Ngực của hắn cũng đầy mồ hôi, dường như từng lỗ chân lông trên da đều đang tỏa nhiệt.


Hai má của Tiểu Kiều cũng nóng bỏng như vậy, bên tai nàng cảm giác rõ ràng nhịp tim của hắn đang đập mãnh liệt dần dần trở lại bình thường.


Nàng nhắm mắt lại.


"Nếu không thì sao?" Nàng nhỏ giọng hỏi lại.


Ngụy Thiệu không trả lời.


Bóng tối lặng im, từng luồng hơi lạnh vô thức bao lấy Tiểu Kiều.


Nàng chợt thấy lạnh, cả người run rẩy, làn da ở cánh tay và sau lưng nàng nổi hết cả da gà, lúc này nàng mới ý thức cả người mình không một mảnh vải.


Mới vừa rồi vừa ướt vừa nóng, còn bây giờ mồ hôi đã lạnh


Nàng đẩy bàn tay của Ngụy Thiệu đang ôm eo mình ra, mặc lại xiêm y bị cởi ra lúc nãy, bước xuống giường, thắp nến lên cho sáng.


Ngụy Thiệu vẫn ngửa mặt nằm ở trên giường. Trán đẫm mồ hôi. Dưới ánh nến, hai mắt sâu thẳm nhìn nàng.


Tiều Kiều chậm rãi đi tới ngồi bên cạnh hắn, nhìn thẳng vào hai mắt của hắn.


"Chỉ sợ câu trả lời của thiếp khiến cho phu quân phải thất vọng rồi. Duyện Châu không là gì với thiếp. Nhưng công ơn phụ mẫu tuyệt đối không bởi vì thiếp xuất giá rồi mà cắt đứt. Mặc dù trượng phu của thiếp là chàng, thiếp cũng không thể đồng ý."


Giọng nói của nàng rất bình tĩnh, từng chữ từng chữ rõ ràng.


Ngụy Thiệu cũng không nhúc nhích. Hai mắt hắn vẫn cố chấp nhìn nàng, không chớp mắt.


"Không muốn giấu phu quân, sáng nay lúc thiếp tỉnh lại, khi mở mắt ra không thấy phu quân nằm bên cạnh, trong lòng Man Man có chút lo sợ. Phu quân có biết vì sao không? Bởi vì thiếp nhớ tới lúc thiếp mới tới Ngụy gia một năm trước, lúc đó phu quân không dẫn thiếp đi tới tông miếu thắp hương cho tổ tiên. Man Man cho rằng hôm nay phu quân vẫn nghĩ như vậy. Cho tới khi phu quân xuất hiện nắm tay thiếp cùng đi tới phòng của tổ mẫu, thiếp mới thấy an tâm, trong lòng vô cùng cảm kích. Không ngờ ân ái chưa tan, phu quân lại nói ra yêu cầu này với thiếp..."


Nàng ngừng một chút, ổn định lại cảm giác trong lòng.


"Có mấy lời, Man Man lúc trước chỉ dám để ở trong lòng, không dám nói ra trước mặt phu quân. Bởi thiếp sợ không cẩn thận đụng tới điều kiêng kị của phu quân. Nhưng bây giờ phu quân đã nói ra ý nghĩ trong lòng, Man Man cũng biết phu quân không muốn nghe những lời trái với lương tâm mình. Man Man có vài lời nói thẳng."


Nàng hít sâu một hơi, đón nhận ánh mắt chăm chăm của Ngụy Thiệu.


Có lẽ tình ái nóng bỏng ban nãy đã dần tiêu tan, ánh mắt hắn lúc này rất nhạt, nhạt tới mức lạnh lùng.


