Bách Thanh Bảng ngoại trừ bình chọn và xếp hạng thực lực thì còn đóng vai trò là đầu mối liên hệ then chốt giữa tu sĩ cùng với luyện khí sư, là trung gian giúp gửi lời mời luyện khí, cung cấp con đường giao lưu cho hai bên.

Cho đến hiện tại nhóm Diệp Tố vẫn không nhận được lời mời nào nên có thể nói trước mắt Bách Thanh Bảng đối với bọn họ không có tác dụng gì.

Chuyện này cũng không ngoài ý muốn của Diệp Tố, hoặc có thể nói từ khi đưa pháp khí đi bình chọn thì nàng đã có dự đoán trước, chỉ là không biết “nhận thức chung” này lực áp chế sâu đến cỡ nào.

“Ngoài Bách Thanh Bảng thì Toàn huynh còn biết con đường nào có thể cung cấp cơ hội luyện khí cho luyện khí sư không?” Nàng hỏi thăm Toàn Gia Anh, “Con đường nào có thể cung cấp tài liệu và linh thạch ấy.”

“Một ít tông môn sẽ mời chào các luyện khí sư, cung cấp cho họ tài liệu và linh thạch.” Toàn Gia Anh nhìn mấy người Diệp Tố, “Nếu các ngươi muốn đi con đường đó, trừ phi……các ngươi thoát ly Thiên Cơ Môn.”

“Không đời nào có chuyện đó.” Tây Ngọc dẫn đầu cự tuyệt.

“Hoặc là một ít tài liệu hành quy mô lớn cũng sẽ định kì mời các luyện khí sư của các tông môn đi giúp bọn họ luyện chế, chữa trị pháp khí.” Toàn Gia Anh do dự nói, “Toàn Điển Hành là tài liệu hành lớn nhất tu chân giới, đan dược, phù chú, pháp khí cái gì cũng có. Phá Nguyên Môn chúng ta là một trong những tông môn có giao dịch với họn họ, Trảm Kim Tông cũng vậy, cũng hằng năm giao dịch với bọn họ.”

Toàn Điển Hành?

Lúc ở Định Hải Thành, Diệp Tố cũng từng đến đó vài lần để mua tài liệu, xác thật là tráng lệ huy hoàng, tài liệu rất đầy đủ.

“Vậy……”

“Không thể đi Toàn Điển Hành.”

Hạ Nhĩ ngồi gần phía cửa viện nhất, nghe thấy thanh âm cậu quay đầu lại, kinh ngạc hô: “Sư phụ?”

Trương Phong Phong từ bên ngoài bước vào viện, ánh mắt ủ dột: “Diệp Tố, Bách Thanh Bảng con đừng dính vào nữa.”

Toàn Gia Anh nhìn trái nhìn phải rồi chủ động đứng dậy rời khỏi viện, đi về chỗ tạm trú dưới chân Cửu Huyền Phong.

Trong sân chỉ còn lại mấy thầy trò, trong lúc nhất thời an tĩnh dị thường, ai cũng không lên tiếng.

“Phục Thời đâu?” Thật lâu sau, Trương Phong Phong hỏi, “Hắn cũng là đệ tử Thiên Cơ Môn, cũng nên ra đây cùng nghe.”

Đây là chuẩn bị nói ngọn nguồn sự việc cho bọn họ?

“Còn đang ngủ.” Diệp Tố đứng lên, “Con đi gọi sư đệ dậy.”

Trương Phong Phong gật đầu, ngồi xuống ghế đá trong viện, ba người Minh Lưu Sa nhìn nhau rồi vẫn đứng yên không động đậy.

Một lát sau, Diệp Tố mang theo tiểu sư đệ ra khỏi phòng.

Du Phục Thời chẳng bao giờ để tâm đ ến ánh mắt của người khác nên hắn không phát hiện ra bầu không khí có chút trầm lắng trong viện, vừa ra đến nơi thì hắn lập tức ngồi xuống ghế đá, vốn dĩ hai tay hắn đặt trên bàn nhưng hẳn là do cảm thấy bàn đá quá lạnh nên liền vươn tay lấy vạt áo của Diệp Tố lót lên trước rồi mới đặt hai tay lên.

