Tiểu Kiều mang cơm tới nha môn cho hắn, giọng nói dịu dàng lại thêm phần chu đáo và tỉ mỉ quan tâm, khi nàng chủ động thăm hỏi hắn, những lúc như vậy nhìn nàng càng mê hoặc lòng người. Trên người Tiểu Kiều có một mùi hương nhẹ nhàng phảng phất bay qua mũi, hắn nhìn bóng dáng thướt tha của nàng chuẩn bị rời đi. Mấy ngày nay hắn đã phải cố gắng đè nén những cảm xúc nóng bỏng trong lòng mình, bây giờ vừa mới gặp được nàng, những dồn nén đó lại muốn phóng thích ra. Bỗng nhiên hắn rất muốn nếm lại cảm giác cực lạc nàng mang tới cho hắn thêm lần nữa, quên đi tất cả những khó khăn phiền toái, thế là thú tính lại nổi lên....


Ngụy Thiệu bỗng bật dậy khỏi giường, cúi đầu nhìn xuống cả người đều trần trụi, hắn đưa mắt nhìn quanh, xiêm y mà mình cởi ra đã được nàng xếp gọn gàng để đó, hắn nhanh chóng đứng dậy mặc quần áo vào người rồi bước vội ra ngoài, rời khỏi nha môn, không buồn cưỡi ngựa mà cứ thế sải bước đi bộ về.


Bây giờ vẫn chưa tới canh năm. Nửa vầng trăng tròn còn đang lấp ló trên bầu trời xanh thẳm ở phía Đông, trong số mấy ngôi sao rải rác, chỉ có Khải Minh Kim Tinh[1] vẫn rạng ngời xán lạn. Đường phố giờ này vẫn vắng tanh, từng dãy nhà hai bên đường còn tối đen như mực, bên tai văng vẳng tiếng chó sủa không biết là từ đâu vọng tới.


[1]Khải Minh Kim Tinh là một cách gọi của sao "Kim tinh". Sáng sớm hiện ra ở phương Đông gọi là "Khải Minh", chiều tối hiện ra ở phương Tây gọi là "Trường canh".


Ngụy Thiệu sải bước rất nhanh, một mình bước đi trên đường phố Ngư Dương trong buổi sớm bình minh mới canh năm. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, hắn đã về tới cửa Ngụy phủ, Ngụy Thiệu bước chậm lại rồi cuối cùng dừng hẳn, nhìn theo đôi lồng đèn le lói được treo ngay trước cửa, bần thần trong chốc lát.


Suốt mấy ngày nay, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được Kiều Nữ có sức ảnh hưởng đến tâm trạng của mình như thế này. Dường như dù nàng buồn hay vui đều có thể khiến hắn có cùng chung cảm xúc, và rồi chỉ vì muốn nàng vui, trong lúc nhất thời xúc động, hắn còn cho phép nàng có thể được đánh hắn, mắng hắn. Đến chính Ngụy Thiệu cũng khó tưởng tượng được rồi sẽ có một ngày mình nói ra điều đó.


Về phần Ngụy Nghiễm, sau khi mọi chuyện vỡ lở ra,hắn rời khỏi phủ mà không hề do dự, chuyện này càng khiến cho Ngụy Thiệu thêm phiền muộn. Mấy ngày nay Ngụy Thiệu không ngừng tự hỏi mình, nếu lúc đó hắn không nóng giận chạy đi tìm Ngụy Nghiễm, vạch trần mọi việc và thậm chí là đánh nhau một trận, có phải những chuyện hắn không muốn nhìn thấy sẽ không xảy ra chăng?


Ngụy Thiệu cũng biết mình đối xử với nàng như vậy là rất không công bằng.


Thân thế của Ngụy Nghiễm không tầm thường, lòng dạ của hắn lại không hề yên phận, cho dù không có chất xúc tác là nàng, sớm muộn gì chuyện đó cũng xảy ra, khiến cho tình cảm huynh đệ đều rạn nứt.


