Mặt trời đã sắp xuống núi, hai đại thần đang đi trên đường cung. Hồi tưởng lại những gì mới xảy ra trong ngự thư phòng lúc nãy, cả hai đều trầm mặc.

Qua hồi lâu, thấy trước sau không có ai, một người mới mở miệng. “Ngài nói xem Tạ thiếu sư lúc ấy nói thiếu một chữ kia, là cố ý, hay vô tình vậy?”

“Ai mà biết được.”

“Nhưng ta nghĩ lúc ấy dù không ai nói gì, nhưng có lẽ không chỉ hai chúng ta nghe ra đâu a?”

“Còn phải nói sao?”

“Nhưng tại sao không ai tấu lên trên triều?”

“Sao ngươi biết không ai tấu?”

Người mở lời trong lòng chợt run lên, suy tư điều gì, sau đó trong lòng chấn động. Người kia vỗ vỗ bả vai hắn, như trấn an, lại hỏi: “Ngươi cũng nghe ra rồi, vậy vì sao không lên triều tấu?”

Người này trả lời: “Trong lòng ta cảm thấy, hầu phủ cũng thực đáng thương...”

Người kia mới thở dài: “Ai, kết cục này không phải đã định rồi sao?”

Người này vẫn còn chưa rõ lắm: “Ta chỉ không hiểu Tạ thiếu sư, đến cùng là vì cái gì lại làm như vậy?”

Người kia cười một tiếng: “Ngươi cảm thấy Tạ thiếu sư là người thế nào?”

Người này không chút nghĩ ngợi đáp: “Triều thần có năng lực, rường cột nước nhà, bày mưu nghĩ kế, mưu tính sâu xa.”

Người kia mới nói: “Vậy ngươi cảm thấy hắn sẽ nói ra loại lời có thể rước họa vào thân không?”

Người này ngây ngẩn cả người. Loại chuyện này người bình thường có nghĩ đến cũng sẽ không làm, huống chi là Tạ Nguy trí kế trác tuyệt? Nghĩ sâu hơn một chút, không biết sao liền cảm giác trong lòng lạnh lẽo.

Gió rét thổi, hai người đều giấu tay vào trong tay quan phục, cứ thế trầm mặc đi dần về phía cửa cung.

Trong ngự thư phòng vẫn còn tập trung các đại thần nội các. Sắc trời tối dần, đèn đã thắp lên. Chung quanh đèn đuốc sáng trưng, ánh sáng chiếu vào gương mặt Thẩm Lang âm tình bất định, hai mắt nhìn chằm chằm phong thư đang mở ra trên bàn—— thư tín tìm được từ Dũng Nghị hầu phủ!

Mấy vị phụ thần nội các có thể chân chính chen mồm vào được những việc trong triều, đều đứng cúi đầu phía dưới. Ánh lửa lung lay khiến cái bóng của bọn họ kéo dài trên mặt đất cũng lắc lư theo.

Thủ phụ Nội các Nghiêm Đình tuổi tác đã cao, mí mắt hơi sụp xuống, đã có chút buồn ngủ, thấy Thẩm Lang vẫn còn nhìn chằm chằm mấy phong thư kia thật lâu, bấm đốt ngón tay lại sắp tới giờ đóng cửa cung, nhưng những người khác bên cạnh không mở miệng, đành phải hít sâu một hơi, mở miệng trước nói: “Những thư tín này đều của Dũng Nghị hầu phủ liên hệ qua lại với nghịch đảng Bình Nam vương, nói không chừng chỉ vì che giấu tai mắt người khác, cũng có thể hầu phủ được nghịch đảng che dấu, chuyện hai mươi năm trước, há có thể nói chắc như đinh đóng cột vậy?”

Định quốc công Tiêu Viễn từ lúc tìm được mấy lá thứ này trong lúc lục soát hầu phủ, tinh thần đã có chút không tập trung, mấy đêm liền ngủ không yên giấc, đến mức đôi mắt nổi tơ máu đo đỏ, nhìn qua rất doạ người.