Toàn bộ quá trình diễn ra rất lưu loát không một khoảng ngừng, Diệp Tố thì đã lấy làm quen, ngược lại Trương Phong Phong không khỏi nhìn hai người bọn họ một cái.

“Lúc trước ta không nghĩ tới các con sẽ đến Phá Nguyên Môn.” Trương Phong Phong nhớ tới chuyện này liền đau đầu, trước khi Diệp Tố xuống núi ông đã nhắc đến vài tiểu tông môn muốn mấy đồ đệ đi “bái phỏng”, ai ngờ Diệp Tố lại đi thẳng đến Định Hải Thành, hiện giờ lại còn có hai đệ tử đề tên lên Bách Thanh Bảng.

“Pháp khí mấy đứa luyện chế về sau đừng đưa đến Bách Thanh Bảng bình chọn nữa.” Trương Phong Phong nghiêm túc nói, “Chỉ cần một ngày mấy đứa còn là đệ tử Thiên Cơ Môn thì sẽ không có ai tìm mấy đứa để luyện khí đâu.”

Quả nhiên.

Diệp Tố rũ mắt, ánh mắt vô ý thức dừng trên ngón tay thon dài xinh đẹp của tiểu sư đệ, suy nghĩ bay xa theo hướng khác.

Thiên Cơ Môn từ 500 trước linh mạch đã hoàn toàn khô cạn, sau khi vị luyện khí thiên tài cuối cùng của tông môn phi thăng thì cơ hồ suy sụp trong nháy mắt, cho tới bây giờ đã 500 năm trôi qua, Thiên Cơ Môn đã kề cận bên bờ vực phế tông.

Trong quá khứ nàng chỉ quanh quẩn trong Thiên Cơ Môn, lại bị giới hạn suy nghĩ theo mạch nguyên tác nên chưa bao giờ hoài nghi có gì khác thường, mãi cho đến khi xuống núi thì mới phát hiện sự tình không đơn giản như vậy.

Tốc độ suy sụp của Thiên Cơ Môn quá nhanh.

Người ta nói lạc đà gầy vẫn còn hơn ngựa, nhưng lời này lại không ứng nghiệm ở tông môn khổng lồ sừng sững gần vạn năm này.

“Sư phụ, vì sao?” Hạ Nhĩ nhịn không được hỏi.

“Thiên Cơ Môn không ngã thì Trảm Kim Tông vĩnh viễn sẽ là đệ nhị.” Trương Phong Phong chỉ nói một câu như vậy.

Ông vốn không nghĩ sẽ nói chân tướng cho các đệ tử nhanh như vậy, ít nhất ông vốn định chờ……một chút nữa.

Nhưng không ngờ cảnh giới của bọn nhóc này trong nửa năm nay lại tăng nhanh, thậm chí còn đi Phá Nguyên Môn.

“Vậy là do Trảm Kim Tông ở sau lưng gian lận?” Tây Ngọc tức giận nói, “Luyện khí phải so thực lực, bọn họ đang làm trò mèo gì vậy chứ?”

“Sư phụ.” Diệp Tố bình tĩnh hỏi, “Nếu muốn Thiên Cơ Môn không thể nhận bất luận lời mời luyện khí nào thì chỉ bằng Trảm Kim Tông sợ là làm không được, còn có ai nhúng tay trong chuyện này? Là Toàn Điển Hành sao?”

“…… Đúng vậy.” Thanh âm Trương Phong Phong có chút trầm xuống, “Đệ nhất luyện khí tông môn liên thủ với đệ nhất tài liệu hành, không có tu sĩ nào muốn đắc tội bọn họ.”

