Đời này Khương Tuyết Ninh từng cảnh cáo Diêu Tích, nhưng nàng cũng không thể đoán được, Diêu Tích cùng Diêu thái phó sẽ lựa chọn thế nào. Ánh mắt hai người đối đầu trong nháy mắt, cửa cung có chút yên tĩnh. Khương Tuyết Ninh cùng Diêu Tích có chút mâu thuẫn, nhưng hòa khí trên mặt vẫn phải lấy lệ một chút, cho nên giống như đã quên chuyện mấy ngày trước, chủ động chào hỏi một tiếng, nói: “Diêu tiểu thư.” Diêu Tích khẽ giật mình, cũng chỉnh đốn trang phục hoàn lễ. Chỉ là có những lời Khương Tuyết Ninh từng nói, thái độ của nàng không thể nào thân thiện nổi. Khương Tuyết Ninh cũng không thèm để ý.
Thái giám ở cửa cung kiểm tra vật các nàng mang theo xong, hai người liền tiến cung. Lần trước vào cung, Khương Tuyết Ninh còn có hi vọng, mình chỉ vào cung tuyển chọn một lần, sau đó sẽ bình yên vô sự ra, trải qua cuộc sống tự do tự tại. Nhưng trời không theo ý người. Không thoát khỏi vận mệnh vào cung thì cũng thôi đi, đời này còn bị Tạ Nguy theo dõi, Dũng Nghị hầu phủ lại sắp xảy ra chuyện, nàng không dám nghĩ lần này vào cung sẽ ra sao nữa.---Đọc full tại nettruyenhay.net---
Tầng tầng cửa cung mở ra trước mắt, như là vòng chụp trên đường cung kéo dài vô tận, điểm xuyết tường cung màu son cao cao. Tử Cấm thành nặng nề áp lực. Hết thảy trong hoàng cung đều xây quá cao quá lớn, đến mức con người đi vào, ngẩng đầu lên nhìn cũng thấy gian nan.
Càng đi, Khương Tuyết Ninh phảng phất như trở về kiếp trước: Đường cung hoặc chật chội hoặc rộng lớn, giữa những ô gạch đều thấm đầy máu tươi, cho dù mỗi thân cây ngọn cỏ vẫn bám đầy vết tích lãnh khốc vô tình; trên tường cung đỏ thắm, có nhiều chỗ đỏ như son khiến lòng người kinh diễm, có chỗ đầy vết đao kiếm lạnh lùng; mà trước cửa cung, không phải kỳ lân thụy thú, mà là khuôn mặt dữ tợn của Chu Dần Chi, đầu lâu không nhắm mắt được, bị ba cây đinh sắt tàn nhẫn xuyên qua, đính trên đỉnh đầu tất cả mọi người…
Có lẽ vì đã cuối thu đầu đông, gió xuyên đường vào cung thêm mấy phần nghẹn ngào buồn bã lại có chút lạnh lẽo, nàng nhịn không được rùng mình, co rúm vai lại. Tạ Nguy năm đó tạo phản, bóng dáng hắn đứng đó xa xôi lại nổi lên như ác mộng. Nửa năm này, nàng thật có thể bình yên trở về sao?
*
Giờ phút này bên trong Ngưỡng Chỉ trai, đã có mấy vị thư đồng tới trước, vui vẻ cười nói. “Nha, Phương Diệu a Phương Diệu, ngươi lại mang theo cả đống đồ loạn thất bát tao.”
“Đây là để đổi vận a. Các ngươi cũng biết, ta đọc sách không bao nhiêu, nếu không phải lúc trước có Khương nhị cô nương đoán đề, ta làm sao qua được? Giá bút đổi vận này, ta sẽ đặt trên bàn sách, chỉ mong các tiên sinh đừng quất ta lên đọc sách a trả lời cái vấn đề a. Thọ Phật Vô Lượng, phù hộ phù hộ!”
“Nói vậy có ai biết các tiên sinh sẽ dạy cái gì sao?”
“Ngoại trừ Tạ tiên sinh sẽ dạy cầm, những người khác còn không rõ.”
“Tiêu tỷ tỷ mang thật nhiều sách a, đây đều là bản độc nhất hiếm thấy trên đời a?”