Tiểu Kiều nói: "Thiếp không dám nói mình có thể hiểu rõ tâm tình lúc tế bái tổ tiên của phu quân. Năm đó Kiều gia thiếp quả thực đã bội ước, khiến cho phu quân phải chịu nỗi đau mất đi người thân. Về chuyện này, phụ thân của thiếp chưa bao giờ phủ nhận. Phụ thân thiếp lúc nào cũng cảm thấy hổ thẹn. Lúc trước Kiều gia thiếp chủ động cầu thân với phu quân, đúng là vì ngày đó muốn cứu Duyện Châu thoát khỏi khó khăn, nhưng không phải cũng muốn mượn chuyện hôn nhân này để sửa chữa lỗi lầm với Ngụy gia hay sao? Dù sao, chuyện cũng đã qua. Tổ phụ của thiếp cũng không còn trên đời này nữa. Chỉ còn lại con cháu của Kiều gia, ngoại trừ cố gắng sửa chữa lỗi lầm ngày xưa, mong hóa giải mối thù hận giữa hai nhà, thì còn làm gì khác được đây?"


Giọng nói của nàng, dần dần có chút kích động: "Thiếp biết mình thấp kém, chỉ là một phụ nhân mà thôi, cho dù thiếp dùng cả đời này hầu hạ chàng, cũng không thể làm tiêu tan nỗi đau khổ mất người thân của chàng. Nhưng hôn nhân chính là chuyện vui của hai họ. Khi Ngụy gia đồng ý hôn sự này, trong mắt phụ thân là Ngụy gia chấp nhận làm đồng minh, xóa bỏ hiềm khích.


Nhưng thiếp không dám nghĩ như vậy.


Từ khi gả vào nhà chàng tới nay, thiếp như đi trên băng mỏng, luôn giữ đúng lễ nghĩa, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, nhất định phải toàn tâm toàn ý hầu hạ phu quân cùng với trưởng bối ở trong nhà, có như vậy mới không phụ lòng mong mỏi của phụ thân thiếp.


Thiếp để tay lên ngực tự hỏi, ngày thường không làm sai cái gì. Hôm nay thiếp cũng không dám giấu diếm, thiếp mặc dù bận rộn, cảm thấy rất mệt mỏi, nhưng sáng nay được phu quân quan tâm như vậy, thiếp cảm thấy rất vui mừng, thiếp càng tin rằng chỉ cần mình kiên trì thêm chút nữa thôi, ngày sau không dám yêu cầu phu quân yêu ai yêu cả đường đi, nhưng cuối cùng sẽ có một ngày phu quân có thể buông bỏ mối thù hận giữa hai nhà. Nhưng không ngờ phu quân lại muốn thiếp cắt đứt quan hệ với Kiều gia! Thiếp biết phu quân muốn coi thiếp thành người khác để đối đãi, thiếp cảm kích vô cùng. Nhưng con người sinh ra đều có phụ mẫu, thứ cho thiếp nói thẳng, Man Man đối với yêu cầu này, không thể hiểu được, cũng không thể đồng ý."


Tiểu Kiều nói một hơi dài, cuối cùng cũng nói xong những tâm sự trong lòng mà từ lâu nàng không dám nói, bỗng nhiên nỗi chua xót trong lòng như được giải tỏa, cả người đều cảm thấy nhẹ nhàng.


Bộ dạng của nàng bây giờ rất chật vật, xiêm y không chỉnh, tóc dài tán loạn, hai gò má cùng lông mi vẫn còn dính vệt nước mắt, cổ áo chưa được khép kín, trân da thịt non mịn hiện từng dấu vết mà hắn để lại.


Đôi mắt của Ngụy Thiệu, đã dần dần trở nên bình tĩnh hơn.


...


Tiểu Kiều biết mình đã đắc tội với Ngụy Thiệu rồi. Chẵng những đắc tội, mà tội vô cùng nặng.


Có mấy lời, có thể dùng phương thức uyển chuyển hơn để nói, cũng có thể vĩnh viễn giấu kín ở trong lòng như lúc đầu.


Còn nếu muốn nói ra, tốt nhất đừng bao giờ nói rõ cho nam nhân biết.


