Ngày thứ ba kể từ khi Ngụy Thiệu rời thành.


Quân đội cũng rút đi từ lâu, thành Ngư Dương trở lại bình yên như xưa.


Ngụy phủ không giống những thế gia đại tộc khác, vốn ít người, lại thêm biến cố từ mười năm trước, giờ lại càng thêm ít. Từ phu nhân và Chu thị đi rồi, ba ngày trước Ngụy Thiệu cũng đi. Bắc phòng Đông phòng vắng tanh. Tòa phủ đệ to lớn như vậy, đêm xuống chỉ có bên Tây phòng sáng đèn, càng thêm tịch liêu.


Mấy ngày nay Tiểu Kiều khá bận rộn.


Ngày đầu tiên Ngụy Thiệu đi, quản sự đưa sổ sách đến cho nàng xem, sau đó đi xuống nhà kho, không phải mục nào cũng cần xem, chỉ ngẫu nhiên hỏi một vài thứ, nhưng như vậy cũng bận đến tối mịt mới nghỉ ngơi.


Từ phu nhân bình thường thích trồng hoa cỏ, đặc biệt là thích tường vi. Mùa đông năm ngoái bị sương giá bất ngờ, không bảo vệ kịp. Hàng tường vi tươi tốt mà Từ phu nhân chăm sóc nhiều năm đều chết hết. Đừng nói Từ phu nhân, ngay cả Tiểu Kiều thấy cũng đau lòng. Thế nên nàng đề nghị xây một phòng hoa ở trong đình viện, Từ phu nhân lúc đó cũng hào hứng lắm. Nhưng sau lại xảy ra chuyện Ngụy Nghiễm, Chu thị, Từ phu nhân cũng bị bệnh, việc này cũng bị lãng quên.


Mà giờ đầu xuân, lại rảnh rỗi, có thể xây phòng hoa được. Ngày đầu tiên nàng gọi người làm vườn cùng đến Bắc phòng xem xét, chọn một chỗ lí tưởng để xây phòng hoa. Hôm sau gọi thợ mộc, thợ xây có kinh nghiệm đến, bắn tay vào xây dựng.


Lại một ngày bận rộn nữa trôi qua.


Hôm nay thợ xây trình lên bản vẽ phòng, Tiểu Kiều ưng ý, giao cho một quản sự phụ trách việc này.


Nữ quân giao việc, mà việc này lại để lão phu nhân vui vẻ, quản sự đương nhiên tận tâm làm việc, không dám lười biếng nửa phần.


Hôm nay cũng là ngày mừng thọ 50 tuổi của mẫu thân Ngụy Lương.


Ngụy Lương từ năm ngoái đóng quân ở Tấn Dương, thế nên chẳng thể về chúc thọ. Ngụy mẫu ngang hàng với Chu phu nhân, luận bối phận thì Tiểu Kiều phải gọi bà là thím. Thế nên hôm nay nàng tự mình đến nhà Ngụy Lương chúc thọ Ngụy mẫu.


Mẫu thân Ngụy Lương thấy Nữ quân tự mình đến nhà, thụ sủng nhược kinh, bày tiệc tiếp đãi một phen, tới khi Tiểu Kiều về nhà cũng đã muộn. Tắm rửa xong nàng cũng không phải đợi Ngụy Thiệu về nữa, bảo hạ nhân đóng cửa sớm, còn mình leo lên giường ngủ.


Mấy ngày nay nàng bận đông bận tây, mặc dù đều là chuyện nhỏ nhưng cũng mất công sức, rất mệt, lại thêm hôm nay uống hai chén rượu ở tiệc chúc thọ, đầu vừa đặt lên gối đã ngủ li bì.


Đang ngủ mê mệt thì thấy mắc tè, nàng đành phải bò dậy, khoác áo đi vào nhà vệ sinh, đi xong mắt nhắm mắt mở lại chui về chăn, lại ngủ tiếp.


Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa ầm ầm, xen lẫn tiếng Xuân Nương gọi, có vẻ xảy ra chuyện lớn. Tiểu Kiều tỉnh dậy, hỏi: "Xuân Nương chuyện gì?"


"Nữ quân mau dậy đi! Giả Hổ Bí đến rồi! Bây giờ đang đứng chờ ở ngoài, phụng mệnh Nam quân đón Nữ quân đi Tấn Dương!"


Giả Hổ Bí chính là Hổ Bí lang Giả Tư, lúc trước hộ tống Tiểu Kiều xuôi nam, hai bên đã vô cùng quen thuộc.


Xuân Nương mặc dù đã cố gắng kiềm chế, nhưng ngữ điệu hơi cao vẫn tiết lộ tâm tình vui sướng của bà lúc này.


Tiểu Kiều ngẩn ra, sau đó cuộn mình trong chăn, lười biếng nói: "Khuya khoắt, ta đi Tấn Dương làm cái gì? Bà nói với Giả tướng quân một tiếng. Ta không đi."


Xuân Nương trong lòng gấp gáp, lại gõ cửa ầm ầm, thấy cửa phòng vẫn không mở, bất đắc dĩ, lại sợ Giả Tư chờ lâu, bà nghĩ lại, chạy ra cửa lớn nói: "Tướng quân chờ thêm một lát. Ngài đến bất ngờ quá, Nữ quân tỉnh dậy còn phải thu dọn hành lí, cũng phải chờ một thời gian."


Giả Tư theo quân hầu đi suốt đêm từ Trác quận về đây. Bây giờ quân hầu đang chờ ngoài cửa thành, bảo hắn mau vào đón Nữ quân. Từ nãy đến giờ cũng đợi một lúc lâu, mà Nữ quân vẫn chưa đi ra, vội hỏi: "Quân hầu dặn là đón một mình Nữ quân đi trước là được. Còn hành lý, áo quần thì Xuân bà bà thu dọn rồi đi sau, mai bà đi cũng được."


Xuân Nương đương nhiên không biết Ngụy Thiệu về đây, chỉ nghĩ là hắn phái mình Giả Tư về đón người, bây giờ chỉ muốn ngăn cản hắn, vội nói: "Vâng, vâng. Giả tướng quân chờ một lát, ta sẽ đi giục."


Nói xong lại vội vàng chạy vào, gõ cửa gọi Tiểu Kiều.


Tiểu Kiều biết lúc này không thể không mở cửa, nàng đành đứng dậy thắp đèn mở cửa, xong lại nằm xuống.


Xuân Nương theo nàng đến bên giường, vừa thở hổn hển vừa khuyên: "Đây không phải lúc để người tức giận! Giả tướng quân còn đang chờ ngoài cửa đấy! Xe ngựa đang chờ! Mau nghe lời, mau lên!"


Tiểu Kiều nhắm mắt lắc đầu: "Ta không đi. Ta buồn ngủ."


Xuân Nương đi đi lại lại trước giường, hận không thể lay tỉnh Nữ quân. Chợt nghĩ ra một chuyện, vội nói: "Ngày đó tỳ không nói, lúc người say rượu không phải tỳ đỡ người vào, mà là Nam quân bế người vào phòng. Thấy người say không biết trời đất gì còn dặn tỳ chăm sóc người cẩn thận. Có thể thấy Nam quân mặc dù bên ngoài lạnh nhạt với người, nhưng trong lòng lại thương người lắm. Giờ đi ba ngày rồi còn phái Giả tướng quân quay lại đón người, ý là muốn người đi cùng đó. Nữ quân đừng giận dỗi nữa! Mau dậy đi."


Tiểu Kiều đang nhắm mắt, nghe vậy mở mắt ra: "Là hắn đưa ta vào phòng? Xuân Nương sao hôm đó bà không nói?"


Xuân Nương chần chừ một lúc, nhỏ giọng: "Nam quân dặn tỳ không nói, chắc khi đó ngài ấy sĩ diện thôi. Nam quân vậy, Nữ quân người..."