Hai người Tiêu Xu, Trần Thục Nghi lần này vẫn cùng đi, ngồi gần cửa sổ trong phòng; Phương Diệu cũng tới rất sớm lại không chịu ngồi yên, rục rịch trong phòng, nói muốn điều chỉnh phương vị, cho mọi người thay đổi phong thuỷ; Chu Bảo Anh tuổi tác nhỏ nhất, khuôn mặt đỏ bừng lại ngáp dài gục xuống bàn, vừa nhìn đã biết buồn ngủ.---Đọc full tại nettruyenhay.net---
Tiêu Xu không nhịn được hỏi nàng: “Bảo Anh ngươi sao vậy?”
Chu Bảo Anh chép miệng, vô cùng ủy khuất: “Lần trước xuất cung, sau khi về nhà, phụ thân lại nói ta trong cung không hiểu quy củ, không học vấn, lúc đầu còn cho ta mua điểm tâm của Hạnh Phương Trai, lần này thì dẹp luôn…”
“…” Hóa ra là vì ăn. Tiêu Xu bị câu trả lời này làm cho nghẹn lời. Nhưng chỉ một lát, cái mũi nhỏ của Chu Bảo Anh bỗng nhiên hướng hít hà quanh, giống như mèo con ngửi được mùi đồ ăn, ngẩng đầu lên, đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ cũng mở to: “Có đồ ăn, có đồ ăn!” Mà mùi thơm này tuyệt đối là rất ngon! Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm, Chu Bảo Anh dễ dàng ngửi được mùi đồ ăn ngon, liền lập tức bật dậy, tới cửa xem xét, ngạc nhiên kêu lên: “Oa, Tiểu Diêu tỷ tỷ mang đồ ăn đến!”
Bởi vì lần này tuyển chọn thư đồng, có hai vị họ Diêu, một vị là cô nương nhà Hàn Lâm viện thị giảng Diêu Đô Bình – Diêu Dung Dung, một vị là cô nương nhà thái tử thái phó kiêm Lại bộ thượng thư Diêu Khánh Dư – Diêu Tích. Nếu như đều gọi “Diêu tiểu thư”, thì khó phân biệt. Cho nên đám người theo tuổi của các nàng, xưng Diêu Tích là “Đại Diêu cô nương”, xưng Diêu Dung Dung là “Tiểu Diêu cô nương”.
Lúc này bưng hộp cơm đi tới chính là Diêu Dung Dung, nàng vốn xuất thân hơi thấp, nên vào cung luôn rất cẩn thận chặt chẽ, bất ngờ bị người trong Lưu Thủy các phóng ra, kém chút thì giật nảy mình. Thấy là Chu Bảo Anh, mới đưa hộp cơm ra. Nói: “Đây là đào phiến cao ta tự mình làm, nghĩ đến chư vị tỷ tỷ cùng bảo Anh muội muội trước đó rất chiếu cố Dung Dung, cho nên mang theo, biểu hiện chút tâm ý, xin mọi người nếm thử.”
“Là cho chúng ta ăn!” Chu Bảo Anh vừa ngửi được mùi thơm ngòn ngọt liền nhịn không được chảy nước miếng, nghe Diêu Dung Dung nói vậy, tươi cười trên mặt lập tức rực rỡ, vội vàng đưa tay ra. “Vậy ta nếm thử trước!”
Đào phiến cao là dùng gạo nếp, nhân đào cùng đường làm ra, đều cắt thành những miếng nhỏ thật mỏng, nhìn qua trắng như tuyết, cảm giác mềm mại như bông, nhân đào ở giữa lại thêm phần thơm ngọt. Làm tốt hay không tốt, phải xem ăn vào thế nào. Trong kinh, cửa hàng làm đào phiến cao ngon kỳ thật không nhiều, cho dù có, Chu Bảo Anh cũng đã nếm qua toàn bộ. Nhưng nàng không ngờ, Diêu Dung Dung làm đào phiến cao thật là ngọt mà không ngán, cơ hồ vào miệng liền tan, lại như có như không dư vị ngọt ngào. Mới ăn một miếng, nàng liền trợn mắt, thốt lên: “Trời ạ, thật ngon!”*---Đọc full tại nettruyenhay.net---
Chu Bảo Anh là kiểu người yêu đồ ăn như mạng, lại bởi vì xuất thân tốt, cho nên đồ ngon trên đời cơ bản đều từng ăn, tự nhiên sẽ có khẩu vị rất kén chọn, không phải thứ gì cũng khiến nàng khen được. Cho nên, chỉ cần nàng tán dương, nhất định rất ngon, chớ nói chi là vui mừng hào hứng thế kia.
