Kiều Từ cúi lạy Từ phu nhân và Chu thị xong, Tiểu Kiều cũng nói cảm ơn hai bà và Ngụy Nghiễm, sau đó dẫn đệ đệ tới Tây phòng của mình.


Xuân Nương đã ra ngoài ngóng trông từ khi sớm, xa xa nhìn thấy Kiều Từ và Tiểu Kiều sóng vai bước tới đây, bà tiến lên nghênh đón, cười híp mắt hỏi: "Công tử có nhớ ra tỳ không?"


Ngày trước khi còn ở Đông Quận, xét thời gian ở chung, Tiểu Kiều cũng chỉ mới ở cạnh Xuân Nương được hai năm, nhưng Kiều Từ lại được Xuân Nương chăm sóc từ lúc nhỏ. Tuy gia chủ Kiều gia kém tài hèn yếu thật, nhưng các thế gia khác cũng khó lòng với tới, đó là vì họ luôn đối xử với dân chúng và hạ nhân trong nhà rất bao dung. Kiều Từ cũng vậy, tình cảm của cậu và Xuân Nương rất tốt, nhìn thấy bà, cậu đi tới đáp ngay: "Xuân Nương còn trẻ hơn ngày xưa mấy phần, ta không nhận ra mất rồi".


Xuân Nương biết tiểu công tử đùa mình, nhưng mà bà vẫn cảm thấy rất vui. Hân hoan nói chuyện suốt dọc đường, cho đến khi trở lại Tây phòng. Tiểu Kiều hỏi chuyện phụ thân, bá phụ và bá mẫu có khỏe mạnh hay không, Kiều Từ đáp: "Phụ thân rất khỏe mạnh, trước khi tới người còn dặn đệ nhắn với a tỷ là không cần lo lắng nữa, chỉ cần tỷ vui là được rồi. Còn về bá phụ, thời gian trước Tiết Thái tấn công, ông buồn rầu ngã bệnh. Sau đó Tiết Thái lui binh, chăm sóc mấy ngày đã khỏe hơn. Bá mẫu cũng tốt".


Tiểu Kiều nghe thấy phụ thân an khang cũng yên lòng.


Xuân Nương ngồi bên cạnh một lúc, biết hai người họ còn có lời muốn nói nên đi ra ngoài trước. Để lại hai tỷ đệ Tiểu Kiều và Kiều Từ.


...


Người nhà họ Ngụy, dù là tổ mẫu hay bà mẫu của a tỷ vẫn khách sáo với cậu, càng khỏi phải nói tới vị Ngụy biểu ca luôn ân cần tiếp đón, quả là chu đáo vô cùng. Xem ra a tỷ vô tình gả tới đây cũng xem như trong họa có phúc, cuộc sống cũng khá là thoải mái. Chỉ cần a tỷ sống tốt cậu cũng thấy vui rồi. Kiều Từ nhận được một niềm vui bất ngờ, tâm trạng cũng hân hoan, đợi Xuân Nương vừa ra đã hứng thú bừng bừng: "A tỷ, hôm nào tỷ phu về? Đệ ra ngoài thành đón huynh ấy".


Tiểu Kiều nhớ tới đêm đó trước khi Ngụy Thiệu đi, hắn chỉ nói đơn giản mấy câu ngày kế mình phải sang Trác Quận.


Thật ra Tiểu Kiều không hề nghĩ rằng Ngụy Thiệu cố tình bỏ tới Trác Quận để tránh tiếp đón đệ đệ mình.


Tuy rằng cho tới hôm nay, nàng vẫn không thể hiểu rõ Ngụy Thiệu đang nghĩ gì. Nhưng nàng lại thấy, với thân phận và tính cách tự phụ của hắn, cho dù hắn không muốn đón người nào đi nữa, hắn hoàn toàn có thể bỏ mặc luôn chứ không cần phải nghĩ ra một cách để né tránh như vậy.


Có lẽ vừa lúc có chuyện cần phải đi mà thôi.