Xuân Nương còn đang tận tình khuyên giải, Tiểu Kiều lại chẳng nghe vào tai.


Nàng từ từ ngồi dậy. Cúi đầu cẩn thận nhớ lại cảm giác kì lạ sau khi tỉnh dậy ngày ấy, dần dần ngẫm ra.


Thảo nào khi mê man mình luôn cảm thấy kì quái. Lúc đó thật ra nàng muốn mở mắt ra, nhưng tại say rượu quá nên không thể tỉnh lại được.


Cuối cùng cũng rõ ràng, tại sao khi tỉnh lại cơ thể lại thấy dính nhớp không thoải mái, còn có bên dưới...


"Xuân Nương, hắn đưa ta vào phòng, rồi ở lại lâu không?"


Tiểu Kiều bỗng ngẩng đầu, ngắt ngang lời Xuân Nương, hỏi.


"Nam quân ở lại một lúc... Nữ quân nghe lời đi! Đừng có giận dỗi trẻ con nữa. Tỳ hầu hạ người dậy."


Nói xong quay đầu gọi người đi vào.


Ban nãy động tĩnh lớn như vậy, toàn bộ vú già hầu gái bên Tây phòng cũng dậy hết. Nghe nói Nam quân đột nhiên sai người đến đón Nữ quân, ai nấy kinh ngạc, xúm lại đứng bên ngoài. Nghe Xuân Nương gọi, đám người vội mở cửa vào.


Tiểu Kiều trong lòng hiểu rõ, không nhịn được khó chịu, tức muốn thổ huyết.


Mặc dù bình thường khi nàng tỉnh táo nếu hắn cũng muốn nàng thực hiện trách nhiệm của thê tử, nàng cũng không từ chối.


Nhưng hôm đó nàng say bí tỉ, vậy mà hắn lại thừa cơ ph.át tiết trên người mình. Mà nàng lại không biết lúc đó hắn làm điều hạ lưu gì với mình nữa.


Đáng hận nhất là hắn còn ra lệnh cho Xuân Nương không cho mình biết, làm ra vẻ như không có chuyện gì!


Trên đời sao lại có nam nhân vô liêm sỉ cầm thú như vậy chứ!


"Các ngươi đi ra ngoài. Về phòng các ngươi ngủ đi!"


Tiểu Kiều ngẩng đầu lên, bỗng nói.


Vú già hầu gái sững sờ, hai mặt nhìn nhau.


Xuân Nương cuống lên: "Tiểu tâm can của tỳ, người muốn tỳ chết à..."


Ngay lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân. Sau đó một bóng người bước vào, đi qua tấm bình phong.


"Xuân Nương, sao nàng còn chưa dậy? Đã bao lâu rồi?"


Theo tiếng nói, Ngụy Thiệu cũng sải bước đi vào, đứng trước bình phong.


Tầm mắt của hắn liếc qua Tiểu Kiều trên giường. Hỏi Xuân Nương, nhưng ngữ điệu thì không giống.


Hầu gái vú già không thể ngờ Nam quân đã đi từ ba ngày trước nay đột nhiên xuất hiện, ai nấy trợn mắt há mồm.


Xuân Nương cũng kinh ngạc.


Bà tưởng Ngụy Thiệu phái Giả Tư lại đón.


Mà không ngờ là hắn tự mình về đây.


Nhưng sao lúc nãy bà không thấy hắn đứng ngoài cửa nhỉ?


"Nam quân xin chờ một chút!"


Xuân Nương phản ứng lại. Nhìn Nam quân có vẻ không kiên nhẫn, bà vội nói, "Nữ quân sẽ chuẩn bị nhanh thôi ạ..."


"Xuân Nương, bà nói với hắn, là tổ mẫu dặn ta ở đây trông nom. Ta không đi đâu hết."


Tiểu Kiều không liếc Ngụy Thiệu một lần, khẽ nói.


Ngụy Thiệu nhìn Tiểu Kiều, lông mày hơi nhíu lại.