Tất cả mọi người đều tò mò, mặc dù cảm thấy Diêu Dung Dung có đôi khi không quá phóng khoáng, tỉ như lúc trước nói chuyện với Khương Tuyết Ninh không quá thông minh, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng mọi người xã giao mặt ngoài. Nhất thời bọn họ đều lấy đào phiến cao ăn thử. Quả nhiên hương vị rất không tệ. Đến Tiêu Xu cắn một cái cũng nhịn không được nhíu mày, có chút kinh ngạc: “Thực ngon, so ra còn hơn Hạnh Phương Trai cùng Tề Vân trai nổi danh trong kinh. Diêu cô nương hóa ra còn có tài năng này.”
Diêu Dung Dung lập tức đầy kinh ngạc vui vẻ, hiển nhiên không ngờ còn được Tiêu Xu tán dương, bàn tay bưng hộp có chút run lên, đỏ mặt nói: “Dung Dung kiến thức nông cạn, ở nhà không ra ngoài nửa bước, đành phải nghiên cứu những thứ này. Tiêu tỷ tỷ cùng mọi người thích, ta thật vui.” Tất cả mọi người đều nói nàng khiêm tốn. Bầu không khí trong phòng bởi vì hộp đào phiến cao ngoài dự liệu mà trở nên thoải mái hơn.
Khương Tuyết Ninh cùng Diêu Tích đến đúng lúc này. Trong tay Phương Diệu đang cầm cái la bàn tính gì đó, vừa nhấc mắt thấy các nàng liền quen thuộc chào hỏi: “Còn đang suy nghĩ các ngươi khi nào mới đến, cũng may vừa kịp. Tiểu Diêu cô nương mang đồ ăn ngon đến, các ngươi mà trễ nữa, chỉ sợ Bảo Anh sẽ ăn sạch.” Chu Bảo Anh bất mãn chu môi. Chính Diêu Dung Dung cúi đầu cùng những người khác nói chuyện khẽ giật mình, lúc trông thấy Diêu Tích còn tốt, nhưng thấy Khương Tuyết Ninh lại có chút không được tự nhiên, tươi cười cũng miễn cưỡng, nhưng vẫn đứng lên đưa hộp ra, nói: “Phương tỷ tỷ nói đúng, đây là đào phiến cao ta làm, hai vị tỷ tỷ cùng nhau nếm thử?”
Tâm tình Diêu Tích hôm nay hiển nhiên không tốt hơn mấy hôm trước bao nhiêu, có khi còn tệ hơn, ẩn ẩn có mấy phần nôn nóng. Thấy Diêu Dung Dung đưa đào phiến cao, nàng thậm chí hơi không kiên nhẫn, chỉ lãnh đạm nói: “Cám ơn, nhưng ta hôm nay không có khẩu vị.” Liền trực tiếp đến ngồi bên Tiêu Xu cùng Trần Thục Nghi. Diêu Dung Dung lập tức xấu hổ đến cực điểm. Ánh mắt của mọi người lại tập trung chỗ Diêu Tích, âm thầm suy đoán việc hôn nhân của nàng có phải có biến hóa gì, mới khiến nàng như thế.
Khương Tuyết Ninh vốn không định ăn bánh ngọt này. Thứ nhất là ấn tượng của nàng với Diêu Dung Dung không tính là tốt, luôn luôn diễn xuất điềm đạm đáng yêu giống như ai khi dễ nàng; thứ hai… Kiếp trước, món này nàng ăn tới mức suýt buồn nôn. Chỉ nghe ba chữ này thôi cũng khó chịu. Nhưng Diêu Tích đã cự tuyệt, nàng mà lại cự tuyệt thì bầu không khí cũng quá xấu hổ, cho nên nể mặt, lấy một miếng thật mỏng, nhã nhặn cắn một ngụm nhỏ, sau đó cười cười nói: “Cám ơn.”
Cái phản ứng gì thế này? Cũng quá bình thản đi. Phải biết đào phiến cao Diêu Dung Dung làm đến Chu Bảo Anh cũng nhịn không được tán thưởng hương vị, Khương Tuyết Ninh ăn lại không có gì đặc biệt? Chỉ chớp mắt này, Chu Bảo Anh liền hoài nghi vị giác mình, mười phần buồn bực nhìn nàng, nói: “Khương gia tỷ tỷ không cảm thấy thật ngon sao?”