Nếu có người phát lời mời luyện khí đến Thiên Cơ Môn thì đồng nghĩa sẽ về sau sẽ bị toàn bộ luyện khí sư của Trảm Kim Tông cự tuyệt, càng nghiêm trọng hơn chính là Toàn Điển Hành cũng sẽ không thực hiện bất cứ giao dịch nào với người này.

Nói tóm lại bất luận là muốn bán hay muốn mua thì Trảm Kim Tông cùng Toàn Điển Hành sẽ đều không tiếp đãi.

Linh mạch khô kiệt, thiên tài lớp ngã xuống lớp phi thăng, lại còn bị liên thủ chèn ép.

Không đến trăm năm, Thiên Cơ Môn liền suy bại lợi hại.

Khi Trương Phong Phong tiếp nhận chức vụ chưởng môn thì kỳ thật Thiên Cơ Môn đã bị chèn ép đến mức gần như phế tông, thế nhưng ông không cam tâm, Hồ trưởng lão cũng không cam tâm.

Chưởng môn tiền nhiệm cũng chính là sư phụ của Trương Phong Phong, sau khi người mất đi thì người chân chính có tư lịch cao trong tông môn cũng không còn mấy người, vốn dĩ Dương Đàm muốn làm chưởng môn, lão muốn sau lên làm chưởng môn rồi sẽ tuyên bố phế tông, thoát ly khỏi Thiên Cơ Môn. Bối phận của lão cao hơn Trương Phong Phong, cuối cùng vẫn là nhờ Trương Phong Phong tìm được Vu Phong Hải, nhờ một phiếu mấu chốt này mà ông mới lên làm được chưởng môn.

Sau đó ông bắt đầu thu đệ tử khắp nơi, ông nỗ lực hết sức mình, không muốn Thiên Cơ Môn cứ vậy mà phế tông.

Cho dù cuối cùng trở thành một tiểu tông tiểu phái cũng vẫn tốt hơn là phế tông, ít nhất là khi còn trong tay ông thì Thiên Cơ Môn không thể biến mất.

Đây là mục tiêu của Trương Phong Phong.

Nhưng mà hiện giờ ông lại thấy được hy vọng quật khởi trên người mấy đệ tử của mình.

Không thể để Diệp Tố còn chưa hoàn toàn trưởng thành xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ, may mà lần này đưa pháp khí đi bình chọn là của Minh Lưu Sa cùng Hạ Nhĩ, thực lực vẫn còn chưa cao, xếp hạng này thì bọn người kia hẳn là chướng mắt không thèm động đến.

“Tại sao Toàn Điển Hành lại bắt tay với Trảm Kim Tông?” Minh Lưu Sa hỏi.

“Hiện giờ sản nghiệp Toàn Điển Hành trải rộng khắp tu chân giới, đan dược, phù chú, pháp khí giao dịch tấp nập, có thể hô mưa gọi gió.” Trương Phong Phong giải thích, “Nhưng khi Thiên Cơ Môn còn phồn thịnh thì lại không giao dịch với bọn họ mà là giao dịch với một tài liệu hành khác, cho nên khi đó về phương diện pháp khí thì Toàn Điển Hành không có thành tựu gì lớn.”

Diệp Tố như có điều suy tu: “Tài liệu hành mà chúng ta từng giao dịch nay trạng huống như thế nào?”

“Cũng không tốt lắm.” Trương Phong Phong bất đắc dĩ, “Vốn dĩ Văn Đông tài liệu hành ở phương diện pháp khí vượt xa Toàn Điển Hành, ở bất cứ thành trấn nào cũng đều có hành phô của họ, nhưng hiện tại chỉ còn lại một cửa hàng duy nhất ở Định Hải Thành.”

Văn Đông tài liệu hành…… Diệp Tố nhớ rõ mình đã từng đến cửa hàng của họ.

Một loại tài liệu của Vụ Sát Hoa, Cánh Sa, chính là phải đến tài liệu hành đó mới tìm thấy.