Nhưng lúc này đây, nàng lại chọn cách nói ra tất cả. Từ sau khi nàng gả cho hắn, đây là lần đầu tiên nàng không hư dữ ủy xà[3], không khẩu thị tâm phi[4], lại càng không dỗ ngon dỗ ngọt, mà dùng cách nói thẳng ra những suy nghĩ trong lòng, đưa cho hắn một đáp án.


[3] Hư dữ ủy xà: Hư - giả, Ủy xà - tùy tiện ứng phó. Chỉ đối xử với người khác bằng hư tình giả ý, ứng phó có lệ.


[4] Khẩu thị tâm phi: Miệng nói một đằng tâm nghĩ một nẻo.


Mỗi lần Ngụy Thiệu bước vào từ đường, trong lòng đều thống khổ đau đớn. Cho nên hôm nay tâm tình hắn không tốt. Mới uống say rồi trở về ép buộc nàng.


Nếu như nàng đủ thông minh thì nên giống như trước đây, tìm cách làm cho hắn vui, để cho hắn dần dần suy nghĩ theo đúng ý mình, cuối cùng hắn sẽ thu hồi lại câu nói kia.


Tuy đêm nay không dễ dàng, nhưng không phải không làm được.


Thế nhưng nàng không muốn làm vậy.


Có lẽ những lời kia, cho dù trong lòng hai người đều biết rõ, nhưng lâu như vậy vẫn không nói ra, dù hai người thân mật đi chăng nữa, nhưng ở chính giữa vĩnh viễn có một tầng ngăn cách.


Giống như nuôi một cái nhọt ở dưới da vậy, nhìn thì không thấy gì, kì thực bên trong đã bưng mủ.


Nếu hắn đã thẳng thừng nói ra nỗi hận không thể hóa giải sâu kín trong lòng, thì nàng cũng nên cho hắn một đáp án, để hắn biết suy nghĩ của nàng.


Có lẽ đêm nay chưa phải thời cơ tốt để nói ra. Nhưng ai biết được, thời cơ là gì, bao giờ mới thật sự là thời cơ tốt?


Nàng thật sự muốn nói ra. Cho nên nàng nói.


....


Ánh mắt của Ngụy Thiệu vẫn dừng ở trên mặt nàng, nhìn nàng chăm chú, giống như không biết nàng là ai, cũng như chưa bao giờ nhìn thấy nàng vậy.


Sau đó, hình như hắn cảm thấy đau đầu, Tiểu Kiều thấy hắn nhắm hai mắt lại, rồi hắn giơ tay lên, dùng tay chầm chậm xoa trán.


Sau đó hắn đột nhiên ngồi dậy, xoay người đi xuống giường, mặc xiêm y.


Tiểu Kiều biết rõ bây giờ hắn đã hoàn toàn tỉnh táo. Bởi vì ánh mắt của hắn rất tỉnh táo.


Nhưng tay chân hắn dường như vẫn chưa tỉnh lại sau trận hoa.n ái kịch liệt.


Hắn mặc xiêm y, cũng không đeo đai lưng liền nhấc chân bước bên ngoài, bước chân của lảo đảo, người đụng phải giá áo bên cạnh.


Hắn đụng vào làm giá áo di chuyền, gây ra tiếng ma sát chói tai.


Tiểu Kiều vội vàng xuống giường, đỡ lấy cánh tay hắn.


"Phu quân muốn đi đâu?"


Ngụy Thiệu dừng bước, hắn chậm rãi quay đầu nhìn nàng.


Thấy nàng đang nhìn mình, trong ánh mắt còn mang theo vẻ ân cần.


Ngụy Thiệu càng thấy tâm phiền ý loạn. Ngạc nhiên, thất vọng, tức giận, xen lẫn xấu hổ khi bị nàng chống đối còn không phản bác được lời nào, hiện tại đầu hắn chỉ muốn nứt ra.


Hắn thấy mình quả thực không có cách nào tiếp tục khoan dung cho nữ nhi Kiều gia được nữa.


