Đêm đó Tiểu Kiều không chịu ngủ cùng Đại Kiều, tự mình ngủ phòng riêng. Hai phu thê Bỉ Trệ cùng Đại Kiều nhìn nhau. Bỉ Trệ đi tới ôm lấy thê tử, đỡ nàng nằm xuống giường, còn mình cũng nằm xuống bên cạnh nàng, tay nhẹ nhàng xoa cái bụng nhô cao, nói: "Tiểu tử hôm nay có đá nàng không?"


Đại Kiều tựa vào lòng trượng phu, mỉm cười hạnh phúc, ừ một tiếng: "Sáng nay nó cứ nhúc nhích trong bụng thiếp, làm thiếp tỉnh ngủ."


Bỉ Trệ liền cúi đầu hôn lên trán nàng, dịu dàng nói: "Nàng vất vả rồi. Chờ nó sinh ra, nếu là con trai ta sẽ đánh mông nó, ai bảo nó đá nàng."


Đại Kiều cười khanh khách, nắm lấy bàn tay đầy vết chai của hắn áp vào má mình, chợt nói: "Tối qua muội muội thiếp khen chàng nhiều lắm, nói chàng rất giỏi. Thiếp cũng thấy phu quân như vậy. Có điều thiếp không hiểu, là bản lĩnh dẫn binh đánh trận chàng học từ đâu ra?"


Con mắt xanh lục của Bỉ Trệ lóe lên, đối diện với ánh mắt hiều kì lại tràn ngập sùng bái của thê tử, hắn ngẫm nghĩ, nói: "Ta cũng không biết. Có lẽ là trời sinh. Ta nhớ lúc ta còn nhỏ, có một lần vô tình thấy thúc phụ nàng dẫn gia binh đến mã tràng thao luyện, thúc phụ oai nghiêm như chiến thần, binh sĩ hò hét vang trời, lúc đó ta còn bị hoảng sợ. Khi ấy ta tự nhủ trong lòng, sau này lớn cũng muốn được giống như thúc phụ nàng. Thế là ta bắt đầu tập luyện binh, tưởng tượng ta là tướng quân còn đám ngựa là binh sĩ. Ta có nhiều binh sĩ như vậy, nếu gặp phải quân địch ta nên chỉ huy thế nào..."


Hắn nói, chợt thấy Đại Kiều ánh mắt chăm chú nhìn mình, không khỏi hơi ngượng ngùng, ngừng lại nói: "Để nàng chê cười rồi."


Đại Kiều lắc đầu: "Thiếp muốn nghe mà, chàng kể tiếp đi."


Bỉ Trệ mỉm cười, lại nói: "Sau này ta lớn hơn một chút, mã tràng có một vị quản sự, mặc dù bây giờ ông ấy đi đứng bất tiện, nhưng ngày trước từng là cung thủ trong quân đội Kiều gia. Ông ấy vừa ý ta, nói ta có tư chất tập võ, mỗi khi rảnh rỗi sẽ dạy ta võ công, bắn tên. Ta rất thích, ngủ cũng mơ thấy mình đang tập võ. Ông ấy dạy ta mấy năm, đối xử với ta rất tốt, nhưng sau đó bị bệnh qua đời. Thời gian đó ta rất khổ sở. Sau đó ta lớn hơn chút nữa..."


Bỉ Trệ cúi đầu nhìn chăm chú thê tử của mình.


"... Ta thấy nàng. Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt ta đã không thể quên được nàng. Ta nhớ đến dáng vẻ khi bước xuống xe ngựa của nàng. Ngay cả trong mơ ta cũng chưa bao giờ nghĩ tới, rằng có một ngày nàng sẽ thật sự thành thê tử của ta..."


Đại Kiều vòng tay ôm cổ trượng phu, hôn lên môi hắn.