Nhưng nói đi thì phải nói lại, dù là đúng lúc đi chăng nữa, những ngày qua, đối với chuyện Kiều Từ tới đây, cảm giác mà Ngụy Thiệu cho nàng chỉ có lạnh nhạt và tiêu cực mà thôi. Giống như kiểu "tổ mẫu làm thế nào thì thế ấy, có quan hệ gì với ta đâu".


Nếu hắn vẫn giữ thái độ lạnh lùng chán ghét với mình như ngày đầu, đương nhiên nàng thấy không sao cả.


Nhưng bây giờ, chuyện thân mật nhất hai người cũng đã cùng trải qua. Nhìn hắn có vẻ cũng say mê với mình, hôm ở trong thư phòng, trước khi nói câu đó hắn còn kéo nàng ngồi thẳng lên đùi hắn, sờ sờ hôn hôn.


Đến lúc đó nàng mới biết hóa ra hắn phải đi, thế mà hắn vẫn hồn nhiên không để ý, không buồn giải thích hay an ủi tí gì.


Cho dù nàng rộng lượng đến mấy, lạc quan bao nhiêu đi chăng nữa, trong lòng bất giác cũng muộn phiền.


Đương nhiên, nàng sẽ không hi vọng xa vời rằng Ngụy Thiệu sẽ vì mình mà vui vẻ đón tiếp người nhà nàng. Dù sao mối thù phụ huynh cũng không đội trời chung.


Nhưng rốt cuộc vẫn có chút khó dằn.


Nói thẳng ra, nàng cảm thấy mình như một món đồ chơi mang danh là thê tử Ngụy Thiệu. Là một người có sắc, bây giờ hắn còn ham mới mẻ, cho nên đối xử với nàng mới tốt hơn một chút, ngày sau thì ai biết sao đây?


Bây giờ thấy đệ đệ vui mừng, chỉ e đã xem Ngụy Thiệu như Ngụy Nghiễm, đến lúc ấy chỉ sợ sẽ hoảng hốt vì sự thật quá chênh, nàng nói thẳng: "Tỷ phu của đệ là người dày dặn kinh nghiệm, từ trước tới giờ vẫn luôn luôn nghiêm túc, không giống như Ngụy sứ quân đâu. Tính cách của hắn lại quái gở, ngày thường không thích giao thiệp với người khác. Nếu đệ thấy hắn phải duy trì các lễ nghi cần thiết, không nên thân thiện quá, nhỡ hắn hiểu nhầm đệ đang mạo phạm hắn thì ấn tượng đầu tiên sẽ không tốt".


Kiều Từ ngẩn ra, liếc nhìn a tỷ. Thấy nàng có vẻ rất nghiêm túc không giống như nói đùa. Cậu chần chừ một lúc rồi gật đầu đáp: "Đệ nhớ rồi".


Tiểu Kiều khẽ mỉm cười, kéo cậu ngồi xuống ghế, hỏi thăm sinh hoạt hằng ngày của Kiều Từ. Kiều Từ cũng đáp lại từng câu, chần chừ một lúc rồi bỗng hỏi: "A tỷ, bây giờ tỷ có nhận được tin của đường tỷ không?"


Tiểu Kiều lắc đầu.


"Lúc trước đệ đã gặp được tên nô lệ giữ ngựa mắt xanh Bỉ Trệ".


Tiểu Kiều sững sờ.


Kiều Từ kể lại chuyện ở ngoại thành Cự Dã, phụ thân dẫn năm mươi ngàn binh mã Duyện Châu liều mạng đánh nhau với quân của Tiết Thái, tự mình xuất trận, giết được nhi tử của Tiết Thái rồi nghênh chiến với hai người ở dưới trướng của y, trong lúc nguy cấp bỗng có một người lạ cứu mình.


"A tỷ, lúc đó hắn đẩy đệ tới bên cạnh phụ thân, đệ đứng trên mặt đất nên thấy rõ mặt hắn, chính là tên nô lệ giữ ngựa Bỉ Trệ biến mất cùng đường tỷ. Chiến sự vừa kết thúc, đệ đã cố gắng đuổi theo hắn. Hắn ngừng lại nói là hắn và đường tỷ đã là phu thê rồi. Đệ nghe khẩu khí của hắn thì hình như lúc đầu đường tỷ nguyện lòng muốn đi theo hắn thật! A tỷ, tỷ và đường tỷ luôn thân thiết, lẽ nào trước đó tỷ không biết gì sao?