Ngon? Khương Tuyết Ninh nhìn hộp bánh mình vừa lấy một miếng, lại nhớ tới Tạ Nguy. Vị Tạ thái sư về sau nghe tiếng xa gần kia. Kiếp trước hai năm nàng vừa lên làm hoàng hậu, từng trong cung ngoài cung tìm rất nhiều đầu bếp, thử làm rất nhiều đào phiến cao, chỉ là cuối cùng cũng không làm ra được hương vị năm đó. Đến cùng là Tạ Nguy làm quá tốt, hay tâm cảnh của nàng không còn như lúc đó? Khương Tuyết Ninh thực không rõ. Hiện tại nhớ tới nàng vẫn cảm thấy mình đang nằm mơ —— Đây là Tạ Cư An xuất thân thế gia, chính nhân quân tử trong mắt người thiên hạ, thánh nhân sao có thể gần nhà bếp, dính hơi khói?
Diêu Dung Dung làm đào phiến cao, đương nhiên không thể nói không ngon, nhưng có ai từng thấy trăng sao, mà còn tán thưởng minh châu sáng chứ? Khương Tuyết Ninh nhìn Diêu Dung Dung bên cạnh đã yên lặng cúi đầu cắn môi. Cuối cùng nhàn nhạt, tìm cớ, nói: “Rất ngon, chỉ là ta không thích ăn đồ ngọt, mong rằng chớ trách.”*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn.*
Sơn hào hải vị cũng có người không thích mà. Khương Tuyết Ninh nói vậy đương nhiên không sai. Chỉ là quan hệ của nàng với Diêu Dung Dung có chút vi diệu, cho nên nói vậy lại có chút khiến người nghĩ khác đi. Chu Bảo Anh ngược lại tâm tư đơn thuần không nghĩ nhiều, chỉ lẩm bẩm một câu: “Ta đã nói rồi, lưỡi của ta vẫn rất lợi hại. Ai, Khương nhị tỷ tỷ không ăn cũng được! Vậy còn dư lại đều là của ta!” Nàng nghĩ tới đây lập tức hào hứng. Cũng mặc kệ sắc mặt Diêu Dung Dung, trực tiếp lấy cái hộp tới trước mặt, ăn vô cùng vui vẻ.
Tám người lần này vào cung thư đồng, trừ Vưu Nguyệt ra đều đã đến. Khương Tuyết Ninh cũng tùy ý ngồi xuống bên cạnh Phương Diệu. Đám người lại hàn huyên chuyện hai ngày xuất cung vừa rồi, rất nhanh liền chú ý tới Diêu Tích, dù sao tất cả mọi người ngồi đây đều biết việc hôn nhân nàng cùng Trương Già, nhìn nàng như vậy khó tránh có chút bận tâm. Tiêu Xu thấp giọng hỏi nàng: “Chuyện nghị thân có biến cố gì sao?”
Diêu Tích rũ mắt, suýt nữa lại rơi lệ: “Ta sau khi về nhà đã cầu xin phụ thân rất nhiều lần, phụ thân vẫn không đồng ý, càng nói Trương Già kia là lương phối, đến mẫu thân cũng khuyên ông ấy không được. Bây giờ ta cũng không biết làm sao cho phải…”
Tiêu Xu nhíu mày, vô thức nhìn Khương Tuyết Ninh một chút. Khương Tuyết Ninh nhàn nhạt, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, bưng ly trà lên uống, giống như việc này không có chút quan hệ gì với nàng. Đám người có lẽ không nhớ rõ những thứ khác, nhưng ngày Khương Tuyết Ninh lạnh lẽo ác độc nhấn đầu Vưu Nguyệt vào trong hồ, vẫn còn rõ mồn một trước mắt. Nhất thời đều như Tiêu Xu, quay đầu nhìn nàng.
Khương Tuyết Ninh cảm thấy buồn cười: “Nghị thân cũng không phải ta, càng không chút liên quan tới ta, chư vị nhìn ta làm gì?” Nàng tỏ ra không liên quan, vốn không có vấn đề gì, nhưng trong mắt Diêu Tích lại thành cười châm chọc trên nỗi đau của người khác, trong chốc lát có ý nghĩ muốn đứng lên lý luận cùng Khương Tuyết Ninh.