Một lúc lâu hai người mới tách ra. Bỉ Trệ thở hổn hển, cố gắng kiềm chế khát cầu trong cơ thể, khẽ nói bên tai nàng: "Ta biết nàng vẫn luôn lo lắng cho ta. Đừng sợ, có ta ở đây. Ta đã chuẩn bị kỹ rồi, có thể đẩy lùi Tiết Thái, sẽ không xảy ra chuyện đâu."


Đại Kiều lắc đầu, chậm rãi nói: "Thiếp chẳng sợ gì hết. Từ ngày quyết định đi theo chàng thiếp liền tự nhủ, cả đời này sẽ mãi bên chàng. Chàng sống, thiếp sẽ ở bên chàng, nếu chàng có gì bất trắc thiếp cũng sẽ đi theo chàng. Thiếp không sợ!"


Bỉ Trệ nhìn chăm chú thê tử, nâng mặt nàng lên, lần thứ hai hôn thật sâu.


...


Hôm sau mới tờ mờ sáng Tiểu Kiều đã dậy, cùng Xuân Nương dọn hành lí xong, Bỉ Trệ đưa nàng ra khỏi trang.


Hai phu thê họ ban đầu ở trên thôn săn bắn, mà người theo nương nhờ ngày một nhiều, hằng ngày thao luyện binh mã, thôn nhỏ không thể chứa được mấy ngàn người. Ba tháng trước ở thị trấn Tây Nam có trang trủ họ Hồ, trưởng tử độc nhất của ông ta đắc tội với Tiết Thái nên bị giết, sau đó Tiết Thái còn ép họ giao bạc, nộp đất. Hồ trang chủ phẫn uất, nghe danh Bỉ Trệ bèn về phe hắn, đón hắn vào trong trang, tôn làm chủ, quyên góp đất đai tiền bạc để mua ngựa cùng binh khí, mong ngày khác báo thù rửa hận.


Bỉ Trệ ở Hồ gia trang chỉnh binh kiên lũy, bố trí lại gia trang, cách hai mươi dặm lại đặt đài quan sát, bố trí binh lính canh gác, phòng bị vô cùng kiên cố.


Mấy ngày đến đây Tiểu Kiều đều ở trong trang. Giờ phải đi, nói lời tạm biệt với Kiều Từ.


Lần này nàng đến Linh Bích, tuy có Bỉ Trệ tự mình đi đón, còn có đám người Giả Tư đi theo bảo vệ, nhưng Kiều Từ vẫn đi theo Tiểu Kiều qua đây. Vốn định đi về cùng nàng, nhưng bất ngờ nghe tin Tiết Thái tấn công, Kiều Từ ngứa tay nói muốn ở lại giúp đại tỷ phu.


Bỉ Trệ không muốn cậu ở lại. Nhưng Kiều Từ khăng khăng muốn vậy, nói mình cần rèn luyện nhiều hơn, vừa hay lại có cơ hội, không chịu rời đi.


Tiểu Kiều ban đầu còn khuyên ngăn cậu, sau này thấy không khuyên nổi nên thôi. Nghĩ thầm thời thế loạn lạc, chiến sự liên miên như vầy, Duyện Châu có thể bị người ta tấn công bất cứ lúc nào. Đệ đệ mình là nhi tử độc nhất của nhà họ Kiều, sau này cũng phải cầm quân đánh giặc, nếu cứ bảo vệ cậu như thế cũng không phải cách.


Nếu cậu đã một lòng tham chiến thì cứ theo ý cậu đi. Mà cũng giống như cậu nói, coi như cơ hội rèn luyện. Mà thứ hai, Bỉ Trệ lấy ít đánh nhiều, có đệ đệ ở bên trợ lực thì ít nhất cũng giúp hắn được đôi chút. Thế nên Tiểu Kiều đồng ý, dặn dò cậu cẩn thận, chiến sự xong phải quay về Duyện Châu để phụ thân khỏi lo lắng.


Kiều Từ gật đầu đưa Tiểu Kiều đến bên cạnh xe ngựa, giơ tay đỡ tỷ tỷ lên xe.


