Tiểu Kiều kìm nén cảm giác muốn rụt cổ mình lại, vội vàng quay mặt sang một bên né tránh.


Một tay khác của Ngụy Thiệu đưa lên, ngón cái xoay gương mặt nàng lại, ép nàng ấy nhìn mình.


Vẻ mặt hắn có vẻ không hài lòng cho lắm.


"Nhớ..."


Tiểu Kiều trong lòng thẹn thùng liếc mắt sang nhìn hắn, giọng nói cũng ngọng nghịu mơ hồ.


Ngụy Thiệu khẽ bật cười, buông nàng ngay lập tức, hắn vội cúi đầu xuống, hai lần ba lượt đã cởi hết chiến y trên người mình, vất bừa trên mặt đất.


Khí trời nóng lên, chiến y dài nặng và kín gió, hắn vừa cởi ra Tiểu Kiều đã ngửi được mùi hôi nhiều ngày trên người hắn, bên trong là một bộ trung y, trước sau đều mồ hôi ướt đẫm, dán chặt lên cơ thể.


Tiểu Kiều không dám bày ra vẻ chê bai, chỉ lặng người nín thở, quay mặt qua: "Nước đã chuẩn bị xong rồi, phu quân đi..."


Ngụy Thiệu đưa tay kéo nàng vào lòng mình, hai cánh tay thô tráng ôm siết lấy, cúi đầu mạnh mẽ hôn lên môi người nọ.


Mùi mồ hôi, mùi của đất, hòa lẫn với những mùi vị khác mà chính Tiểu Kiều cũng không miêu tả được, cứ thế xộc vào mũi của nàng.


Tiểu Kiều từ chối hai lần thì đành thôi, nhắm mắt mặc hắn gặm cho vừa.


Hắn cắ/n mú/t một lúc, bỗng nhiên lại buông môi nàng ra, hai tay ôm lấy eo nàng nâng lên, đặt lên bàn trà phía sau lưng.


"Phu quân..."


Tiểu Kiều hoảng sợ, muốn nhảy xuống lại bị hắn đẩy người giữ chặt trên mặt bàn.


Mấy đồ dùng trong nhà thời này đều thấp bé. Bàn trà cũng không cao, Tiểu Kiều ngồi lên hai chân vừa vặn chạm được đất, giống như ngồi ghế nhỏ. Ngụy Thiệu đặt nàng lên, còn chưa kịp nói gì đã quỳ một chân xuống ngay trước bàn trà, cúi đầu tiếp tục gặm cổ nàng, vạt áo trên vai cũng bị hắn kéo ra, hở một phần xương quai xanh và ngực.


Sự chú ý của Ngụy Thiệu bị dời đi. Đáng thương cho phần thịt mềm đó của Tiều Kiều, bị râu trên mặt hắn cọ cọ làm vừa đau vừa nhột, chưa đến hai lần đã đỏ lên.


Sáng nay hắn vừa về, không biết bên ngoài có bao nhiêu người chờ đợi hắn đi ra, có khi Từ phu nhân cũng đợi.


Mới về một cái đã buông thả bản thân, trên người nam nhân còn nực mùi hôi thối, Tiểu Kiều thực lòng không nuốt nổi. Huống hồ khi thân thiết cùng hắn, nàng không hề bị kí/ch thí/ch chút nào, vậy thì đây đích thực là một kiểu giày vò, cố gắng nhịn một lúc, Tiểu Kiều cảm giác hắn cắn mình một cái, nàng bị đau "A" lên thành tiếng, thực sự không chịu nổi mới đưa tay đẩy gương mặt đang bổ nhào ở trên ngực mình ra, rốt cuộc cũng đẩy được, còn chưa kịp lấy hơi, một tay của hắn đã xốc làn váy lên s.ờ so/ạng.


"Đừng..."


Tiểu Kiều ngồi đây. Một tay khác của hắn đã đè chặt bên vai, đẩy xuống.


"Phu quân".


Lần thứ hai Tiểu Kiều chống ngồi dậy lại bị người kia ấn trở về.


Tiểu Kiều không khác gì con cá bị giữ chặt trên thớt, mái tóc mai tán loạn rơi xuống, gò má ửng hồng hồng hộc thở.


"Có người tới đấy".


Hai mắt Ngụy Thiệu cứ nhìn nàng chằm chặp, hô hấp càng lúc càng nặng hơn, bỗng nhiên hắn ôm chầm lấy nàng, bước nhanh từng bước đến trước giường, đặt nàng lên đó rồi cúi đầu cởi dây lưng của mình.


Mặt Tiểu Kiều nhăn nhó: "Vậy chàng tắm trước đi đã".