Qủa nhiên không nên chiều chuộng nữ nhân quá. Trong lòng hắn mơ hồ nghĩ như vậy.


Hắn nhìn chằm chằm vào cánh tay đang níu lấy mình. Hắn muốn nàng thức thời mà buông ra. Lại không ngờ nàng vẫn nắm chặt.


"Thiếp biết phu quân đang giận thiếp. Chỉ là cho dù phu quân có tức giận đi chăng nữa, bây giờ mới canh tư, phu quân vẫn chưa tỉnh rượu, bên ngoài trời đang rất lạnh, phu quân không nên đi ra ngoài."


Nàng nói, ngước mắt lên nhìn hắn.


Ngụy Thiệu lạnh nhạt nhìn nàng, gạt nay nàng ra. Giọng hắn khàn khàn nói: "Trong lòng nàng, trong mắt nàng chỉ có Kiều gia, cần gì để ý tới ta. Ta đi thư phòng, tránh quấy rầy nàng thanh tĩnh."


Nói xong, quay người bước nhanh ra khỏi phòng.


Tiểu Kiều đuổi theo tới cửa, thấy hắn biến mất cuối hành lang tới thư phòng.


...


Ngày mùng năm, Ngụy Thiệu ban thưởng cho quân sĩ có công trong chận chiến Thượng Đảng năm trước, mở tiệc rượu thiết đãi.


Ngày mùng bảy, Ngụy Thiệu rời khỏi Ngư Dương đi tuần tra biên giới. Tới khi qua tết nguyên tiêu mới trở lại Ngư Dương.


Những ngày qua Tiểu Kiều vẫn luôn bận rộn, qua tết nguyên tiêu mới có thời gian rảnh rỗi.


Sáng hôm đó, Tiểu Kiều cùng Ngụy Thiệu mới trở về từ Ngư Dương đi tới Bắc phòng cùng Từ phu nhân ăn sáng. Ăn sáng xong, nói qua nói lại vài câu, lúc chuẩn bị đi Ngụy Thiệu bỗng nói: "Tổ mẫu, mấy ngày nữa cháu sẽ đi Tấn Dương. Giờ nói trước với tổ mẫu một tiếng."


Tiểu Kiều im lặng nhìn hắn. Thấy ánh mắt hắn nhìn Từ phu nhân, vẻ mặt rất nghiêm túc.


Từ phu nhân kinh ngạc nói: "Không phải nói hết tháng giêng mới đi à, sao bây giờ đã vội đi rồi?"


Ngụy Thiệu nói: "Tấn Dương nhiều chuyện phức tạp, hôm qua Trương Kiệm Lý Sùng gửi tin báo, giục cháu đi qua giải quyết. Có rất nhiều chuyện bọn họ không giải quyết được."


Từ phu nhân suy nghĩ một chút rồi nói: "Cháu bận rộn công việc, cũng nên đi sớm. Lần này đi, bao giờ mới trở lại?"


"Ít thì hai, ba tháng, nhiều thì nửa năm, cũng không biết trước được."


Từ phu nhân ồ lên một tiếng, nhẹ gật đầu: "Nếu thời gian không ngắn, cháu đi Tấn Dương cũng không phải là hành quân đánh trận, chi bằng để thê tử cháu đi cùng, như thế bên cạnh cũng có người chăm sóc."


Ngụy Thiệu nói: "Vẫn là để nàng ở nhà cho thỏa đáng. Tổ mẫu tuổi đã cao, bây giờ vẫn là lấy chuyện phụng dưỡng tổ mẫu làm đầu. Tôn nhi không sao."


Từ phu nhân nhìn Tiểu Kiều, suy nghĩ rồi nói: "Cũng được. Để cháu dâu ở lại trong nhà cũng tốt. Cũng không phải tổ mẫu muốn hầu hạ, mà là không muốn nó đi chịu khổ với cháu. Vẫn là ở nhà tốt hơn!"