Sớm hôm sau, trời quang mây tạnh, mặt trời dần ló lên sau những rặng mây.


Những ngày gần đây, Ngư Dương luôn có mây mù bao phủ, đã nhiều ngày không có mặt trời.


Vì vào đông đã lâu mới thấy thời tiết đẹp như hôm nay nên dân chúng trong thành ai nấy cũng cảm thấy vui mừng, mọi người như thường lệ bắt đầu một ngày mưu sinh bận rộn. Họ cũng không hề hay biết vị quân hầu trẻ tuổi họ vẫn luôn kính trọng đã về thành trong đêm tuyết hôm qua.


Và càng không ngờ rằng, vị quân hầu vẫn một mình gối đầu trong đêm lạnh thời gian qua vừa về đã có chuyện chào đón.


Mặt trời lên cao, gần tới giờ Tỵ, bên ngoài thành hướng Tây Bắc, trên đỉnh núi Ngư Sơn, bỗng nhiên có một luồng khói đen bay lên.


Ban đầu luồng khói đen chỉ nhỏ như cây cột nhà, chẳng mấy chốc đã biến thành luồng khói đặc cuồn cuộn cực lớn. Từng luồng khói bay ngút lên trời, dường như bao phủ toàn bộ đỉnh núi, ở chính giữa còn loáng thoáng thấy được ánh lửa.


Những người đi trên đường nhìn thấy đầu tiên. Bọn họ kinh ngạc dừng bước, phong tầm mắt ra phía xa xa.


Một lúc sau càng có nhiều người biết, nhao nhao chạy từ trong nhà ra xem, không ngừng bàn tán.


Người leo lên cối xay gió, người leo lên nóc nhà, và cả những kẻ tò mo gọi bạn bè đi ra khỏi thành, chẳng ngại đường xa tự mình chạy đến núi Ngư Sơn để biết rõ tình hình.


Ai cũng biết, ở trên đỉnh núi Ngư Sơn có ngôi miếu của bà mo.


Bà mo này rất có tiếng. Ngày thường ngoại trừ xem bói toán lành dữ, bà ta còn có thể xua đuổi bệnh tật, kêu gọi thần linh, thậm chí còn có thể nói chuyện được với linh hồn người chết, hô mưa gọi gió.


Tuy nhiên chưa có ai tận mắt chứng kiến bà mo hô mưa gọi gió bao giờ. Nhưng đó là do vì lòng thành tâm chưa đủ để gọi được Lôi Công Điện Mẫu mà thôi, chứ cũng không phải là do bà mo mất linh.


(Lôi Công là một nhân vật trong thần thoại Trung Quốc với vai trò Thần Sét. Lôi Công là chồng của Điện Mẫu (Thần điện), hai người thường cùng nhau tạo ra sét và chớp trong những trận mưa)


Bên cạnh đó, trong thành dân chúng còn đồn rằng, bà mo có thể dùng lời nguyền của người âm để nguyền rủa người khác.


Hơn nữa mơ hồ nhất chính là, chủ mẫu Chu phu nhân của Ngụy phủ cũng hết lòng tin theo bà mo này. Vẫn có người thường xuyên thấy Chu phu nhân ra vào ngôi miếu của bà mo.


Cho nên dân chúng trong thành đều kiêng kị và sùng bái bà mo trên núi Ngư Sơn này.


Không ngờ rằng, mới sáng sớm, trên đỉnh núi Ngư Sơn, ngay vị trí ngôi miếu của bà mo bốc lên một ngọn lửa lớn như vậy.


Không đến giữa trưa, tin tức này đã lan truyền khắp nơi.


Đêm qua quân hầu mới trở về thành, sáng hôm sau đã dẫn người đi lên núi Ngư Sơn, tự mình châm một mồi lửa, đốt sạch ngôi miếu hoa lệ của bà mo từ đầu tới cuối.


...