Rốt cuộc Ngụy Thiệu cũng ngẩng đầu lên, nhìn nàng một chút rồi đưa tay lên ngửi, rốt cuộc cũng ngửi được mùi vị nồng nàn lan tỏa trên người mình, hắn nhanh chóng xoay người bước vội vào phòng tắm. Tiểu Kiều nghe thấy tiếng nước chảy rào rào bên trong, liền mặt không ngơi nghỉ, sau đó hắn đã đi ra rồi, trên người c/ởi sạch, vai và ngực vẫn còn vương đầy nước.


Lúc này, trước cửa có tiếng người vang lên: "Nam quân, ở tiền đường có người tìm ngài ạ".


"Bảo chờ đi".


Ngụy Thiệu không buồn quay đầu lại, hét to một tiếng rồi quỳ gối bò lên trên mép giường, đưa tay bắt lấy Tiểu Kiều đang khúm núm trong góc chẳng khác nào gà con, lôi lại đè dưới thân.


Tiểu Kiều nghe thấy trong cổ họng hắn phát ra một tiếng thở dài thườn thượt.


"Công Tôn tiên sinh tìm Nam quân. Nói có chuyện muốn bẩm".


"Phu quân nhanh đi đi".


Tiểu Kiều vội vàng thúc giục hắn.


Sắc mặt Ngụy Thiệu hơi khó coi, chăm chú nhìn nàng một lúc, cuối cùng mới rời khỏi người nàng, đi xuống giường.


"Lại đây, thay y phục cho ta".


Tiểu Kiều nhanh tay sửa sang lại xiêm y lộn xộn trên người mình vừa bị tên kia kéo, xuống giường cầm lấy một bộ xiêm y sạch đã chuẩn bị xong xuôi, vừa tránh né bàn tay tác oai tác quái của người kia, rốt cuộc cũng mang xong đai lưng và áo khoác.


Đổi một bộ quần áo chỉnh tề, hắn lại trở về vẻ anh tuấn sạch sẽ.


"Chờ ta về, không cho nàng gắng gượng từ chối nữa".


Trước khi Ngụy Thiệu quay người đi, hắn còn trừng phạt nhéo má nàng một cái, bàn tay nhéo hơi mạnh, nhưng giọng nói lại có vẻ dịu dàng.


...


Ngụy Thiệu vội vã tới tiền đường, vén áo ngồi vào chỗ, hỏi: "Tiên sinh tìm ta có việc gấp?"


Công Tôn Dương đã đợi hắn một hồi, ông đưa tới một quyển Hoàng Bạch.


Ngụy Thiệu: "Thư Lạc Dương gửi à? Có chuyện gì?"


"Thiếu đế bạo bệnh mà chết, Hạnh Tốn đổi lại chiếu thư, đưa Văn Hỉ Vương bảy tuổi lên làm tân đế, đổi từ Định Khang thành Thái An, Hạnh Tốn còn giả làm Tiết Việt, bây giờ đưa thư chiếu cáo toàn thiên hạ và các nước chư hầu, tới Lạc Dương bái kiến hoàng đế mới".


Ngụy Thiệu nhướng mày, mở Hoàng Bạch ra nhìn thử.


...


Nửa tháng trước, triều đình hạ chiếu cho gọi Quách Hưng và đại phu Thôi Tiến, bởi vì hai người này bất mãn với Hạnh Tốn làm mưa làm gió trong triều đình, cho nên họ cùng với Nam Cung vệ sĩ tiến hành một âm mưu bí mật, dựa trên danh nghĩa của Thiệu đế cho gọi Hạnh Tốn vào trong cung, chuẩn bị sẵn mai phục đao phủ trong bóng tối, đợi tín hiệu thì cùng nhau xông ra chém giết Hạnh Tốn. Bây giờ Thiệu đế cũng đã dần lớn lên, đã được mười lăm tuổi, thế lực của Hạnh Tốn khắp nơi liên tục gây sức ép, hắn giận mà chẳng dám nói gì, cho nên bị hai người thuyết phục cũng đồng ý làm theo. Theo như bàn bạc, họ lấy cớ là vì Hạnh Tốn niêm phong danh tướng lập quốc để lừa hắn tiến cung.


Kế sách thảo luận xong, chỉ có điều dù sao từ nhỏ Thiệu đế cũng được Hạnh Tốn nhìn lớn lên, nước đã đến chân mà Thiệu đế vẫn thấy sợ dâm uy ngày thường của Hạnh Tốn, mặt mày lộ rõ vẻ kinh hoàng, bị Hạnh Tốn nhìn thấu được nên quay đầu chạy trốn, vừa chạy vừa hô to, đao phủ sau màn nghe thấy thì đuổi tới, xông vào Hạnh Tốn mà chém giết, Hạnh Tốn may mắn tránh được một kiếp há chịu tha? Cùng ngày, hắn bắt được nhóm người Quách Hưng, Thôi Tiến, trảm đầu ngay giữa phố kể cả vợ con, không đến hai ngày, Thiệu đế cũng bạo bệnh mà chết. Hạnh Tốn lập Văn Hỉ Vương bảy tuổi con trai của Lưu Thuyên lên làm tân đế.