Tiểu Kiều bước lên xe ngựa, ngoảnh lại thấy Đại Kiều một tay ôm bụng đứng trước cửa nhìn mình, vẻ mặt không nỡ, nàng thoáng buồn, nói với Bỉ Trệ: "Đa tạ tỷ phu đã chăm sóc tỷ tỷ của muội chu đáo như vậy."


Bỉ Trệ ngẩn ra, nói: "Nàng ấy chăm sóc ta còn tốt hơn." Lúc nói chuyện, hắn quay đầu lại nhìn thê tử vẫn đang đứng trước cửa nhìn theo, nét dịu dàng trong mắt không sao kể xiết.


Tiểu Kiều mỉm cười, cùng Xuân Nương bước vào xe ngựa.


Hộ vệ Giả Tư suốt cả chặng đường không dám lơ là dù chỉ một chút, càng không dám rời Tiểu Kiều nửa bước. Đi cùng nàng từ Đông quận đến đây, thấy bây giờ Nữ quân cuối cùng cũng đi về mới hơi thở phào nhẹ nhõm, theo sát đằng sau xe ngựa.


Xe ngựa lăn bánh, Tiểu Kiều ló đầu ra ngoài vẫy tay tạm biệt Đại Kiều, mãi đến khi bóng người chỉ còn là một chấm nhỏ mới ngồi lại, quay đầu lau nước mắt.


Xuân Nương ôm nàng vào lòng. Chờ đi hết con đường mới nói: "Nữ quân cũng muốn làm mẹ như tỷ tỷ đúng không? Đừng vội. Lần này trở về, chỉ cần Nam quân ở nhà thì Nữ quân cũng sắp rồi."


Tiểu Kiều biết bà đang dỗ cho mình vui vẻ thôi. Trong lòng tuy vẫn còn lưu luyến, nhưng nghĩ tới chuyện cùng Ngụy Thiệu sinh con, nàng vẫn khó chịu, lại cảm thấy có gì đó sai sai, không nhịn được bật cười: "Ta không muốn sinh con sớm vậy đâu!"


Xuân Nương nói: "Cuối năm cũng sắp tới rồi, Nữ quân qua mười sáu tuổi, cũng chuẩn bị sinh con thôi. Lão phu nhân cùng Nam quân cũng đang mong đấy."


Tiểu Kiều lắc đầu nguầy nguậy. Xuân Nương định nói tiếp, nàng giơ tay che miệng bà.


Xuân Nương ban đầu thấy nàng buồn chuyện chia ly nên mới đổi đề tài, lại thấy nàng không thích nghe mình nói chuyện sinh con cũng đành thôi, lại tiếp tục ôm Tiểu Kiều, nói: "Nam quân bây giờ chắc đánh trận xong về nhà rồi nhỉ? Chắc ngài ấy đang mong Nữ quân về."


Tiểu Kiều tựa vào lòng Xuân Nương, nhớ tới mấy ngày trước khi Ngụy Thiệu xuất chinh.


Buổi tối trước đó, nàng lo Từ phu nhân có chuyện không may nên muốn hắn ở lại, như vậy mình cũng có chỗ dựa. Hắn không thích thì thôi, đằng này ngày trước đồng ý, ngày sau lại trêu chọc mình. Như vậy cũng thôi đi, dù sao liên quan đến xuất binh đánh trận là chuyện lớn. Cái nàng giận là hắn chẳng biết ăn năn hối lỗi gì hết.


Được rồi, hắn là quân hầu cao cao tại thượng, Tiểu Kiều cũng không hi vọng hắn có thể mở miệng nhận sai, nhưng tốt xấu cũng phải có biểu hiện gì đó chứ.


Còn hắn thì hay rồi, nàng giận, hắn cũng giận theo. Thế là ba buổi tối hắn cũng giận dỗi không chạm vào nàng.


Tiểu Kiều dĩ nhiên không phải mong hắn chạm vào mình, chỉ là trong lòng không rõ hắn dựa vào cái gì mà tức giận, bày ra vẻ mặt như thế với mình?