Ngụy Thiệu đứng trên một bãi đất trống của đỉnh núi Ngư Sơn nhìn ánh lửa đang cháy cực lớn ở trước mặt, vẻ mặt vô cùng u ám.


Lúc này đây dòng máu chảy đi chảy lại trong lồng ngực hắn chỉ muốn sôi trào vì căm phẫn, mặc dù đã đốt mười ngọn lửa lớn như thế, cũng không đủ để hắn có thể hết giận.


Ở trên núi gió thổi ào ào, trời lạnh, Ngư Dương Linh Hồ đứng ở bên cạnh, một lúc sau ông cũng bị trận lửa lớn tạt vào mặt, khiến cả người đều khó chịu.


Nhưng ông vẫn không dám lui về sau nửa bước.


Quân hầu đang tức giận, ông không thể tìm từ nào để diễn tả ra sự tức giận đó. Nhưng ông có thể cảm giác được.


Cuối cùng nóc ngôi miếu cũng sụp xuống.


Từng âm thanh ầm ầm đổ xuống, chỉ trong phút chốc ánh lửa bị dập tắt bớt, nhưng dường như ngọn lửa ấy vẫn như một con rồng có thể phá vỡ xiềng xích, tiếp tục bắt lấy vô số đốm lửa nhỏ, một lần nữa bay vút lên cao.


Ngư Dương Linh Hồ thấy quân hầu cuối cùng cũng xoay người đi xuống núi, ông vuốt vuốt mặt mình đã bị lửa tạt hơi đau, rồi vội vàng đuổi theo.


...


Từ đó đến nay hầu như mỗi ngày Chu thị đều nằm mơ thấy ác mộng.


Ngay cả khi người tỉnh táo, chỉ cần nhắm mắt lại, bà lập tức cảm thấy cả người Khương bà bà dày đặc oán khí cứ quấn chặt lấy mình, khiến bà cảm thấy vô cùng lo sợ, như vẫn gặp phải ác mộng.


Sau chuyện buổi tối hôm đó, bà không ngừng yêu cầu đem Khương bà bà tới đây, để bà có thể hỏi cho ra lẽ vì sao Khương bà bà dám vu cáo cho mình là ác phụ.


Bà luôn đối xử tử tế với Khương bà bà như vậy, từ nhiều năm trước cho tới nay vẫn tin tưởng bà ta chưa từng nghi ngờ, luôn trọng dụng bà ta. Thậm chí ngày xưa bà từng có ân với bà ta.


Đến giờ bà vẫn nhớ rất rõ. Ba mươi năm trước, khi đó bà vẫn chỉ là nữ nhi của Chu gia ở Trác quận, Khương bà bà lớn hơn bà vài tuổi, bà ta khi đó đã hơn hai mươi dẫn theo con trai mới ba tuồi, là một quả phụ. Đến Chu gia làm việc vặt.


Một hôm, Chu gia xảy ra án mạng giết người. Khương bà bà đã dùng một cây kéo, lỡ tay đâm chết một nam bộc có ý đồ cưỡng chiếm bà ta.


Phu thê Chu thị muốn đưa bà ta nha môn nhưng Khương bà bà chạy tới cầu xin Chu thị. Chu thị nhìn thấy bà ta đáng thương nên đã mềm lòng. Lúc ấy bà đã ra mặt ngăn cha mẹ lại rồi từ đó để cho bà ta đi theo mình.


Tứ đó về sau, Khương bà bà mang ơn Chu thị, cho nên lúc nào cũng cúi đầu nghe theo lời Chu thị. Sau đó Chu thị có cơ duyên được gả vảo Ngụy gia, thời gian đấy bà vui mừng vì đạt được mong ước nên khi gả sang Ngụy phủ cũng đem theo Khương bà bà. Nhiều năm trôi qua, Khương bà bà vẫn luôn trung thành và tận tâm, vì bà mà giải bày tâm sự, Chu thị càng lúc càng tín nhiệm bà ta, tín nhiệm tới mức bà ta nói gì nghe nấy.