“Là sư phụ vô năng, không có cách nào mang Thiên Cơ Môn thoát ly được khốn cảnh, ngược lại còn kéo mấy đứa xuống nước.” Trương Phong Phong thường xuyên cảm thấy hối hận, ông cho rằng mình đã chậm trễ mấy người Diệp Tố, “Về sau ra cửa đừng nói bản thân là đệ tử Thiên Cơ Môn, ít nhất trước khi mấy đứa tăng lên cảnh giới, chờ đến, chờ đến đó……”

Trương Phong Phong nói không nên lời nữa, đứng dậy bước ra ngoài, đi được vài bước thì đứng lại, quay lưng về phía các đệ tử nói: “Hồ trưởng lão vẫn không từ bỏ việc tìm kiếm Tân sư tổ năm đó đột nhiên biến mất, có lẽ không bao lâu nữa, Tân sư tổ có thể sẽ trở lại.”

Diệp Tố bỗng hô một tiếng: “Sư phụ.”

Trương Phong Phong điều chỉnh tốt cảm xúc rồi mới xoay người nhìn đại đồ đệ.

“Chúng ta không cần người khác cung cấp tài liệu, cũng không cần tìm linh thạch để tu luyện.” Diệp Tố cười nói, “Trong bí cảnh cái gì cũng có.”

Trương Phong Phong sửng sốt, sau đó liền nhíu mày: “Hồ nháo, mấy đứa lại không phải kiếm tu, càng không có pháp bảo hộ thân nào. Bí cảnh quá nguy hiểm, lần trước không xảy ra chuyện gì đã là vạn vạn hạnh.”

“Phú quý phải cầu trong hung hiểm mà.” Diệp Tố lấy một viên đồ vật từ trong túi Càn Khôn, “Sư phụ, Toàn Điển Hành có Vô Cực Đan không?”

Trương Phong Phong nghẹn một hồi, nhịn không được nói: “Làm sao mà có được!”

Toàn Điển Hành đi đâu mà tìm được Vô Cực Đan cơ chứ, không nói tới tài liệu luyện ra đan dược này có bao nhiêu quý hiếm, cứ cho là gom đủ tài liệu đi thì cũng chưa chắc có mấy đan tu có thể luyện ra được.

Quan trọng là lần trước nhìn qua hình ảnh, Trương Phong Phong cho rằng đây nhiều nhất hẳn cũng chỉ là một viên trung phẩm Vô Cực Đan mà thôi, hiện giờ nhìn tận mắt mới thấy viên đan dược này như một viên châu ngọc thượng hạng, oánh nhuận sáng trong, ở bên trong thậm chí còn có đan ý thoáng lượn lờ.

——viên Vô Cực Đan này ít nhất là thượng phẩm đan.

Toàn bộ tu chân giới này không có mấy đan tu có thể luyện chế ra được thượng phẩm đan dược, càng miễn bàn tới đan dược có chứa đan ý.

Diệp Tố không bỏ qua bất cứ biểu tình nào của Trương Phong Phong: “Sư phụ, người nói xem viên đan dược này có thể đổi được sự bảo hộ của kiếm tu Ngô Kiếm Phái hay không?”

Trương Phong Phong ngẩn người, hỏi một vấn đề không liên quan: “…… Sao không phải là Côn Luân?”

“Không quen biết người Côn Luân.” Diệp Tố nói ngắn gọn, “Với lại chúng ta vẫn còn thiếu đệ tử Ngô Kiếm Phái một ân tình.”

Nếu tính tính thời gian thì Dịch Huyền cũng sắp gặp được trưởng lão của Ngô Kiếm Phái, được thu làm đệ tử.

Trương Phong Phong vẫn còn do dự, bí cảnh luôn rất nguy hiểm, luyện khí sư rất ít khi vào đó.

“Phàm là người tu tiên, ai mà không cửu tử nhất sinh.” Diệp Tố nói, “Chúng con nhất định phải đi bí cảnh.”

Trương Phong Phong có chút vô ngữ, ông vốn dĩ muốn nói rõ ràng mọi chuyện với các đồ đệ xong sẽ từ từ cùng nhau mưu tính, ai ngờ đại đồ đệ lại muốn chơi một vố lớn.