Nghe Nghiêm Đình nói, Tiêu Viễn kìm không được, cơ hồ lập tức tiến lên trước một bước, giọng nói rõ ràng có chút tức giận: “Nghiêm các lão nói đúng lắm, hầu phủ cùng nghịch đảng có liên hệ chính là sự thật, biến cố Bình Nam vương vây kinh hai mươi năm trước, đứa trẻ chưa tới bảy tuổi kia đã sớm chết dưới đao loạn đảng rồi! Người mất đã mất, Yến Mục hắn cũng không phải không biết Bình Nam vương cùng thiên giáo nghịch đảng chính là thủ phạm đẩy cốt nhục Tiêu thị ta vào chỗ chết, biết rõ như thế còn bảo hổ lột da, tâm địa ngoan độc cỡ nào! Gửi những lá thư này chỉ lấy cớ để liên hệ với nghịch đảng thôi, kì thực là âm thầm cấu kết nghịch đảng, ý đồ mưu phản!”

“Đủ rồi!” Ngoài dự liệu, hôm nay Thẩm Lang có vẻ rất thiếu kiên nhẫn, mới nghe được hai người này nói vài câu, liền trực tiếp đập bàn một cái, sắc mặt u ám, giọng nói âm trầm.

“Thư từ qua lại là giả, vậy nếu những lời nghịch đảng Bình Nam vương nói là thật thì phải làm thế nào?”

Tiêu Viễn chạm phải ánh mắt của Thẩm Lang, nghĩ đến chuyện nếu đứa bé kia thật sự không chết, nếu đúng là bị giáo thủ của thiên giáo mang đi, trong chớp nhoáng này, hắn rùng mình, sau lưng lạnh toát!

Trong ngự thư phòng hiện tại cơ hồ đều là lão thần trong triều, đối với bí mật cung đình hai mươi năm trước, dù không chính tai nghe nói cũng có thể dựa vào dấu vết để lại mà chứng thực suy đoán của bản thân. Nghe Thẩm Lang nói vậy, tất cả im lặng không dám nói lời nào.

Bên ngoài gió lạnh thổi tấp vào cửa sổ, lọt qua khe hở, thanh âm như tiếng ai thở than nức nở. Cái bóng đám người lung lay kéo dài trên tường. Giờ này khắc này, nơi đây không giống như ngự thư phòng nghị sự, lại như tháp cổ hoang phế nơi thâm sơn cùng cốc. Tiếng gió rít gào, như quỷ núi khóc đêm, khiến người ta cảm giác như sẽ có một vong linh trong quan tài đã chôn kín từ lâu bước ra, đòi nợ người sống!

Tạ Nguy lẳng lặng đứng trong góc, bóng tối che phủ một nửa người hắn. Tất cả mọi người không nói gì. Thẩm Lang rốt cục cũng nghĩ đến hắn, dời mắt nhìn qua hắn hỏi: “Tạ tiên sinh thấy thế nào?”

Tạ Nguy lúc này mới ngước mắt, hơi khom người, đáp: “Sự kiện nghịch đảng Bình Nam vương hai mươi năm trước, thần không hiểu rõ lắm, nên thư này có vấn đề gì thần thực không biết. Nhưng nếu Định Phi thế tử còn sống trên đời, vậy là ông trời thương giúp, phải chúc mừng quốc công gia lâu như vậy lại tìm được tin tức của nhi tử mới đúng.”

Lúc hắn nói đến đây, mặt Tiêu Viễn gần như đã thành màu gan heo. Sắc mặt những người khác trong ngự thư phòng cũng muôn màu muôn vẻ.

Nhưng ngay sau đó, nghĩ một chút ai nấy đều thấy không có gì bất thường: Tạ Nguy là nhân sĩ Kim Lăng, từ nhỏ ở Giang Nam, đến năm hai mươi tuổi đi thi mới tới kinh thành, tất nhiên không rõ chuyện xưa này, nói như vậy, cũng không có gì sai.