Trong phòng đứng đầy người, nhưng tất cả đều mắt to trừng mắt nhỏ, không một ai dám lên tiếng, bầu không khí yên tĩnh đáng sợ.


Xuân Nương sợ muốn chết, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh.


"Nam quân xin đừng nóng!" Bà vội nói "Nữ quân không phải muốn từ chối ý tốt của Nam quân, mà tại trong nhà còn nhiều việc phức tạp, nhất thời không thể đi ngay được..."


"Các ngươi đi ra ngoài!" Ngụy Thiệu ngắt lời nói.


Vú già hầu gái lập tức chuồn đi.


Xuân Nương nhìn Nam quân. Hắn đang nhìn chằm chằm Nữ quân.


Xuân Nương nhìn Nữ quân. Nàng ngồi trên giường, quay mặt đi không nhìn Nam quân.


Xuân Nương cũng mệt mỏi, chẳng làm được gì hơn, đành lùi ra khỏi phòng.


Chờ trong phòng chỉ còn hai người, Ngụy Thiệu đi tới bên giường, vừa mở miệng định nói, lại ngửi thấy mùi gì đó, cúi đầu ghé sát nàng, lông mày nhíu lại: "Nàng lại uống rượu?"


Tiểu Kiều nói: "Uống. Làm sao?"


Ngụy Thiệu nhíu chặt mày: "Nàng chỉ uống một ly là say, say rồi chẳng biết trời đất gì nữa. Giờ lại ở nhà một mình, sao không nhớ bài học lần trước vậy?"


Tiểu Kiều chậm rãi quay đầu, nhìn hắn một lát, khóe môi hơi nhếch lên: "Quân hầu sợ thiếp say quá không biết gì, nếu gặp phải nam nhân không bằng cầm thú sẽ bị làm nhục phải không?"


Ngụy Thiệu sửng sốt, đáy mắt xẹt qua tia bối rối, nhưng nhanh chóng trấn định lại, lạnh nhạt nói: "Nàng tưởng ta muốn ư? Là ngày đó nàng say bí tỉ, ta có lòng tốt bế nàng về phòng, thả nàng xuống giường định đi thì nàng níu chặt lấy ta. Tại khi đó nàng say quá nên giờ mới không nhớ được thôi."


Hàm răng trắng như tuyết của Tiểu Kiều cắn chặt môi dưới, cuối cùng nói: "Thì ra là thiếp say rượu mất lý trí, là thiếp không phải. Đã nghĩ oan cho quân hầu rồi. Có điều giờ này khuya khoắt quân hầu không ngủ, lại chạy về đây trêu chọc thiếp làm gì?"


Ngụy Thiệu ho khan một tiếng: "Lúc trước ta đưa tổ mẫu đi Vô Chung thành, trước khi đi tổ mẫu có nói, là sau này bà suy nghĩ lại, thấy để nàng ở lại một mình không thích hợp, bảo ta đưa nàng đi Tấn Dương. Ta thấy tổ mẫu sắp xếp như vậy cũng đúng, thế nên quay về đón nàng đi cùng."


Tiểu Kiều nói: "Tổ mẫu trước khi đi sau không nói với thiếp mà lại đi nói với chàng? Với lại thiếp ở đây không sao hết, thiếp không đi."


Ngụy Thiệu nói: "Nàng có đi hay không?"


"Không đi."


"Có đi hay không?"


Ngụy Thiệu hỏi lần nữa.


"Nói rồi, không đi. Thiếp buồn ngủ."


Tiểu Kiều không để ý hắn, xoay người nằm xuống, quay lưng về phía hắn, nhắm mắt lại.


Ngụy Thiệu nhìn chằm chằm bóng lưng nàng, sắc mặt dần khó coi.


Bất chợt hắn nhấc chân lên giường, cúi người kéo nàng ra khỏi chăn như kéo gà con, túm lấy áo choàng da cáo quấn người nàng, lại cầm giày trên đất xỏ vào chân nàng, nửa ôm nửa kéo ra ngoài.


Phía sau, cằm mọi người rớt xuống đất.