Nhưng bây giờ chỉ vì một nữ tử, lại là nữ nhi của kẻ thù, dòng họ mà hắn đã từng thề sẽ giết sạch cả nhà khi còn trẻ, vậy mà giờ đây, nàng lại có thể ảnh hưởng tới cảm xúc và hành động của hắn như thế này, cảm giác đó khiến hắn lo sợ và bất an, hơn nữa hắn còn có phần tự trách.


Bởi vậy hôm nay hắn mới về, mặc dù cả người đều vô cùng mệt mỏi, dây thần kinh trong đầu như kéo căng cực hạn, nhưng hắn vẫn cố gắng chịu đựng, không muốn biểu lộ cảm xúc trước mặt nàng.


Giống như lúc này đây, chính bản thân Ngụy Thiệu cũng cảm thấy hoảng sợ khi nhận ra mình vội vàng về phủ, trong lòng hắn chỉ nghĩ chuyện tối qua mình khiến nàng chịu khổ, hắn muốn dỗ dành nàng vui hơn. Nhưng dường như có một sợi dây vô hình khiến hắn ngừng chân lại, Ngụy Thiệu từ từ dừng bước.


Hắn đứng lặng người hồi lâu bên ngoài cửa, sau một thoáng chần chừ, đột nhiên cánh cửa lớn mở ra, bóng người gác cổng vừa xuất hiện, hắn vội vàng né sang chỗ khác như có tật giật mình.


Trời hửng sáng rất nhanh. Người gác cổng vẫn cầm thanh giáo dài như mọi hôm, từ từ đi ra ngoài chuẩn bị hạ đèn lồng thổi nến. Đột nhiên ông nhìn thấy cách cửa lớn không xa có một bóng người đang đứng đó, vừa thấy mình thì vội vã đi ngay, ông nhìn chăm chú một lúc, thấy bóng lưng này có phần hơi quen thuộc. Chỉ có điều sắc trời hơi mờ tối, không đợi đến khi ông nhìn rõ là ai thì người kia đã đi xa mất rồi.


Người gác cổng ngáp một cái dài, cúi mắt không nhìn nữa.


...


Trong lòng Tiểu Kiều chất chứa nhiều tâm sự, nàng ngủ tới khi trời gần sáng thì cũng tỉnh dậy luôn. Đầu hơi nhức nhối, cơ thể vẫn còn cảm giác bủn rủn ê ẩm sau cơn h/oan ái cùng Ngụy Thiệu, nàng ôm chăn ngồi trên giường một lúc, sau đó mới xuống giường đi ra.


Sau khi rửa mặt sửa soạn xong, Xuân Nương nói phòng bếp đã chuẩn bị đồ ăn sáng. Nàng lại không muốn ăn chút nào, chỉ cố gắng ăn được một ít cháo hầm nhừ lửa nhỏ. Sau khi ăn xong,lúc Tiểu Kiều chuẩn bị sang Bắc phòng, đột nhiên có một vú già bước lên bẩm lại, sáng sớm nay có người gửi thư cho Nữ quân. Nói xong vú già cầm một phong thư được đặt trong ống trúc đưa lên cho Tiểu Kiều.


Tiểu Kiểu khá hoang mang, nàng không nghĩ ra được người gửi cho mình bức thư này là ai. Cầm lấy ống trúc rồi dùng dao mở nắp, vừa nhìn thấy kiểu chữ xinh xắn quen thuộc được viết lên trên tấm da dê, hai mắt nàng mở to, vô cùng kinh ngạc.


Bức thư này là do Đại Kiều gửi cho nàng!


Đại Kiều nói, tỷ ấy và Bỉ Trệ đã kết thành phu thê, hôm nay phu thê tỷ ấy đang sống ở Linh Bích.