Tạ Nguy nói xong còn nhìn sắc mặt của những người khác một chút, cũng không biết có phải cảm thấy mình không biết việc này không tiện nhiều lời hay không, liền chuyển lời, nói: “Chỉ là thần nghĩ, việc cấp bách chỉ sợ không phải truy cứu mấy phong thư này. Thần hôm nay có thấy một tấu chương của phủ Bắc Trấn dâng lên, nói ở một thôn trấn gần kinh thành bắt được một nhóm loạn đảng thiên giáo, hơn ba mươi người, không biết nên xử trí thế nào?”

Thẩm Lang nghe vậy liền nói: “Bắt hay lắm!” Hắn đứng lên, chắp tay sau lưng thong thả bước mấy bước trong ngự thư phòng, nói: “Vậy cứ nhốt bọn chúng vào thiên lao, cho Hình bộ cùng Cẩm Y vệ thay phiên thẩm vấn, nhất định phải từ miệng bọn chúng moi ra được gì đó! Dũng Nghị hầu phủ làm phản, thiên giáo loạn đảng ở ngay ngoài kinh, nhất định không phải trùng hợp!”

Tạ Nguy vì vậy đáp: “Vâng.”

Thẩm Lang định hỏi thêm gì nữa. Nhưng lúc này một thái giám bên ngoài tới, đến bên tai thái giám tư lễ giám chưởng ấn Vương Tân Nghĩa nói mấy câu, mắt Vương Tân Nghĩa trừng lên, vừa kinh hãi vừa vui mừng, vội hỏi một câu: “Thật chứ?”

Thái giám nói khẽ: “Thái y viện xác nhận đã giữ được, hoàng hậu nương nương mới cho người đến báo, là thật.”

Thẩm Lang liền nhíu mày hỏi: “Chuyện gì?”

Vương Tân Nghĩa mặt mày hớn hở, cầm phất trần trong tay, đi tới cúi người với Thẩm Lang, cao giọng nói: “Chúc mừng thánh thượng, chúc mừng thánh thượng a!”

Thẩm Lang khẽ giật mình. Ánh mắt các vị đại thần trong ngự thư phòng liền tập trung tới chỗ Vương Tân Nghĩa. Vương Tân Nghĩa mới tiếp lời: “Ôn tiệp dư nương nương ở Phi Hương điện có hỷ, thái y viện vừa mới xem qua mạch, hoàng hậu nương nương liền sai người đến báo tin vui cho thánh thượng a!”

Khí thế cả người Thẩm Lang liền thay đổi, có một loại vui mừng không thể tin nổi điên cuồng xông lên, lại không kìm được nắm lấy Vương Tân Nghĩa thật chặt, hỏi: “Là thật, là thật sao?!”

Vương Tân Nghĩa nói: “Thưa, là thật, ngài đi xem một chút không phải sẽ biết sao?”

Giờ khắc này Thẩm Lang sao còn nhớ được quốc gia đại sự? Vung tay, trực tiếp đi ra khỏi ngự thư phòng: “Bãi giá Phi Hương điện!” Thật sự vứt lại một đám đại thần, mang theo đám thái giám cung nữ trùng trùng điệp điệp, đi tới Phi Hương điện.

Các đại thần cứ thế ba mặt nhìn nhau, chỉ là hồi tưởng lại tin tức mới nghe được, thần sắc cũng thay đổi. Đôi mày Tạ Nguy hơi nhíu lại. Cái bóng phủ trên mặt hắn, nên không ai thấy được biến đổi nhỏ này.

*

Bên trong Từ Ninh cung, Tiêu thái hậu ném phắt lô sưởi tay trên bàn, khuôn mặt không có chút biểu cảm vui sướng khi biết tin phi tần có thai lại giữ được hài tử.