Nếu không phải có Từ phu nhân, thì lần này về nhà ngoại nàng thực sự không muốn trở về nhanh như thế.


Tiểu Kiều liền bĩu môi một cái, hừ nói: "Hắn chẳng thèm mong ta về đâu. Ta cũng không muốn nhìn thấy hắn!"


...


Xe ngựa cùng đoàn hộ vệ Giả Tư hộ tống Tiểu Kiều dần khuất xa.


Một vú già bước lại đỡ Đại Kiều đi vào. Đại Kiều xoay người, thấy Tông Kỵ đứng cách mình không xa vẫn đang dõi theo hướng đoàn người biến mất, trên mặt mang theo tia thất vọng. Đại Kiều bèn đi lại chỗ hắn.


Tông Kỵ thấy Đại Kiều đi về phía mình, vội nghênh đón.


Đại Kiều dừng trước mặt hắn, mỉm cười nói: "Muội muội ta đi vội, chưa kịp cáo từ Tông lang quân. Muội muội có nhờ ta chuyển lời, nói vô cùng cảm kích Tông lang quân giúp đỡ, sau này có cơ hội nhất định báo đáp."


Tông Kỵ nói: "Nữ quân quá lời rồi. Ta chỉ báo ân thôi. Chuyện này dễ như án cháo, không đáng gì."


Đại Kiều nói: "Ta nghe phu quân nói Tiết Thái đang dẫn binh đến đây, sợ sẽ có một trận ác chiến. Muội muội ta đã đi rồi, chi bằng Tông lang quân cũng mau chóng đi thôi. Người Tiết Thái muốn đối phó là phu quân ta. Tông lang quân nhàn vân dã hạc, đừng để bị cuốn vào."


Tông Kỵ nói: "Phu nhân sao lại nói lời ấy? Đừng nói ngày đó ta từng được phu quân ngài cứu giúp, cho dù không có việc đó thì ta cùng Tiết Thái cũng không đội trời chung, hận không thể tự tay giết hắn. Mà nay có chiến trận, ta muốn làm tiên phong chứ không phải muốn an nhàn! Ta biết phu nhân có ý tốt, Tông Kỵ chân thành ghi nhớ."


Hắn thi lễ với Đại Kiều, sau đó xoay người đi.


...


Bỉ Trệ ở Linh Bích đã lâu, hiểu rõ đường ngang lối dọc nơi đây, ngày hôm sau thuận lợi đưa Tiểu Kiều ra khỏi Linh Bích.


Tiểu Kiều biết Tiết Thái có thể tấn công bất cứ lúc nào, một đường đều giục hắn không cần tiễn nữa, mau quay về. Ra khỏi Linh Bích rồi Bỉ Trệ cũng không từ chối nữa, nói Giả Tư chú ý cẩn thận, sau đó dừng lại ven đường, nhìn theo đoàn người Tiểu Kiều đi xa rồi lập tức chạy về.


Hôm qua thám tử đưa tin rõ hơn, Tiết Thái tấn công Tiêu Địa thất bại, để lấy lại thể diện đồng thời mở rộng thế lực, hắn thu thập tàn binh bại tướng lần thứ hai tấn công Hồ gia trang.


Theo lộ trình hành quân thì trong vòng 3 ngày tới sẽ đến.


Nhưng Bỉ Trệ không sợ hãi chút nào.


Tiết Thái mới thất bại, quay đầu lại dẫn quân đi tấn công hắn, dĩ nhiên là không để hắn vào mắt.


Trong mắt Tiết Thái, thì quân của Bỉ Trệ chỉ là một đám ô hợp. Còn tồn tại đến giờ chỉ do may mắn mà thôi.


Bỉ Trệ không hoảng hốt.


Tiết Thái càng xem thường hắn, phần thắng về hắn càng nhiều hơn.


Thậm chí nếu lần này trời cao cũng đứng về phía hắn, thì hắn sẽ nhân cơ hội triệt để xoay mình từ thế bị động thành chủ động.