Chỉ là bà không có ngờ tới Khương bà bà là một ác phụ, là một người lòng lang dạ sói muốn hãm hại bà!


Bà kêu khàn cả giọng yêu cầu được gặp Khương bà bà để đối chất, cuối cùng Khương bà bà cũng được đưa tới trước mặt của bà.


Chu thị vừa nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Khương bà bà, bà lập tức phẫn nộ không thể kiềm chế, đi tới dùng tay tát bà ta không thương tiếc, giật tóc của bà ta, bà dùng những từ ác độc nhất để nguyền rủa bà ta. Cho tới khi lòng bàn tay của bà tê rần vì đau, không thở nỗi đến mức sắp ngất đi, lúc này mới ngồi một bên thở hỗn hển, từ đầu cho tới cuối bà cũng không có nói một lời nào với Khương bà bà, đột nhiên Khương bà bà cười lên khiến bà không thể hiểu nỗi.


Khương bà bà nhích lại gần, áp vào bên tai Chu thị nói: "Phu nhân, ngươi có nhớ hai mươi năm trước, nhi tử đáng thương của ta, nó chết đi như thế nào phu nhân có biết không?"


Trước đây Khương bà bà có một con trai, nhưng Chu thị đã quên từ lâu. Giờ nghe Khương bà bà nhắc lại bên tai mình, bà cũng sững sờ trong chốc lát, cuối cùng cũng mơ hồ nhớ ra, nhớ tới hình như là một thiếu niên nhìn như nữ tử, vô cùng xinh đẹp.


Chu thị yên lặng nhìn Khương bà bà.


Trên mặt bà ta bị đánh bầm tím nhưng vẫn mỉm cười, ánh mắt lại chứa đầy thù hận. Bộ dạng hoàn toàn không giống trước.


Chu thị có cảm giác mình không còn nhận ra bà ta.


"Phu nhân, khi đó ngươi đã làm phu nhân của Ngụy gia. Địa vị cao quý. Có một ngày huynh đệ của ngươi uống rượu, sau đó hắn đã bức hiếp nhi tử của ta. Lúc đó nhi tử của ta mới chỉ có mười ba tuổi! Khi ta tìm được nó, nhìn xuống hạ thân của nó tất cả đều là máu! Máu vẫn còn ướt, vẫn không ngừng chảy. Nhi tử của ta nằm ở trên giường hấp hối. Nó gọi mẫu thân, nói cho ta biết nó đang rất đau, khẩn cầu ta cứu mạng của nó. Nhưng mà máu vẫn không ngừng chảy. Đến lang trung cũng không có cách nào cứu được nó, nên đã bảo ta kệ nó đi thôi! Ta cứ như vậy trơ mắt nhìn nó ở trên giường vùng vẫy trong đau khổ ròng rã ba ngày, cuối cũng nó chết ở ngay trước mặt của ta."


"Ngươi đã làm chuyện gì, phu nhân ngươi có biết không? Chắc hẳn ngươi đã sớm quên chuyện này?"


Giọng nói của Khương bà bà liên tục quanh quẩn bên tai Chu thị.


"Ta nói cho ngươi biết. Ngươi vì sợ chuyện này gây ra phiền phức hại ngươi mất hết mặt mũi, nên coi chuyện này giống như hề xảy ra, ngươi đem mọi chuyện giấu đi. Ngươi cho huynh đệ của ngươi đi nơi khác, để hắn tiếp tục tiêu dao, ngươi đưa cho ta vàng bạc tơ lụa dặn ta không được nói chuyện này cho người khác biết. Ta không thể làm gì hơn, chỉ có thể nhịn xuống."