Tiêu Xu đứng bên dưới, sắc mặt cũng không tốt hơn bao nhiêu. Tiêu thái hậu cắn răng nói: “Đã không thể làm thành một mũi tên trúng ba đích thì thôi đi, hết lần này tới lần khác đến chuyện khẩn yếu nhất cũng làm không được!”

Tiêu Xu không dám chống đối, có chút sợ hãi vị cô mẫu này, hồi tưởng lại một màn xảy ra trong Mai Viên kia, chỉ cảm thấy đáy lòng lạnh lẽo, khuôn mặt tỷ muội Khương thị xẹt qua trong đầu nàng. Nàng cúi thấp đầu xuống, giọng nói không lộ ra quá mức kinh sợ, chỉ bình bình đạm đạm nói: “Vốn tưởng rằng Khương Tuyết Ninh khó đối phó, không ngờ, thật khó giải quyết lại là tỷ tỷ nàng.”

Tiêu thái hậu có chút thẹn quá hoá giận: “Ngươi lúc trước nói, khăn thêu Giới nhi giữ, có thể là của Khương Tuyết Huệ này?”

Tiêu Xu thản nhiên nói: “Tám phần là vậy.”

Tiêu thái hậu lạnh lùng mắng: “Đều là sao chổi cả!”

*

Tin tức Ôn tiệp dư có thai giống như mọc cánh vậy, đến trưa hôm sau liền bay khắp cả hậu cung, người người dù không dám bàn luận bên ngoài, nhưng sắc mặt ai nấy đều hơi khác lạ.

Thánh thượng còn chưa có hoàng tử nào a. Không ai dám nghĩ cái thai của Ôn tiệp dư này nếu là con trai, sẽ gây chấn động hậu cung đến mức nào.

Ngưỡng Chỉ trai nơi Khương Tuyết Ninh ở, dù không phải hậu cung, cũng đã biết được phong thanh tin tức, nghe nói Ôn tiệp dư lập tức thăng lên chiêu nghi, thánh thượng ban thưởng như nước chảy vào Phi Hương điện, thái y viện từ trên xuống dưới tức thì bị thánh thượng đích thân gọi qua chỉ đạo một phen, để bọn họ từ đây tận tâm hầu hạ cái thai này của Ôn tiệp dư.

Không, hiện tại nên gọi là Ôn chiêu nghi.

Biết được cái thai của Ôn chiêu nghi không xảy ra việc gì, cả người Diêu Tích thả lỏng, thở phào một hơi, tay chân rã rời muốn quỵ trên mặt đất. Tất cả mọi người an ủi nàng. Diêu Tích sau đó lại khóc rống lên.

Khương Tuyết Huệ thì cau mày, thờ ơ lạnh nhạt.

Buổi tối, thời điểm trở về phòng, Khương Tuyết Huệ và Khương Tuyết Ninh lại về cùng một hướng. Đèn cung đình treo trên hành lang nhẹ nhàng lắc lư trong gió lạnh. Khương Tuyết Ninh cẩn thận hồi tưởng lại sự nhanh nhạy của vị tỷ tỷ này lúc chiều, không thể không bội phục. Đây mới là thế gia tiểu thư chân chính mà Mạnh thị dạy bảo ra, tâm tư thực nhanh nhạy, nàng nói: “Tỷ tỷ lần này được như ý nguyện rồi.”

Khương Tuyết Huệ cũng phát hiện vị muội muội này của mình từ mấy tháng nay bắt đầu tựa hồ trở nên thông minh hơn so với trước kia rất nhiều, bị nàng phát hiện ra, cũng nằm trong dự liệu, nhưng Khương Tuyết Huệ không chút nào chột dạ, chỉ nói: “Ta có mưu đồ, nhưng dù sao cũng coi như cứu được một mạng người. Nếu trong lòng biết rõ có thể cứu lại khoanh tay đứng nhìn, đó mới là nghiệp chướng. Tình cảnh hiện tại cũng có thể xem như vẹn toàn đôi bên.”