Mấy tháng trước, thứ sử Tiết Thái ở Từ Châu dẫn quân đánh Duyện Châu, nhưng không may cho hắn, ngay lúc đó Dương Tín lại áp sát đánh Từ Châu, Tiết Thái nghe tin vội vàng phải quay về đánh trả, đến hôm nay hai bên đã hoàn toàn trở mặt với nhau, cuộc chiến vẫn kéo dài chưa dứt. Bây giờ tình hình ở Hoài Nam[2] rất hỗn loạn, tỷ, Bỉ Trệ và mấy hộ dân trong thôn Viễn Sơn cũng không được yên bình. Vài ngày trước, Tiết Thái lại sai quan binh vào trong núi bắt tiều phu đi lính rồi còn cướp đoạt cả lương thực. Người dân trong thôn cũng không tha, quan quân như hổ sói, bọn họ còn làm bị thương ông lão lúc trước đã dẫn tỷ và Bỉ Trệ vào thôn, chuyện này khiến cho Bỉ Trệ rất bực mình, hắn đã giết hết nhóm người đó, lấy binh khí rồi phối hợp với người dân trong thôn vào núi dựng doanh trại, không cho người ngoài tiến vào trong. Người dân trong thôn vô cùng kính phục hắn, nói gì cũng nghe theo.


Những người dân quanh đó cũng bị quan quân áp bức đến đường cùng. Nghe tin từ người dân trong làng, họ mang theo gia đình tới trại xin che chở. Bỉ Trệ thu nhận hết tất cả. Vì để phòng ngừa quan quân đạo tặc đánh bất ngờ, hắn đã chọn mấy chàng trai khỏe mạnh, thao luyện thành lập nên quân đoàn. Tháng trước Bỉ Trệ còn dẫn người đi dẹp trại đạo tặc gần đó. Thanh danh của hắn cứ thế được lan truyền. Tính đến hôm nay, trong thôn đã có hơn một ngàn dân chúng, tất cả đều nghe lệnh Bỉ Trệ, rất có trật tự và nề nếp.


[2] Hoài Nam miền trung tỉnh An Huy bao gồm phía nam sông Hoài và phía bắc Trường Giang, Trung Quốc.


Đại Kiều nói, tỷ ấy thấy hơi sợ. Tỷ không muốn Bỉ Trệ quy tụ dân chúng để chống lại quan binh. Nhưng bây giờ đâu thể về Đông Quận, nếu bỏ nơi này đi nơi khác, Bỉ Trệ cũng không thể phủi hết tội danh mang trên mình. Hắn còn bị Tiết Thái dán lệnh truy nã khắp tường thành, nếu bắt được Bỉ Trệ thì sẽ được thưởng lớn. Khắp thiên hạ rộng lớn là nhường này, nhưng bọn họ lại khôngtìm nổi một chốn sống yên ổn lâu dài, rồi còn những dân chúng đang khổ sở cầu xin họ ở đây, sao đành lòng đi được.


Trước mắt chỉ có thể tự bảo vệ mình như vậy. Tỷ biết Tiểu Kiều đang sống ở Ngư Dương, tỷ ấy nói tỷ cũng rất nhớ nàng, nên viết thư báo tin kể tình hình gần đây cho nàng biết.


Đại Kiều còn tâm sự, thực ra sau khi bỏ đi tỷ ấy cũng suy nghĩ kĩ càng, thời gian đó tính cách của muội đã thay đổi rất nhiều, cho nên lúc muội nói muốn gả cho người khác, thật ra chỉ là cái cớ để thuyết phục tỷ thôi. Trong lòng tỷ thấy cảm ơn muội lắm, cùng vô cùng hổ thẹn. Bỉ Trệ nói, vì giúp tỷ mà muội phải gả cho Ngụy Thiệu, chàng ấy cũng cảm kích rất nhiều. Thế nên hắn nhờ người ngược lên phía Bắc gửi cho muội bức thư, ngoài việc báo bình an, chàng còn nhắn nếu sau này có việc gì cần đến, muội cứ nói thẳng ra, nhất định Bỉ Trệ sẽ giúp đỡ hết lòng.


Đại Kiều viết rất dài, cả tấm da dê chi chít đầy những chữ. Mặc dù lo lắng ẩn chứa qua từng câu chữ ấy, nhưng dường như Tiểu Kiều vẫn có thể nhận ratình yêu của tỷ dành cho trượng phu của mình là Bỉ Trệ.