Hắn may mắn tới nhường nào mới có thể lấy nữ nhi Kiều gia - mặc dù xuất thân chỉ là mã nô thấp hèn.


Làm sao để xứng với nàng, để cho nàng hãnh diện vì làm thê tử của hắn - đây là tâm nguyện lớn nhất của Bỉ Trệ.


...


Bỉ Trệ chạy về nhanh, cuối cùng cũng gần đến Hồ gia trang.


Mắt trời chếch trên đỉnh núi, chiếu rọi tia nắng mờ nhạt cuối cùng trong ngày.


Đây là chiều tối mùa đông mang theo ấm áp của phương Nam. Nơi đây vẫn còn chút bình yên, khói lửa chinh chiến vẫn chưa lan tới.


Đã nhiều ngày trời không mưa, con đường đất vàng đi về Hồ gia trang đã khô ráo. Vó ngựa bước qua bụi đất tung bay. Hai bên đường lớn ruộng đồng đã thu hoạch từ lâu, trong ruộng còn rơm rạ mục nát.


Mấy con chim tước đang bới rơm bị tiếng vó ngựa làm giật mình, thi nhau vỗ cánh bay vào rừng sâu.


Cách Hồ gia trang còn khoảng mười dặm, ở ngã ba đường Bỉ Trệ thấy hai con ngựa dừng đó, có hai nam tử ngồi trên lưng ngựa.


Một hơn hai mươi, còn rất trẻ, gần bằng tuổi mình. Còn người kia lớn hơn, tuổi chừng hai bảy, hay tám.


Hai người mặc dù đều y phục tầm thường, nhưng Bỉ Trệ liếc mắt liền thấy hai người này tuyệt đối không phải người bình thường.


Đồng thời, người lớn tuổi kia hiển nhiên nghe theo lệnh của người trẻ tuổi.


Hắn lập tức cảnh giác. Nhưng cũng không giảm tốc độ, chạy lướt qua đối phương.


"Xin hỏi!" Phía sau bỗng nhiên có người hô lên: "Phía trước có phải Hồ gia trang không?"


Bỉ Trệ dừng ngựa, chậm rãi quay đầu lại.


...


Người hỏi đường là Lôi Viêm. Mà một người khác đương nhiên là Ngụy Thiệu.


Sau khi chạy tới Linh Bích, Ngụy Thiệu theo lời Kiều Bình nói lúc trước đi về phía Hồ gia trang, hỏi thăm người dân trên đường, để hộ vệ chờ trên đường, còn mình dẫn theo Lôi Viêm chạy tới đây.


Một đường đi xuống phía Nam này, có thể nói là gian nan trắc trở. Mấy lần tưởng chừng có thể gặp được nàng, cuối cùng lại bỏ lỡ.


Chỉ có mình hắn biết, cảm giác thất vọng chất chồng cùng khát khao mong được gặp nàng ngay đến giờ khắc này đã chẳng thể kìm nén nổi.


Nếu đến đây vẫn không gặp được nàng, Ngụy Thiệu cũng không xác định mình có bùng nổ ngay tại chỗ không nữa.


Lúc nãy hắn một hơi chạy tới đây nhưng lại gặp ngã ba đường, nhất thời không xác định được phương hướng, mà xung quanh không thấy ai qua lại, đành phải tạm thời đứng đây. Chợt thấy phía xa có một người cưỡi ngựa chạy tới, Lôi Viêm lập tức mở miệng hỏi đường.


Người kia dừng ngựa, quay đầu lại.


Ngụy Thiệu nhìn rõ, một con mắt màu xanh lục dưới ánh chiều tà lóe lên tia sáng kì dị.


"Mắt màu lục!" Lôi Viêm cũng nhìn thấy, hô một tiếng, quay đầu liếc nhanh Ngụy Thiệu một cái. Thấy Ngụy Thiệu ngồi yên trên lưng ngựa, bất động.


"Ngươi chính là tên lưu dân mắt xanh?" Hắn quay đầu lại, lớn tiếng hỏi.