Nàng ngược lại nửa điểm cũng không phủ nhận chính mình có tư tâm.

Khương Tuyết Ninh nói: “Ôn chiêu nghi nhất định sẽ ghi nhớ tỷ, thánh thượng nếu biết việc này cũng sẽ ban thưởng, chỉ là tỷ làm như vậy cũng coi như đã đắc tội với người khác.”

Khương Tuyết Huệ ngược lại đã nhìn thoáng ra được: “Được cái này ắt mất cái khác, sống trên đời, sao có thể khiến mọi người đều yêu thương được? Đắc tội thì đắc tội thôi.”

Khương Tuyết Ninh mới cười cười một tiếng. Gian phòng của nàng đã gần ngay trước mặt, lúc tới cửa, liền dừng bước, nhìn qua Khương Tuyết Huệ nói một câu “Vậy thì chúc tỷ may mắn”, sau đó mở cửa phòng mình ra, liền đi vào.

Y như lời Khương Tuyết Ninh nói, chỉ tới trưa hôm sau, liền có một nhóm thái giám vội vã mang rất nhiều đồ ban thưởng đi vào Ngưỡng Chỉ trai, một số là của Ôn chiêu nghi, một số khác lại đến từ hoàng đế Thẩm Lang, khen Khương Tuyết Huệ thông minh nhân hậu. Ban thưởng phong phú đến nỗi ai nhìn thấy cũng phải đỏ mắt ghen tị.

Sau đó, lại có một thánh chỉ khác, không chút lưu tình trách phạt Diêu Tích, nhát gan thất lễ suýt nữa hại hoàng tự trong bụng Ôn chiêu nghi xảy ra chuyện, lệnh nàng lập tức thu dọn đồ đạc xuất cung, hạ chỉ trực tiếp gạch tên nàng khỏi danh sách thư đồng!

Diêu Tích hôm qua còn tưởng rằng mình đã trốn qua một kiếp, lúc quỳ trên mặt đất tiếp chỉ, cả người như trong mộng. Thái giám truyền chỉ vừa đi, nàng mới đứng lên đi hai bước, trước mặt đều là u ám.

Tất cả mọi người không biết nên trấn an như thế nào. Dù sao để được tuyển vào cung làm thư đồng khó khăn thế nào, tất cả mọi người đều biết. Nhưng hôm nay lại bị thánh thượng hạ chỉ trách phạt trục xuất khỏi hoàng cung. Chuyện này nếu truyền đến tai vọng tộc trong kinh, xem như đã mất hết mặt mũi, về sau thanh danh cũng hỏng, còn lấy chồng thế nào được nữa?!

Diêu Tích hốt hoảng, bước chân vô lực. Đám người chỉ thấy nàng đi ra, sắp nhấc chân bước qua ngưỡng cửa, thân thể lại lung lay, nhoáng một cái, ngã sụp xuống!

“Diêu cô nương, Diêu cô nương!” Nhất thời tất cả mọi người kinh hoảng không thôi, vội vàng nhào về phía trước đỡ người.

Khương Tuyết Ninh không làm việc vô ích như vậy, chỉ thờ ơ đứng bên cạnh mà nhìn: Diêu Tích cùng Vưu Nguyệt mưu đồ không coi ai ra gì, muốn hủy thanh danh Trương Già để ép hắn từ hôn, lúc rắp tâm hại người, có từng nghĩ tới kết cục hôm nay? Nhân quả tuần hoàn, đáng đời thôi.

Ánh mắt của nàng từ chỗ mọi người dời đi, lại là nhìn về phía một người khác trong Lưu Thủy các cũng không chạy đến đỡ người—— Tiêu Xu.