Bất ngờ, không đợi nàng mở miệng, bên ngoài có người đến. Là một tiểu cung nữ phục vụ ở Ngưỡng Chỉ trai, bước chân vội vã, trong tay còn có một phong thư, tiến đến hành lễ, nâng phong thư quá đỉnh đầu, nói: “Thỉnh an mấy vị cô nương. Đây là Diêu thái phó bên ngoài sai người truyền tin, nói giao cho Diêu tiểu thư.”*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn.*
Diêu Tích lập tức sững sờ: Nàng mới rời khỏi nhà không lâu, làm sao phụ thân lại viết thư tới? Phong thư kia giao đến tay nàng. Bên ngoài là chữ viết mạnh mẽ hữu lực của Diêu thái phó. Ngày trước xem thư nhà, nàng luôn cảm thấy an tâm, hôm nay lại không biết vì sao, có chút tâm hoảng ý loạn. Thậm chí nàng không đợi về phòng mình, mà mở luôn trong sảnh.
Phong thư thật mỏng bên trong chỉ có hai trang giấy. Nhưng khi Diêu Tích trông thấy chữ viết, liền ngẩn người: Không phải chữ phụ thân. Phụ thân quen viết theo lối hành thư, cứng cáp hữu lực, luyện đến như nước chảy mây trôi. Nhưng lần này là dùng sấu kim thể, nét bút rất mảnh, từng nét từng nét đâu ra đấy, lộ ra một chút lãnh mạc trầm tĩnh.
“Tư phụng Diêu công thân khải, vãn bối Trương Già, nhận được hậu ái, thưởng thức trong triều, có hôn ước với lệnh ái. Vẫn ghi nhớ ơn, chưa từng quên lãng. Nhưng nay biến cố, làm người lỗ mãng, lại làm quan cương trực, mà quân vương không để tâm, đã đắc tội kẻ gian nịnh phía sau, nay tình thế nguy nan…” Ngôn từ ngắn gọn, đã trần thuật rõ ràng thân phận cùng ý định người viết. Rõ ràng chỉ là một tờ giấy viết thư hơi mỏng, từng dòng chữ đơn giản khúc chiết, lại phảng phất có thể nhìn thấy nam tử tên “Trương Già” kia dưới đèn bình tĩnh nâng bút viết từng chữ thanh lãnh.
Chưa từng có nửa phần nịnh nọt? Hắn thanh tỉnh, thậm chí thản nhiên, trình bày tình cảnh của mình với Diêu phụ, không khiến Diêu phủ khó xử, cũng không ham Diêu phủ tiền tài quyền thế, chủ động từ hôn.
Nhất thời, Diêu Tích vốn sắc mặt tái nhợt, bỗng nhiên ửng hồng, tựa hồ xấu hổ lại như thẹn thùng, cuối cùng nước mắt đong đầy rơi xuống. Trước kia nàng không biết. Nhưng hôm nay nhìn phong thư Trương Già viết cho phụ thân, liền biết người này không màng danh lợi, cũng biết mình đã bỏ lỡ một mối lương duyên. Mà lúc trước nàng lại còn muốn thiết kế hãm hại, bức hắn từ hôn… Ngoài áy náy, còn trào lên một tia hối hận khó mà diễn tả bằng lời… Diêu Tích cũng không biết nên nói cảm giác của mình lúc này là thế nào. Chỉ có nước mắt rơi xuống, nàng cầm giấy viết thư, vùi mặt trong khuỷu tay, nằm trên bàn khóc lớn.
Đám người bị nàng dọa sợ. Tiêu Xu cùng Trần Thục Nghi đều đi đến bên cạnh nàng, vội hỏi: “Không phải Diêu đại nhân truyền tin sao, trên thư nói cái gì rồi?” Diêu Tích chỉ khóc không đáp.*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn.*
Khương Tuyết Ninh lại đưa mắt sang tờ giấy viết thư bị cánh tay Diêu Tích đè hơn phân nửa, lúc nhìn thấy từng chữ với nét bút mảnh khảnh cứng nhắc kia, liền im lặng nở nụ cười. Thì ra, chữ của hắn sớm đã như vậy… Nàng còn tưởng rằng về sau mới luyện thành.
Trương Già a… Không dùng ám kế, tâm tư quảng đại.
Đời trước, nàng may mắn thế nào, mới có thể gặp được một người tốt như vậy?
Lúc Yến Lâm đối tốt với nàng, nàng còn quá nhỏ, quá bướng bỉnh, không biết trân trọng; chờ về sau hiểu được, lại không ai thật lòng tốt với nàng. Chỉ có một người ngoại lệ.
Khương Tuyết Ninh rũ mắt, nhìn Diêu Tích dựa bàn khóc thút thít, trong lòng bỗng nhiên nghĩ: Không muốn liên luỵ người khác, chủ động lui hôn sự. Như vậy, Trương Già bây giờ không có hôn ước a?