Bỉ Trệ nhìn chằm chằm hai kẻ lạ mặt đột nhiên xuất hiện, mà bọn họ có vẻ đối địch với mình, trong lòng nhanh chóng ra quyết định.


Phải nhanh chóng giết chết bọn họ.


Vẻ mặt hắn lạnh tanh, từ từ cúi người xuống, lấy trong yên ngựa ra một cái nỏ, xoay người hướng về phía Lôi Viêm, bắn liền một phát 3 mũi tên.


Tên rời nỏ xé không khí bay đến Lôi Viêm.


Lôi Viêm giật mình, không ngờ đối phương đột nhiên ra tay, thấy cung tên sắc bén đảo mắt tới trước mặt mình, vội vàng múa đao chặn tên. Hai mũi tên trước bị gạt đi, nhưng mũi tên thứ ba không kịp cản, mắt thấy mũi tên sắp cắm vào ngực mình, hắn ngửa ra sau. Một cơn gió phất qua, mũi tên bay qua búi tóc hắn, cắt đứt mấy cọng tóc, trâm cài cũng bị gãy thành hai nửa.


Lôi Viêm sợ hãi không thôi, đột nhiên nhìn về phía đối phương, giận dữ rút bội đao thúc ngựa chạy tới, nhưng đối phương còn nhanh hơn hắn, huýt gió một tiếng, ngựa của Lôi Viêm đột nhiên lồng lên.


Lôi Viêm không đề phòng, bị ngựa hất ngã xuống. Mà đối phương đã nhảy xuống ngựa, đi tới giơ đao chém.


Một loạt động tác vừa nhanh vừa ngoan độc, không cho người ta có thời gian phản ứng.


Ngụy Thiệu nhảy khỏi lưng ngựa đang hoảng hốt, lao thẳng tới, giơ vỏ kiếm chặn lưỡi đao đòi mạng của đối phương.


"Cheng" một tiếng , hai người tách ra.


Ngụy Thiệu nhìn chằm chằm vào người mắt xanh kia, hơi nheo mắt, từ từ rút kiếm ra khỏi vỏ, nói với Lôi Viêm: "Để ta xử lí hắn."


Qua ấy hiệp vừa nãy Lôi Viêm cũng nhận ra tên lưu dân mắt xanh lục không biết từ đâu xuất hiện này có thân thủ thân thủ quỷ dị, ra tay đơn giản nhưng tàn nhẫn, không giống với phương thức giao đấu của mình, mà đáng sợ là mình không phải đối thủ của hắn.


Bỉ Trệ không nói lời nào, trực tiếp tấn công Ngụy Thiệu. Sau mười mấy hiệp, bên cánh tay Ngụy Thiệu bị lưỡi đao cứa một vết.


"Quân hầu cẩn thận!" Lôi Viêm kinh hãi.


Ngụy Thiệu liếc mắt nhìn cánh tay rỉ máu, hai mắt nheo lại, một bước xông về phía trước, mũi kiếm chĩa thẳng vào yết hầu Bỉ Trệ, Bỉ Trệ vội vàng ngửa ra sau nhưng cổ cũng bị cứa một vết. Ban đầu chỉ có vết máu nhỏ, dần dần máu chảy ra, nhỏ giọt xuống.


Chỉ trong nháy mắt hai người đều chảy máu, lùi về sau một bước.


"Ngươi chỉ là một tên lưu dân, tại sao lại xuất hiện ở chỗ này?" Ngụy Thiệu giương kiếm, lạnh lùng hỏi.


Bỉ Trệ gằn từng chữ: "Ngươi là ai? Tới đây làm gì?"


Hai người bốn mắt nhìn nhau, không khí lần thứ hai sắp bùng nổ, chợt phía xa có mấy con ngựa chạy như bay đến, người dẫn đầu là Kiều Từ, hét lớn: "Đại tỷ phu! Nhị tỷ phu! Hai người làm gì vậy?"


Kiều Từ đi tuần tra xung quanh về, từ xa thấy có người mới chạy đến, không ngờ lại là hai người họ, cậu giật mình, cuống quýt ngăn cản.