Cuối cùng tỷ còn nói, tháng vừa rồi biết tin mình mang thai, bây giờ tình hình đều tốt cả, tỷ nói Tiểu Kiều không cần lo lắng gì, rồi dặn dò Tiểu Kiều nhớ giữ gìn sức khỏe, hy vọng hai tỷ muội sẽ có cơ hội gặp mặt trong một ngày không xa, đến lúc đó sẽ nói chuyện nhiều hơn.


...


Tiểu Kiều ngồi một mình trong phòng, đọc đi đọc lại bức thư của Đại Kiều thêm mấy lượt, hai mắt nàng tỏa sáng, cảm xúc bây giờ của nàng có thể dùng hai chữ dâng trào để hình dung.


Tỷ muội xa cách suốt bao lâu, rốt cuộc hôm nay nàng cũng nhận được tin từ tỷ tỷ!


Không những tỷ ấy và Bỉ Trệ đang hạnh phúc, giữa thời buổi loạn lạc như thế này, Bỉ Trệ cũng không khác nhiều so với kí ức trong kiếp trước của nàng, hắn có tài năng vượt trội hơn người khác. Tuy nhiên, bây giờ quan phủ chỉ xem Bỉ Trệ là một tên thủ lĩnh lưu dân, không làm nên trò trống. Nhưng Tiểu Kiều hiểu rõ, so với những gì Bỉ Trệ làm được trong kiếp trước, chắc chắn kiếp này hắn sẽ là quần hùng tranh bá[3], sau khi trải qua những bước đầu gian nan, tương lai nhất định không tầm thường.


[3] Quần hùng tranh bá là xưng hùng xưng bá trong thời buổi loạn lạc.


Nhưng mấy chuyện này nàng không bận tâm nhiều, điều khiến Tiểu Kiềuvui vẻ nhất là tin Đại Kiều đã mang thai.


Tuy tỷ tỷ chỉ nói ngắn gọn có vài câu, nhưng Tiểu Kiều vẫn có thể cảm nhận được cảm xúc thẹn thùng và hạnh phúc khi Đại Kiều viết ra từng dòng ấy, tâm trạng của nàng nhờ đó cũng tốt hơn.


Những ngày qua, lo lắng chồng chất trong lòng nàng, đột nhiên như có một ánh sáng xé màn đêm, mọi sầu lo đều bất ngờ tan biến.


Từ lúc gả vào Ngụy gia cho tới nay, mặc dù có Ngụy Thiệu và Tổ mẫu quan tâm, nhưng hàng ngày Tiểu Kiều vẫn luôn vô cùng cẩn thận, lúc nào cũng phải nhìn mặt người khác mà nói chuyện, cẩn thận đáp lời. Vốn Kiều gia không thể sánh được với Ngụy gia, nàng gả tới đây cũng vì mong muốn giảng hòa giữa hai nhà, trở thành vi phụ[4], trong suốt thời gian đó, nàng chẳng có gì trong tay để cho thể sánh vai ngang hàng cùng Ngụy Thiệu.


[4] Vi phụ: người đã có chồng


Nói nàng là thê tử của hắn, chi bằng cứ bảo đó là cấp trên mà nàng phải cố sức nghe lời. Mặc dù thỉnh thoảng trượng phu cũng khiến nàng vui vẻ, thậm chí còn nô đùa thân mật với nàng ở trên giường, nhưng ở một góc nào đó trong lòng mình, nàng vẫn cảm thấy trống vắng quạnh hiu. Trong đầu nàng luôn vang lên giọng nói nhắc nhở bản thân mình, không được trầm luân.


Nhưng dù sao nàng cũng chỉ là người phàm tục, khó có thể thảnh thơi, buông bỏ hết mọi điều. Tấm lòng Tổ mẫu như núi cao, bà luôn yêu thương nàng một cách chân thành nhất, mặc dù có lúc trượng phu không nói lý chút nào, nhưng thật ra hắn cũng không tuyệt tình như thế. Nàng sống cùng Ngụy Thiệu một thời gian, sao có thể lạnh lùng, không có cảm tình gì với hắn. Cho nên sau khi chuyện đó xảy ra, nàng mới cảm thấy mất mát, thậm chí là tự hoài nghi bản thân mình.