Tiểu Kiều chỉ biết là phụ thân dẫn binh đánh với quân Tiết Thái ở Cự Dã ngoại thành, sau đó Tiết Thái nghe nói đại bản doanh bị Dương Tín tấn công nên phải lui binh tự cứu. Nàng không ngờ trong đó còn có chuyện thế này, nghe xong mà vừa mừng vừa sợ.


Trước đây không nhận được tin Bỉ Trệ và Đại Kiều, người thời loạn lạc không bằng chó thời bình, mặc dù nàng biết Bỉ Trệ có thể bảo vệ được Đại Kiều, nhưng dẫu vậy vẫn nóng ruột nóng gan, thỉnh thoảng nàng lại hay nghĩ tới. Bây giờ đột nhiên biết được tin tức này từ đệ đệ của mình, ít nhất nàng cũng biết được rằng, hai người họ đã yên ổn nhiều rồi. Bỉ Trệ biết chuyện Duyện Châu gặp nạn nên mới bí mật âm thầm về tương trợ.


Tiểu Kiều đối mặt với ánh mắt của đệ đệ, nàng nói: "Tỷ biết, không những biết mà lúc trước tỷ còn giúp hai người họ trốn đi".


Kiều Từ giật nảy mình, ngơ ngác nhìn Tiểu Kiều, một câu cũng không nói thành lời.


Tiểu Kiều nói: "Tỷ biết đệ không rõ. Sau này đệ sẽ hiểu cả thôi. A tỷ muốn đệ nhớ một điều, Bỉ Trệ không chỉ đơn giản là tên mã nô của chúng ta ngày ấy. Hắn rất có năng lực, giữa thời loạn lạc, gặp được cơ hội, sau này nói không chừng hắn có thể xưng bá một phương. Đường tỷ gả cho hắn hai bên đều tình nguyện, là trời đất tạo nên. Tỷ tin tưởng đệ sẽ không nói chuyện này cho người khác.Nói không chừng tính mạng trên dưới Kiều gia và Duyện Châu sau này đều nhờ sự trợ lực của hắn. Đệ phải nhớ kỹ trong lòng. Sau này trở về không nên nói cho bá phụ nghe chưa?"


Kiều Từ luôn nghe lời Tiểu Kiều, mặc dù cậu đang rơi vào khiếp sợ không thể kiềm chế được, nhưng thấy a tỷ nói nghiêm túc như vậy, cậu vẫn gật đầu lẩm bẩm: "Đệ nhớ".


Tiểu Kiều nói: "Lần này Tiết Thái đánh Duyện Châu, Duyện Châu có thể bảo vệ được đều là nhờ người ta ban ân cho mình cả. Nhưng nếu Kiều gia ta vẫn tiếp tục như vậy, hôm nay Tiết Thái đi rồi, ngày mai có thể còn có Vương Thái, Lý Thái. Kiều gia ta tiếp tục suy như thế, trao gửi hi vọng nơi người khác thì sao có thể tồn tại được?"


Kiều Từ xấu hổ: "A tỷ nói đúng lắm, lúc trước là Nhậm Thành Chu Quần tiến đánh, nam nhân nhà chúng ta vô dụng mới phải gả tỷ đi xa như thế này. Hơn nửa năm trôi qua, Tiết Thái lại thảo phạt, chúng ta nơm nớp lo sợ mãi không được thái bình. Nếu Kiều gia chúng ta không tự lập, sớm muộn Duyện Châu cũng rơi vào tay người ngoài".


Duyện Châu bị mất còn chưa nói, chỉ sợ cuối cùng người cũng không sống nổi.