Ngụy Thiệu cùng Bỉ Trệ liếc mắt nhìn nhau, trong con ngươi xẹt qua một tia ngạc nhiên.


Kiều Từ phi thân xuống ngựa, hổn hển chạy tới, thấy trên người họ đều dính máu, hiển nhiên vừa đánh nhau xong, vội vàng nói với Bỉ Trệ: "Đại tỷ phu, hắn là Yên hầu, là nhị tỷ phu của đệ!" Rồi nói với Ngụy Thiệu: "Nhị tỷ phu, hắn chính là Đại tỷ của đệ, ở trong Hồ gia trang! Đệ nghe nói nhị tỷ phu mới ở Thượng Đảng, sao đột nhiên đến đây, còn đánh nhau với Đại tỷ phu của đệ nữa?"


Bỉ Trệ thu đao.


Ngụy Thiệu cũng từ từ thu kiếm.


Mà Lôi Viêm đứng ở bên tóc tai bù xù, trợn mắt ngoác mồm.


Hắn trăm ngàn lần không nghĩ tới, tỷ phu của Yên hầu lại chính là tên lưu dân mắt xanh này!


Ngụy Thiệu thở dài, nói: "Sao đệ lại ở đây? Ta đến đón tỷ của đệ. Nàng có ở chỗ đệ không?"


Kiều Từ sững sờ, nói: "Vậy ạ? Nhị tỷ phu tới chậm một bước rồi. Đại tỷ phu hôm qua mới đưa tỷ tỷ ra khỏi Linh Bích, giờ quay về rồi. Chắc tỷ tỷ giờ đang trên đường về phương Bắc đó."


...


Ngụy Thiệu như muốn thổ huyết!


Hiểu lầm được giải trừ, Bỉ Trệ tạ lỗi hắn, mời hắn vào trong trang chữa thương. Ngụy Thiệu nào có tâm tình ở lại, đáp vài câu rồi hỏi có cần mình trợ giúp gì không.


Bỉ Trệ khéo léo từ chối. Ngụy Thiệu cũng không nói thêm nữa, cũng không đi vào trong trang, từ biệt Kiều Từ, lập tức xoay người rời đi.


Hắn dẫn theo tùy tùng một đường chạy về phía Bắc. Mấy ngày sau rốt cuộc tới bến đò.


Mà chờ hắn lại là một tin xấu.


Mấy ngày trước trời chuyển lạnh, tuyết phủ trắng xóa. Từ hôm qua mặt sông đã kết băng, không thể đi thuyền qua đó được. Mà băng mỏng cũng không thể đi bộ qua.


Bắt đầu từ hôm qua ở hai bờ sông Nam Bắc ngày càng tụ tập nhiều lữ khách chờ qua sông. Phòng trọ, khách quán bên sông cũng dẫn kín chỗ. Trong sảnh dốt đống lửa lớn, lữ khách vừa ngồi sưởi vừa than vãn không biết bao giờ mới qua được sông, ai nấy than thở đủ đường.


Đêm đã khuya. Trời tối mịt. Tuyết vẫn rơi đầy.


Ngụy Thiệu đứng trước bến đò, phóng tầm mắt nhìn bến đò bên kia sông. Đang suy nghĩ mông lung thì Lôi Viêm đi tới sau hắn, nói: "Bẩm quân hầu, tìm hết khách điếm xung quanh đây đều không thấy Nữ quân. Vậy... đã qua Hoàng Hà rồi."


Mặt Ngụy Thiệu không cảm xúc nói: "Các ngươi cũng mệt mỏi nhiều ngày rồi. Tối nay qua đêm ở đây, ngày mai xem xét tình hình rồi qua sông."


Lôi Viêm tuân lệnh, lại nói thêm: "Quanh đây không có chỗ nào tốt để nghỉ chân, dịch xá gần nhất cũng cách đây hơn sáu mươi dặm. Bây giờ đã muộn rồi, tuyết rơi vầy cũng không tiện đi đến đó. Gần đây có khách điếm trông cũng sạch sẽ, thần đã cho chủ nhà ít tiền để hắn thu dọn phòng ở của hắn. Quân hầu tối nay ở tạm đó một đêm, sáng mai lại lên đường."


