã tiếp đất bằng mặt rồi.

Nàng hiện tại cũng đã hiểu vì sao buổi sáng hôm đó Dịch Huyền trở về lại chật vật như vậy.

“Bay, một, chút, cũng, là, bay.” Minh Lưu Sa chậm rì rì nói, “Sư, tỷ, chúng, ta, cùng, nhau.”

“Được, mọi người đều lên đi.” Diệp Tố xoay cổ tay nói, “Ta nỗ lực khống chế.”

Bốn người dựa vào một thanh kiếm, dọc theo đường đi thử vô số lần, đâm núi, từ giữa không trung rơi xuống…… Các loại tư thế đều thử một lần.

Mãi cho đến khi Diệp Tố có thể thành công ngự kiếm mang theo ba người cùng nhau phi hành.