...


"Tiên sinh có kiến giải gì không?"


"Chúa công không nên đi. Cứ báo là bị bệnh. Đánh hạ Tấn Dương, dù quân số tăng lên nhưng cũng là vàng thau lẫn lộn, cần thời gian thuần phục và sử dụng, muốn tham gia đại chiến phải cần một thời gian. Ta nghe nói hai người Thanh Châu Viên Giả, Quảng Bình Lưu Giai đã tập hợp liên quân, giương cờ hiệu đánh Cần Vương phát binh tới Lạc Dương để chinh phạt Hạnh Tốn. Chúa công nên mượn cơ hội ngày, ngư ông đắc lợi là được rồi".


Ngụy Thiệu đánh được Tấn Dương, nhất thống phương Bắc, đương nhiên Hạnh Tốn sẽ không chịu ngồi nhìn, muốn can thiệp nhưng bây giờ lại bận đối phó với Viên Giả Lưu Giai, vừa lúc cho Ngụy Thiệu thời gian chỉnh đốn lại quân vụ, thay thế những lỗ hổng trong quản lí ở địa phương.


"Tiên sinh nói có lý, ta sẽ dưỡng bệnh mấy ngày, chờ khi khỏi bệnh rồi cùng nhau bàn bạc".


Ngụy Thiệu ném quyển Hoàng Bạch lên bàn, cười nói.


...


Ngụy Thiệu vừa ra ngoài, việc ở đâu cứ ùn ùn kéo tới không sao thoát thân được. Đến khi trời tối muộn, Ngụy phủ và bốn binh doanh lớn đông tây nam bắc ở ngoài thành cùng tổ chức yến tiệc ăn mừng. Ngụy Thiệu không tránh được một hồi rượu mừng chúc tụng. Cuối cùng khi thoát được quay trở lại Tây phòng, trời đã đen như mực. Tiểu Kiều mới tắm xong không lâu, nàng mặc một bộ áo lụa mềm ngày thường màu đỏ khói, ngồi trước bàn trang điểm, mái tóc được vén qua bên vai, đầu hơi nghiêng xuống, lau lau mái tóc còn ẩm ướt của mình. Áo khoác rộng thùng thình che phủ kín, bởi vì mái tóc được hất qua một bên, cho nên mới hở ra một đoạn gáy như trăng non lưỡi liềm. Bên ánh đèn leo lắt rọi sang, cả người nàng càng trở nên thanh thoát và tươi mát, khiến cho người ta vô thức nảy sinh những ý đồ không phải.


Ngụy Thiệu vừa đẩy cửa bước vào, nhìn thấy cảnh đó bước chân sững sờ trên ngưỡng cửa, nhìn bóng lưng mới tắm rửa của nàng không nhúc nhích.


Xuân Nương quay đầu lại thấy Ngụy Thiệu đã về, trong lòng bà cũng biết, chuyện ban sáng chắc là bị cắt ngang, bây giờ đây hắn cứ nhìn bóng lưng Tiểu Kiều chằm chằm như hổ đói, bà cũng thức thời đứng dậy dẫn hai người thị nữ ra khỏi phòng.


Ngụy Thiệu đi tới sau Tiểu Kiều, hắn cúi người xuống đưa hai tay qua dưới nách của nàng, chôn mặt vào bên gáy, hít sâu mùi hương phảng phất trên da thịt và làn tóc của nàng vừa tắm xong. Bỗng nhiên hắn lại thấy vội vàng không chịu nổi, bế thốc nàng lên đặt bên giường như lúc sáng.


Trong lòng Tiểu Kiều cũng biết dù thế nào nàng cũng không tránh được, nằm dưới mí mắt của hắn, nhìn đôi đồng tử cứ nhìn mình chằm chặp, nàng đành đưa tay cởi đai lưng của hắn thật nhanh, vén vạt áo ra, nỗi lo lắng bất giác tràn ngập đến, nàng nằm trên gối mở mắt to nhìn lại người kia.


Ngụy Thiệu vừa cởi áo mình ra, bỗng nhớ ra gì đó hắn lại quay đầu đi mở cửa, nói với mấy vú già đứng ngoài một tiếng: "Nếu không phải tổ mẫu gọi thì dù là ai ta cũng không gặp mặt", nói xong hắn đóng cửa cài then, sau đó lại bước nhanh đi về hướng Tiểu Kiều.