Ngụy Thiệu ngẩn người một lát rồi mới đi về khách điếm, Lôi Viêm theo sau. Hai người bước vào cửa lớn.


Chủ nhà biết nam nhân trẻ tuổi này địa vị cao quý, thấy hắn đi vào vội vàng ra đón.


Ngụy Thiệu đi ngang qua đại sảnh nơi lữ khách hoặc ngồi hoặc nằm bên cạnh đống lửa, đang bước vào trong thì ở ngoài cửa lớn vang lên tiếng xe ngựa dừng bánh.


Có người đến tá túc.


"Chủ quán! Còn phòng hảo hạng không?"


Một người nhanh chân bước vào, hỏi chủ quán.


Tiếng nói oang oang làm lữ khách trong đại sảnh tỉnh giấc, lầm bầm chửi bới.


Ngụy Thiệu ngừng bước, đột nhiên quay đầu lại.


Nam nhân vừa bước vào ngẩng đầu nhìn thấy Ngụy Thiệu, hắn tròn mắt kinh ngạc, thất thanh hô lên: "Quân hầu, sau ngài lại ở đây?"


Lôi Viêm quay đầu, ngẩn ra.


Người này chính là Giả Tư hộ tống Nữ quân!


Cứ tưởng bọn họ đã qua sông Hoàng Hà trước. Nhưng không ngờ hóa ra Quân hầu đi nhanh hơn, còn Nữ quân tụt lại phía sau.


Ngụy Thiệu hai mắt nhìn chằm chằm xe ngựa dừng ngoài cửa lớn, bóng người không nhúc nhích.


Giả Tư theo tầm mắt của hắn nhìn sang, kiềm chế hào hứng khi gặp quân hầu, vội vàng bước lên nói: "Nữ quân ở trong xe ngựa. Hôm nay gặp tuyết nên đường khó đi, thần muốn dừng sớm, nhưng Nữ quân sợ sông Hoàng Hà đóng băng nên giục đi nhanh, nào ngờ đến đây sông vẫn đóng băng rồi..."


Ngụy Thiệu đã bỏ lại Giả Tư, nhanh chân bước ra ngoài.


...


Tiểu Kiều nhắm mắt tựa vào người Xuân Nương, đang lim dim ngủ thì đột nhiên có gió lạnh xộc vào, người run lên, rụt cổ một cái, ôm chặt Xuân Nương lẩm bẩm: "Không có chỗ ở à -- "


Xuân Nương giương mắt, không ngờ lại thấy Ngụy Thiệu, bất ngờ đến quên phản ứng. Chờ tới khi phát hiện ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Tiểu Kiều trong lòng mình, ánh mắt kia không biết là vui hay giận, bà mới nhẹ nhàng lay Tiểu Kiều, nói: "Nữ quân, tới khách điếm rồi, Nam quân cũng tới..."


Mấy ngày nay ngồi xe ngựa xóc nảy, Tiểu Kiều thực sự buồn ngủ, ôm Xuân Nương ngủ thiếp đi,ngay cả xe dừng cũng không biết. Bị Xuân Nương đánh thức, nàng ngồi dậy, mơ màng mở mắt ra, dụi mắt nói: "Xuân Nương nói ai vậy..."


Nàng đối diện với ánh mắt Ngụy Thiệu, nhất thời kinh ngạc, không nhúc nhích, đôi mắt trợn tròn, ngơ ngác nhìn hắn.


--------------


Tác giả có lời muốn nói: ta gõ chữ muốn sùi bọt mép, chỉ để chương này nhất định phải cho hai người gặp nhau.


-------------


Tiểu Sên có lời muốn nói: edit mấy chương này muốn lòi con mắt, chỉ để chờ đến đoạn hai người gặp nhau.