Tiêu Xu cùng Khương Tuyết Ninh nhìn nhau một cái, lại nhìn thoáng qua Khương Tuyết Huệ đứng cạnh đám người dáng vẻ không lộ chút tâm tư nào, bên môi ý cười nhàn nhạt, nói: “Aiii đáng tiếc, vận khí thật không tốt.”

Khương Tuyết Ninh đáy lòng cười lạnh, trên mặt lại chỉ phụ họa nói: “Đúng vậy a, thật không tốt.”

Chuyện này nào có đơn giản như vậy? Từ lúc có chuyện túi thơm, Tiêu Xu đã cố ý muốn diệt trừ Diêu Tích. Hôm thưởng mai Tần quý phi chủ động kéo Diêu Tích đi, sau đó không lâu xảy ra chuyện, sắc mặt Diêu Tích không đúng, rõ ràng là muốn phản bác Tần quý phi nhưng không biết nói từ đâu cũng không dám nói; tiếp theo Khương Tuyết Huệ lại nhắc nhở Ôn chiêu nghi hồi cung mới biết mình có thai.

Hay cho một bố cục mưu kế tỉ mỉ!

Là có người biết chuyện có thai so với Ôn chiêu nghi còn sớm hơn, muốn mượn kế này diệt trừ hài tử của Ôn chiêu nghi, còn muốn thuận tay diệt trừ Diêu Tích, kéo thêm Khương Tuyết Ninh nàng vào, người lập mưu quả thực hao tổn tâm tư rồi.

Đương nhiên, chuyện hài tử trong bụng Ôn chiêu nghi bình yên vô sự, mới là điều khiến người đứng sau màn nghẹn họng nhất!

Chỉ là việc này liên lụy rất nhiều người, nếu truy cứu thêm không biết còn phải hãm vào bao sâu. Khương Tuyết Ninh thực không muốn tiến vào trong đó. Đời này có Khương Tuyết Huệ dính vào đã đủ rồi, nàng không muốn tranh quyền đấu đá, chỉ cần bo bo giữ mình, phòng bị người khác gia hại là được.

Trong cung quả nhiên náo nhiệt một trận. Nghe nói Thẩm Lang mừng rỡ mà tổ chức yến tiệc thết đãi quần thần. Chuyện này ước chừng có thể xem như tin tức tốt duy nhất Khương Tuyết Ninh nghe được trong hoàn cảnh đủ kiểu nguy nan này: Bởi vì đưa Khương Tuyết Huệ vào cung, ngoài ý muốn thay đổi vận mệnh Ôn chiêu nghi, bảo vệ được hài tử của Ôn chiêu nghi, tâm tình hoàng đế cũng không xấu đi, có lẽ xử lý sự vụ trên triều, so với kiếp trước cũng sẽ nhân từ hơn một chút. Chỉ là không biết người trên triều có bắt được cơ hội này không...

Dù sao, hậu cung nguy hiểm trùng trùng, hài tử của Ôn chiêu nghi có thể giữ được bao lâu, vẫn là một ẩn số!

Thứ nhất, Lạc Dương trưởng công chúa Thẩm Chỉ Y vẫn còn bị cấm túc, thứ hai là ở Ngưỡng Chỉ trai có Diêu Tích gặp phải chuyện như vậy, thứ ba từ khi Dũng Nghị hầu phủ xảy ra chuyện trong cung cũng không yên ổn, sau khi Ôn chiêu nghi nhận phong thưởng chưa tới hai ngày, trong cung liền tạm thời cho các thư đồng Ngưỡng Chỉ trai về nhà, chờ trưởng công chúa điện hạ hết cấm túc lại vào trong cung. Nhưng lại lệnh giữ một mình Khương Tuyết Huệ ở lại. Nói là Ôn chiêu nghi nương nương nhắn nhủ, mời Khương Tuyết Huệ ở lại Phi Hương điện mấy ngày, nói chuyện giải sầu. Rõ ràng là nhờ sự kiện ở Mai Viên mà lọt vào mắt xanh của Ôn chiêu nghi. Đám người còn lại hâm mộ không thôi.