Tiểu Kiều chăm chú nhìn đệ đệ, giọng nhu hòa nói tiếp: "A tỷ biết đệ đệ có lòng muốn chấn hưng gia nghiệp, nhưng bây giờ đệ chỉ mới mười lăm, dù có lòng đi nữa cũng không có cách nào. Bá phụ thì khỏi phải trông mong. Bây giờ chỉ có thể hi vọng vào lòng nhiệt tình của phụ thân. Nếu phụ thân có thể chấn hưng được Kiều gia, hai năm sau có đệ cùng trợ lực, với uy vọng của Kiều gia ở Duyện Châu, ba thứ cùng kết hợp, lo gì không thể chấn chỉnh được gia nghiệp?"


Kiều Từ nghe xong mà nghiệt huyết sôi trào, khuôn mặt đỏ bừng lên: "A tỷ yên tâm, đệ trở về sẽ khuyên nhủ phụ thân, không nên mù quáng theo bá phụ. Nếu còn nghe theo chỉ sợ Kiều gia chúng ta sẽ xong đời!"


Tiểu Kiều cười nói: "Nếu đệ dám lỗ mãng như vậy, không những phụ thân không nghe đệ mà còn muốn đánh đệ nữa đấy. Đệ không cần khuyên đâu. Lúc về chỉ cần đưa thư của tỷ cho phụ thân. Duyện Châu liên tiếp gặp đại nạn, tỷ đoán phụ thân cũng không cam lòng chịu phụ thuộc nữa rồi, thậm chí là ngồi yên chờ chết".


Kiều Từ bị Tiểu Kiều nói thì bắt đầu ngại ngùng, vội vã gật đầu đồng ý. Hai tỷ đệ ngồi nói chuyện một lát, Kiều Từ vui vẻ nói: "A tỷ, Ngụy biểu ca có nói, sau này sẽ dẫn đệ đi cưỡi ngựa đón gió, đệ có thể đi được không?"


Thật ra Tiểu Kiều không muốn để Kiều Từ thân thiết với Ngụy Nghiễm quá. Nhưng vừa rồi họ mới tới Bắc phòng, Từ phu nhân đã dặn dò như thế, muốn Ngụy Nghiễm làm chủ tiếp khác, nếu nàng không nghe theo cũng khó mà giải thích cho thỏa, nhìn đệ đệ đang ngóng trông nhìn mình, nàng chần chừ một lúc rồi gật đầu.


Kiều Từ trở nên rất hân hoan.


"Nhưng mà mọi chuyện đều có mức độ của nó. Hắn thoải mái với đệ là vì hắn là chủ nên khách khí với khách, đệ cũng nên có những lễ tiết quy củ phải tuân theo. Không được gần gũi người ta quá, hiểu không?"


Kiều Từ mở lời đáp lại.


Tiểu Kiều nhìn đệ đệ của mình có vẻ rất phấn khởi, nhanh nhẹn như con nít, nàng không nhịn được bật cười, lắc nhẹ đầu.


Buổi trưa, Kiều Từ ở đây ăn cơm cùng Tiểu Kiều. Từ phu nhân bên kia cũng cho người đưa mấy món ăn sang. Hai tỷ đệ vừa ăn vừa trò chuyện, xong xuôi thì nghỉ ngơi một lúc, khi đó hạ nhân tới truyền lời, nói Ngụy Nghiễm đã tới.


Tiểu Kiều tiễn Kiều Từ ra cửa lớn.


Ngụy Nghiễm mặc trang phục đi săn, mang theo mấy tùy tùng cũng mặc đồ như vậy, đoàn người tiên y nộ mã, phú quý bức người. Thấy Tiểu Kiều dẫn Kiều Từ đi ra, Ngụy Nghiễm bước nhanh qua mấy bậc thang cấp, nói với Tiểu Kiều: "Đệ muội cứ yên tâm, ta sẽ bảo vệ đệ đệ cẩn thận, trước khi trời tối sẽ trở về".


Tiểu Kiều nói tạ ơn với hắn, nhìn Kiều Từ lên lưng ngựa, cưỡi ngựa như bay về phía ngoại thành cùng Ngụy Nghiễm, tiếng hò hét của đoàn người dần biến mất bên tai.


...