Giống như chuyện tối hôm qua, sau khi Ngụy Thiệu biết chuyện huynh trưởng có ý với thê tử nhà mình, sao hắn có thể bình tĩnh được kia chứ. Trong hoàn cảnh đó, hắn không thể đoạn tuyệt quan hệ giữa hai huynh đệ được, cảm xúc khó chịu là đương nhiên. Với tình cảm của nàng và hắn đến bây giờ, chắc chắn hắn sẽ không thổ lộ mọi chuyện hết cho nàng. Hôm qua đúng lúc nàng bước chân tới đó, tình cờ mới có chuyện thế thôi. Bây giờ nghĩ lại mặc dù lúc đó trong lòng nàng không muốn, nhưng vẫn cố gắng phối hợp với hắn nhiều.


Chỉ có điều phản ứng của hắn không giống như những gì nàng mong đợi, cho nên nàng thấy mất mát hơn, tâm trạng cũng không được tốt, không muốn đối diện với thực tế lúc này.


Nhưng sau khi nhận được bức thư Đại Kiều gửi cho mình, giống như tin vui từ trên trời giáng xuống, tinh thần Tiểu Kiều cũng phấn chấn hẳn lên. Những khúc mắc bấy lâu, thậm chí có lúc tâm trạng cứ phập phồng lên xuống, tất cả đều biến mất hoàn toàn.


Mối thù giữa hai nhà Ngụy Kiều vẫn rõ ràng ở đó. Mặc dù nàng mới được gả vào Ngụy phủ còn chưa tới một năm. Nhưng mọi chuyện bây giờ đều tốt hơn Đại Kiều trong kiếp trước.


Nàng còn nhớ cái hôm mình xuất giá, nàng đã tự nói với mình rằng, sau này chắc chắn sẽ còn nhiều khó khăn.


Ngay từ đầu đã tự nhủ vậy rồi, sao hôm nay gặp chuyện không thuận lợi, nàng lại buồn bã như thế này, chẳng phải mua dây buộc mình, ngu ngốc quá hay sao?


Ngụy Thiệu là người rất đáng ghét, đây đâu phải là ngày đầu tiên nàng biết đến chuyện này. Hắn vốn là băng đá ngàn năm, còn nàng không phải lò luyện hỏa, sao có thể khiến hắn tan thành nước chỉ trong có một sớm một chiếu. Đã thế việc gì phải tự gây khó dễ với chính mình như vậy.


Bây giờ việc cấp bách trước mắt là phải chăm sóc cho Tổ mẫu, nhất định nàng sẽ không để xảy ra bất cứ chuyện gì giống như trong kiếp trước. Đợi đến khi Tổ mẫu khỏe lại, nàng sẽ tìm lí do xin phép về Đông Quận một chuyến. Như thế nàng có thể gặp mặt phu thê Bỉ Trệ và Đại Kiều, không phải là vui vẻ lắm sao.


Về phần Ngụy Thiệu, thì đúng là ghét thật. Hắn thích làm gì thì cứ mặc hắn làm. Nàng cũng không muốn nịnh nọt hắn.


Tiểu Kiều nghĩ xong xuôi mọi chuyện, trong lòng cũng thoải mái hơn nhiều, bao nhiêu phiền muộn đều tan biến. Nàng cất thư cẩn thận, soi gương thêm lần nữa rồi đi sang Bắc phòng.


Tối qua Nam quân cũng không về, sáng sớm nay khi Tiểu Kiều mới dậy, Xuân Nương nhìn khuôn mặt hơi tiểu tụy của nàng, tinh thần cũng không được tốt lắm, bà thấy hơi lo lắng.


Bỗng nhiên Tiểu Kiều nhận được một bức thư, sau khi ngồi đọc một mình ở trong phòng, lúc đi ra, bà nhìn thấy Tiểu Kiều phấn chấn hơn rất nhiều, dường như đã trở thành người khác. Lúc này Xuân Nương mở thở nhẹ một hơi. Bà nhịn không được bèn hỏi Tiểu Kiều là thư ai gửi vậy.