"Thế nhưng trong lòng ta vẫn luôn hận. Nhi tử của ta, lúc nó chết chỉ mới có mười ba tuổi! Phu nhân, ngươi bởi vì nhi tử ngươi chết, nên đã hận Kiều nữ thấu xương, còn nhi tử của ta chẳng lẽ nó không phải là miếng thịt từ trên người ta rớt xuống hay sao?"


"Phu nhân, bây giờ ngươi đã rõ, vì sao ta đối với ngươi như vậy đi? Ngươi cũng có thể nói chuyện của ta ra để biện bạch cho ngươi. Thế nhưng ngươi có thể vì mình biện bạch, xong rồi thì như thế nào? Từ phu nhân suýt nữa bị mất mạng dưới tay ngươi, cho dù đời này ngươi vẫn tiếp tục sống, nhưng trước mặt nhi tử của ngươi, ngươi cũng đã không còn cái gọi là tôn nghiêm của một mẫu thân rồi! Ngươi gieo gió thì gặt bão, không oán ta được..."


Lúc ấy Chu thị nghe xong thì ngất đi. Đợi đến khi tỉnh lại, thì nghe tin Khương bà bà đã tự vẫn ngay trước mặt của bà. Trên mặt đất chỉ còn một vũng máu đã tím đen.


Bà vú già trông coi bà lén lút nói, Khương bà bà là do phu nhân bức bách nên mới tự vẫn.


Chuyện xảy ra đã nhiều ngày nay, vết máu trên mặt đất cũng được lau sạch, nhưng dường như vũng máu ấy đã ăn sâu vào trong đất, thoạt nhìn vẫn ý nguyên như vậy mỗi lần nhìn thấy đều giật mình.


Trước đây Chu thị thường xuyên lấy cớ bị bệnh vì muốn nhi tử ở bên cạnh mình lâu hơn một chút.


Đến hôm nay bà thực sự ngã bệnh. Bà cũng chờ được đến lúc nhi tử của bà trở về.


Đêm qua tuyết rơi rất nhiều, sáng nay trời trong xanh. Đến giữa trưa, bà một mình ở trong phòng ngẩn người, thì nghe bên ngoài truyền tới một hồi bước chân.


Đó là tiếng bước chân của Thiệu nhi, nhi tử của bà. Bà chỉ cần nghe là có thể nhận ra được.


Cuối cùng con trai của bà cũng đã trở về nhà! Bà là mẫu thân của hắn, trong lúc hắn rời khỏi nhà, bà bị người khác hãm hại, bà phải nói lại cho nhi tử biết!


Cả người vốn đã không còn chút khí lực nào bây giờ giống như được truyền sinh khí vào cơ thể. Chu thị vội vàng đứng lên, muốn đi ra ngoài nghênh đón, nhưng bà mới đi được hai bước, cánh cửa đã rầm một tiếng, gần như bị một sức mạnh tàn bạo để mở ra.


Chu thị nhìn thấy nhi tử của mình là Ngụy Thiệu, xuất hiện ở ngay trước cửa ra vào.


Hắn không vào trong, chỉ đứng ở bên ngoài cánh cửa, dùng ánh mắt lạnh như băng nhưng lạ lẫm mà nhìn bà.


Chu thị có hơi sợ, bà cùng nhi tử nhìn nhau một lát, bờ môi chậm rãi lay động, bà run giọng nói: "Thiệu nhi...Con trở về rồi....Con tuyệt đối đừng tin mấy lời bọn chúng nói! Ta bị Khương bà bà hãm hại! Bà ta hận ta! Bà ta bị người khác mua chuộc nên mới hãm hại ta! Những ngày qua, ta nghĩ tới nghĩ lui, chắc chắn cũng chỉ có Kiều nữ... Kiều nữ mới vào cửa, ta đã muốn con nạp Sở Ngọc, ngoài mặt nàng ta không nói gì, nhưng trong lòng nhất định rất hận ta...."


Khóe mắt Ngụy Thiệu có chút co rút, hắn lui về sau một bước, rồi có hai người bị đẩy vào trong phòng ngã lăn ra trên mặt đất.