Trước khi trời tối, quả nhiên Kiều Từ đã quay về. Ngày hôm sau cậu lại theo Ngụy Nghiễm đi săn thú. Đoàn người đi tới bãi săn ở Ngư Sơn, thu hoạch khá dồi dào, săn được hai con hươu bào, vô số chim trĩ và thỏ rừng. Đảo mắt đã một ngày qua đi, mặt trời bắt đầu ngả về tây, Ngụy Nghiễm đang định gọi đội quay về thành, đột nhiên hắn thấy trong rừng rậm có một con hươu trưởng thành đang hoảng sợ, kích thước khá to, bụng căng tròn, nhìn có vẻ là hươu mẹ mang thai, hắn giương cung cài tên ngay lập tức, một mũi tên bắ n ra cắm thẳng vào chân sau của hươu mẹ, hươu mẹ hét lên một tiếng rồi ngã lăn ra đất, chân sau máu chảy lênh láng, khập khễnh lết về phía trước cố gắng để chạy đi. Nhóm tùy tùng vội vàng chạy tới, bắt được con hươu mẹ. Ngụy Nghiễm tung người xuống ngựa, lấy một cái tui da, hắn rút cây chùy thủ trong ống giày ra, đang định cắt yết hầu hươu mẹ lấy máu cho vào túi da thì Kiều Từ bên cạnh thấy hươu mẹ rê/n rỉ nên rất không đành lòng, cậu nói: "Ngụy biểu ca, thả nó được không?"


Ngụy Nghiễm ngẩng đầu nhìn cậu.


Kiều Từ thấy cả nhóm tùy tùng đều nhìn mình kinh ngạc, mặt cậu đỏ bừng lên, ấp úng nói: "A tỷ dạy đệ, nói nếu đi săn gặp con cái mang thai thì không nên làm hại. Đệ thấy hình như con hươu này bụng lớn, có khi sắp tới lúc sinh rồi..."


Một đại nam nhân như cậu mà nói mấy câu này, đúng là nghẹn tới mức líu mồm, nói được một nửa thì ngừng lại.


Ngụy Nghiễm ngẩn ra rồi bật cười ha hả, hắn cất chùy thủ rồi ném túi da đi, ra lệnh cho thủ hạ rút mũi tên trên chân con hươu, lấy kim sang dược bôi cho nó, sau khi thả hươu rồi, hắn tới vỗ vai Kiều Từ đang đỏ mặt tới tận mang tai, cười nói: "A tỷ của đệ nói rất có lý. Sau này ta sẽ nhớ kĩ".


Vốn Kiều Từ còn lo hắn sẽ cười nhạo mình, không ngờ thái độ của hắn lại sảng khoái đến vậy, nhất thời cũng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cậu càng thấy thân thiết hơn, vội vàng nói tạ ơn với hắn.


...


Đoàn người trở về từ Ngư Sơn, phi ngựa chạy về hướng thành trì, lúc sắp tới nơi, phía Tây con đường cái, từ xa tới gần có một đội mười mấy người ngựa đang tắm mình đi dưới ánh tà dương. Cũng cùng bước về hướng thành trì, lúc hai bên chạm trán ở ngã ba giao lộ, tùy tùng Ngụy Nghiễm nhận ra ngay, đoàn người ngập trong ánh chiều này chính là Quân Hầu Ngụy Thiệu mới đi Trác Quận ba ngày trước.


Nhóm tùy tùng dồn dập dừng ngựa ở ven đường, xuống ngựa quỳ nghênh đón.


Ngụy Nghiễm chậm rãi ghìm ngựa lại, hắn không xuống ngựa mà vẫn ngồi ở trên, nhìn Ngụy Thiệu tới gần.


Kiều Từ không hề biết Ngụy Thiệu nên cũng không xuống ngựa, chỉ dừng ngựa như Ngụy Nghiễm vừa làm, nhìn chăm chú một đội người ngựa đang bước về phía mình. Hắn thấy nam tử đi tiên phong rất trẻ, khuôn mặt anh tuấn, vẻ mặt nghiêm nghị, hai mắt nhìn thẳng về phía trước, gió đêm táp vào tay áo hắn, góc áo tung bay, đảo mắt đã phóng ngựa đến gần.