Sau khi nhận lệnh, mọi người thu thập hành lý xuất cung. Người khác ít nhiều đều có chút thấp thỏm bất an, Khương Tuyết Ninh lại vì việc này mà thở phào nhẹ nhõm. Người khác xuất cung đều trở về phủ, còn nàng nhớ tới chuyện Dũng Nghị hầu phủ nguy nan chỉ sợ cũng là lúc phải cần dùng tiền, suy nghĩ một chút, liền bảo xa phu cho xe ngựa đi nha môn Cẩm Y vệ.

Hôm nay là phiên trực của Chu Dần Chi. Vừa thấy nàng đến liền biết mục đích của nàng ở đâu, tự mình ra lệnh người không có phận sự lui đi, lấy danh nghĩa thăm tù mang nàng đi tới phòng giam Vưu Phương Ngâm.

Vưu Phương Ngâm đang ngồi  đối diện với ô cửa sổ nho nhỏ trên cao, dựa vào ánh sáng mờ mờ rọi vào mà đọc sách. Khương Tuyết Ninh cứ nghĩ nàng vẫn coi sổ sách như trước, không ngờ đi tới gần lại thấy là « Thục trung du ký », nhìn tên giống như giới thiệu phong thổ đất Thục vậy. Nàng lập tức hơi kinh ngạc: “Làm sao bỗng nhiên lại đọc cái này?”

Vưu Phương Ngâm biết không nhiều chữ, bởi vậy đọc rất lâu, nhưng cũng hết sức chăm chú, Khương Tuyết Ninh đi đến bên cạnh nàng mới phát giác, còn giật nảy mình, nhưng mà sau đó liền vui vẻ ra mặt.

Khương Tuyết Ninh chưa từng nhìn thấy nàng tươi cười rực rỡ như vậy, nhất thời có chút ngẩn ngơ.

Vưu Phương Ngâm cắn cắn môi, nói: “Lần trước Nhị cô nương nói đúng lắm, Phương Ngâm cẩn thận suy nghĩ, đã tìm ra biện pháp, nếu thuận lợi, chưa tới hai tháng là có thể rời khỏi bá phủ rồi.”

Khương Tuyết Ninh sửng sốt: “Thật chứ?”

Vưu Phương Ngâm mở to mắt, gật đầu. Khương Tuyết Ninh có chút phản ứng không kịp, vô thức nói: “Biện pháp gì?”

Nhất thời, Vưu Phương Ngâm tựa hồ có chút thấp thỏm, hai gò má bỗng nhiên đỏ lên, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi: “Chính là...”

Khương Tuyết Ninh không nghe rõ: “Cái gì?”

Vưu Phương Ngâm rốt cục cố lấy dũng khí, giọng nói trở nên lớn hơn: “Ta phải lập gia đình.”

“...” Khương Tuyết Ninh cảm thấy như bị sét đánh trúng, mí mắt giật giật, có một loại dự cảm chẳng lành. Nàng không nói nổi câu nào.

Vưu Phương Ngâm lại sợ nàng hiểu lầm, vội vàng khoát tay giải thích: “Ngài đừng lo lắng, ta tìm là vị Nhâm công tử đất Thục kia, không phải thật sự lấy chồng, là giả thành hôn, ta cùng hắn lập khế ước, đợi khi đến đất Thục sẽ hòa ly. Đến lúc đó Phương Ngâm sẽ là người tự do, có thể rời khỏi bá phủ, an tâm làm việc cho cô nương!”

Lập khế ước, giả thành hôn!

Khương Tuyết Ninh trợn mắt há hốc mồm, không thể tin nổi điều mình vừa nghe thấy: Loại biện pháp kinh thế hãi tục này chỉ sợ dù có là Vưu Phương Ngâm nàng quen kiếp trước cũng không dám nghĩ a!

Gan cũng quá, quá...