Ở trước mặt Xuân Nương, Tiểu Kiều cũng không giấu giếm gì. Nàng suy nghĩ một chút rồi kể chuyện Đại Kiều và Bỉ Trệ cho bà. Nhưng nàng chỉ nói hai người đều khỏe mạnh, Đại Kiều cũng đã có thai. Những chuyện khác nàng không đề cập tới.


Lúc trước Tiểu Kiều đã từng tâm sự với Xuân Nương chuyện Đại Kiều bỏ đi theo Bỉ Trệ. Bà nghe được tin này cũng cảm thấy vui mừng.


Hai người cùng nhau ra khỏi phòng, trên đường tới Bắc phòng cũng không gặp một ai, bà nhỏ giọng nói: "Hôm qua tỳ có nghe được một tin bên Đông phòng, nghe nói mấy ngày trước phu nhân lại đắc tội với lão phu nhân, lúc ấy lão phu nhân tức giận đến nỗi hất đổ cả bàn trà, còn đuổi cả phu nhân. Có lẽ mấy ngày nay phu nhân còn sợ hãi nên mới không đi ra ngoài nửa bước. Nhưng mà không biết phu nhân đã làm gì mới khiến lão phu nhân tức giận đến thế này."


Trong đám người thân cận phục vụ Chu thị ở Đông phòng, có một người tên là Hoàng bà bà. Bởi vì bà ta thường xuyên bất hòa với Khương bà bà, hay bị Khương bà bà nói xấu ở trước mặt Chu thị, dần dần Chu thị cũng không ưa bà ấy. Hoàng bà bà tức giận thế nào Xuân Nương đều thấy được, dần dần bà dùng lợi ích để dụ dỗ, bây giờ Hoàng bà bà chính là tai mắt của Xuân Nương ở bên Đông phòng, thỉnh thoảng sẽ nghe ngóng vài tin.


Nghe Xuân Nương nói vậy, kết hợp với những chuyện xảy ra mấy ngày nay, Tiểu Kiều đoán chắc chắn có liên quan tới thân thế của Ngụy Nghiễm. Tuy nhiên mọi người đều giấu kín tin này, mặc dù Ngụy Nghiễm đã rời đi, nhưng người làm trong Ngụy Phủ không mấy ai hay biết. Chu thị chỉ dám kể lại cho nhi tử, Khương bà bà thân thiết cũng không hay biết gì. Cho nên mọi chuyện kín bưng cũng là có nguyên nhân.


Tiểu Kiều im lặng, rất nhanh sau đó họ đã tới Bắc phòng, nàng vội bước vào trong.


Buổi sáng sau khi tỉnh dậy, đến lúc này Từ phu nhân vẫn chưa thể ngủ lại. Tiểu Kiều đi vào thấy sắc mặt của bà hôm nay không được tốt, nhưng tinh thần khá hơn trước đôi phần. Chung bà bà đang đứng bên cạnh cầm chén thuốc đưa sang.


Nàng đi vào thì thấy con mèo con đang ngồi ngủ gật trên bệ cửa. Nó nghe thấy tiếng bước chân của Tiểu Kiều thì mở choàng mắt ra, duỗi lưng tung người nhảy xuống đất, chạy tới bên chân Tiểu Kiều rồi cọ cọ.


Từ phu nhân vừa uống thuốc xong. Tiểu Kiều đưa tay nhận lấy cái chén không thay Chung bà bà rồi mới đưa xuống dưới, dường như bà nghĩ tới chuyện gì nên vội hỏi: "Chiều hôm qua Thiệu Nhi có về nhà, sau khi qua đây thăm ta một lúc thì nó nói ở nha môn có việc, buổi tối nó có trở về không? Sao sáng hôm nay không thấy nó đến đây?"


Tiểu Kiều đang định trả lời thì bên ngoài vang lên tiếng chân mạnh mẽ, một vú già chạy vào từ ngoài cửa: "Nam quân tới ạ."


Tiểu Kiều thoáng quay đầu lại, nhìn thấy một bóng người đang tới, quả nhiên là Ngụy Thiệu.