“Sư phụ, con muốn cho tất cả mọi người biết chúng con là đệ tử Thiên Cơ Môn.” Diệp Tố kiên định nói.

“Con……” Trương Phong Phong nhìn vào hai mắt của đại đồ đệ, cuối cùng chỉ đành phải thuận theo, thế nhưng trong lòng ông lại nhịn không được mà dâng lên một cỗ kích động.

“Sư phụ, vậy mọi chuyện cứ quyết định thế nhé.” Hạ Nhĩ nhận được tín hiệu từ ánh mắt của đại sư tỷ, tức khắc đẩy Trương Phong Phong đi, “Người cứ ở Thiên Cơ Môn chờ tin tốt của tụi con.”

……

“Đại, sư, tỷ, từ, đâu, tỷ, có, Vô, Cực, Đan?” Sư phụ vừa đi Minh Lưu Sa liền ngồi xuống chậm rì rì hỏi.

“Ta cũng không biết, sau khi ra khỏi bí cảnh thì trong túi Càn Khôn tự nhiên nhiều thêm một viên đan dược.” Diệp Tố từng hoài nghi là Ninh Thiển Dao nhưng nàng ta lúc đó đã sớm bị đá bay ra ngoài cùng với mọi người.

Du Phục Thời nghiên đầu nhìn thoáng qua viên Vô Cực Đan trong tay Diệp Tố, không nói tiếng nào, lót đầu lên vạt áo của nàng, ngủ gà ngủ gật trên bàn đá.

“Vài ngày nữa chúng ta xuống núi đi Ngô Kiếm Phái.” Diệp Tố nói, “Trước khi đi phải tìm người sửa lại đạo bào cho chúng ta.”

“Còn Toàn Gia Anh thì sao?” Tây Ngọc hỏi.

“Ngày mai nói với hắn một tiếng, để hắn trở về Phá Nguyên Môn.” Diệp Tố thu Vô Cực Đan vào túi Càn Khôn, lại tiếp tục nói vài chuyện khác cùng mọi người.

Du Phục Thời một tay chống cằm, mắt thấy túi Càn Khôn của Diệp Tố còn đang đong đưa nhè nhẹ liền theo bản năng vươn ngón tay ra câu lấy.

Diệp Tố nhận thấy hắn chạm vào túi Càn Khôn của mình, cho rằng tiểu sư đệ muốn nhìn Vô Cực Đan nên cũng không quá để ý, thậm chí nàng còn cởi túi Càn Khôn xuống đưa cho hắn.

Du Phục Thời nhìn thoáng qua một cái liền mất đi hứng thú, phàm nhân này rác rưởi gì cũng đều thu vào túi, hắn buồn chán khảy khảy vài cái trong túi, cái rương xấu xí không thấy nữa rồi.

Du Phục Thời đang định không xem nữa thì đột nhiên lại nhìn thấy một vòng tay màu đen có chút quen mắt.

Hắn lấy vòng tay đó ra, nhìn chằm chằm một lúc lâu, rốt cuộc biết được vì sao lại cảm thấy nó quen thuộc.

Vòng tay này rất giống hắn.

“…… Muội liên lạc với Lữ Cửu thử xem, hỏi nàng có muốn đi cùng chúng ta không.” Diệp Tố nói với Tây Ngọc.

“Muội biết rồi.”

Bọn họ còn đang nói chuyện, đột nhiên Du Phục Thời lại lên tiếng: “Diệp Tố.”

“Kêu đại sư tỷ.” Diệp Tố không chê phiền mà sửa lại cho đúng.

Du Phục Thời vẫn trước sau như một làm bộ không nghe thấy, giơ lên Vụ Sát Hoa: “Cái này, ta muốn.”

Tác giả có lời muốn nói:

Kiều kiều: có người xâm phạm bản quyền mô hình của ta, mau nộp lên trên:)