Một người là bà mo ở núi Ngư Sơn, một người khác chính là Trịnh Sở Ngọc. Tóc tai hai người đều bù xù, bộ dạng vô cùng chật vật.


"Dì cứu cháu với!" Trịnh Sở Ngọc vội bò tới, hai tay ôm lấy chân của Chu thị, không ngừng khóc lóc cầu xin.


Chu thị giật mình, bà ngẩng đầu nhìn Ngụy Thiệu, run giọng nói: "Thiệu nhi...Con muốn làm gì?"


Ngụy Thiệu lạnh lùng nói: "Chính người nghe một chút, xem bà mo và chất nữ của người lúc trước đã lừa gạt người như thế nào!"


Bà mo quỳ trên mặt đất, cả người lạnh run, không ngừng dập đầu: "Phu nhân có chuyện người không biết, lúc trước chính Trịnh Sở Ngọc cầm vàng bạc tơ lụa đưa tới tặng cho ta, muốn ta ở trước mặt của người nói nàng ta có mệnh quý nhân, nên ta mới nói với người như thế! Vì để mọi chuyện linh nghiệm, về sau người bị bệnh, cũng là do nàng ta lấy dược từ chỗ của ta, thỉnh thoảng nàng ta bỏ chút dược vào bên trong cơm canh, đến khi dược có tác dụng, thì dừng lại không bỏ dược vào trong cơm canh nữa lúc đó bệnh của người mới chậm rãi tốt lên. Hồi đó phu nhân vẫn còn mơ mơ màng màng, nên tin mọi chuyện là thật..."


Trịnh Sở Ngọc gào khóc nước mắt nước mũi chảy ra, nàng ta nói: "Xin dì tha thứ cho cháu! Chỉ do cháu lúc đầu nhất thời hồ đồ....Nhưng những năm sau này, cháu đối với dì đều thật lòng thật dạ, người bên ngoài không biết, nhưng dì nhất định biết..."


Hai mắt Chu thị trợn ngược lên, ngón tay bà chỉ vào Trịnh Sở Ngọc không ngừng phát run, bà chợt quát to một tiếng, hai mắt trắng dã, rồi ngất đi.


...


Sau khi Chu thị tỉnh dậy, phát hiện mình đã nằm ở trên giường.


Ngụy Thiệu đang đưa lưng về phía bà, mặt hướng ra ngoài cửa sổ, nhìn bóng lưng hắn vẫn luôn đững im không nhúc nhích, giống như một pho tượng bằng đá.


Chu thị muốn cất tiếng gọi, nhưng lại không dám mở miệng gọi hắn.


Bỗng nhiên Ngụy Thiệu quay người lại, chậm rãi đi tới trước mặt bà, cúi đầu nhìn bà.


"Thiệu nhi..." Hốc mắt Chu thị nóng lên: "Ta biết rõ lúc trước mình hồ đồ...Đến nỗi bị người ta lợi dụng, thiếu chút nữa là phạm phải sai lầm lớn...Chỉ là chỗ của tổ mẫu, thật sự không phải do ta hạ độc...Ta dù có to gan đi chăng nữa, ta cũng không dám ra tay với bà mẫu, con cũng biết mà...."


Ngụy Thiệu nhìn chằm chằm Chu thị, trong đáy mặt xẹt qua một bóng mờ.


"Mẫu thân, có lẽ người không dám ra tay với tổ mẫu, nhưng người lại ra tay với thê tử của ta. Nếu như đổi thành người khác, ta đã sớm không để cho người còn sống ở trên thế gian này. Nhưng người là mẫu thân của ta, ta cũng không thể làm gì với người. Nhưng mà từ nay về sau, ta nói cho mẫu thân biết, nếu như người còn có ác niệm với nàng, thì lúc đó chớ trách nhi tử bất hiếu."


Nói xong Ngụy Thiệu nhanh chân rời đi.