Tiểu Kiều bị hắn đặt dưới người, ôm chặt cứng.


...


Mấy tháng nay Ngụy Thiệu ở bên ngoài, nửa đêm khó tránh nghĩ đến Kiều Nữ ở trong nhà. Mặc dù chuyện giường chiếu của họ lần trước có vẻ hơi ngắn ngủi, nhưng cảm giác ấy hắn vẫn còn nhớ kĩ. Chỉ vì nhất thời mất không chế mà để nàng chế nhạo. Mỗi khi nhớ tới đây, trong lòng hắn như có mèo cào cấu. Rốt cuộc hôm qua cũng trở về, hơi nóng bôn ba bên ngoài không tiêu được, đến lúc này dụ/c vọ/ng càng trào dâng, tuy hắn cũng không muốn khiến nàng đau đớn quá, nhưng thực lòng khó mà kìm chế được chỉ mong mau mau tiến vào chuyện mà thôi, Tiểu Kiều trời sinh lại sợ đau, nàng cắn chặt vai hắn, thỉnh thoảng lại tựa gần vào tai cầu khẩn hắn chậm lại một chút. Hắn đâu có nỡ làm nàng thêm khó chịu, lần đầu tiên chỉ mới vào giằng co một thời gian không ngắn, hai người đã ướt đẫm mồ hôi.


Đúng là bị nghẹn đã quá lâu, bây giờ giải phóng không khác gì hồng thủy, đi vào nơi ấm áp đượm hương, nghe Tiểu Kiều thổi gió bên tai dịu dàng ưm a không ngừng nghỉ, Tiểu Kiều nằm dưới người của hắn, xoay xoay mấy lần mà khiến sau lưng Ngụy Thiệu nhói nhói đau, run lập cập, rốt cuộc lại không khống chế được mà cuồn cuộn tuôn trào.


Tiểu Kiều đã được dạy dỗ lần trước đó, lần này nàng nào dám cười đùa. Hơn nữa cũng không còn tâm trí mà cười cợt.


Bởi vì nhìn mặt của Ngụy Thiệu chẳng khác nào khi hắn muốn giết người.


Hắn vẫn nằm úp sấp trên người nàng, chôn mặt vào mái tóc ẩm ướt rối tung, nhất quyết không chịu xuống.


Tiểu Kiều đợi một lúc, không muốn kí/ch thí/ch hắn làm gì. Nhưng mà Ngụy Thiệu nặng quá, cả người cứ ép lên người nàng như vậy, lâu quá không chịu nổi.


Rốt cuộc nàng ho nhẹ một tiếng, duỗi một ngón tay ra chọt chọt vào bờ vai của hắn, an ủi: "Man Man biết phu quân là một đại trượng phu mạnh mẽ, vừa nãy thiếp cũng hiểu ra rồi. Hôm nay phu quân đi đường cực khổ, chắc cũng mệt phải không, nghỉ ngơi sớm chút nhé".


Ngụy Thiệu từ từ ngẩng đầu lên, nhìn Tiểu Kiều chăm chú.


Tiểu Kiều ngẩn ra.


"Nghỉ ngơi? Còn sớm lắm".


Ngụy Thiệu trách nàng một câu như có ý trả thù, lần thứ hai cúi đầu nhào tới ngực người kia.


...


Ánh nến vẫn lung lay trên án, thân nến cứ chốc chốc ngắn dần, từ nến bảy tấc bị đốt đến mức chỉ còn một đoạn không bằng đốt tay cái.


Đã quá nửa đêm.


Rốt cuộc lúc này nàng mới biết, nói nam nhân này là cầm thú vẫn còn khách sáo lắm. Ngụy Thiệu hắn còn chẳng bằng cầm thú. Ngủ một lúc lại muốn nàng một lần, làm xong lại ôm nàng nhắm mắt, mở mắt ra là lại muốn, liên tiếp liên tiếp hành hạ nàng ba lượt, còn chưa tính cả lần đầu tiên.


Bây giờ đã là lần thứ tư. Hắn đặt nàng nằm nhoài bên mép giường, hình như tư thế mới khiến hắn phấn khích trải nghiệm thêm, dù Tiểu Kiều có khóc đến thế nào, hắn vẫn không chịu buông nàng ra.


Giọng Tiểu Kiều khàn đục, tiếng khóc cũng chỉ như thở dốc.


Lúc mới lần thứ hai nàng còn thấy thoải mái.


Đến lần thứ ba thì nàng bắt đầu đau.


Tới lần này nhất định là khổ hình ngược đãi.


"Chàng xong chưa?"


Hai tay nàng nắm chặt chiếc chăn trước mặt, quay đầu hỏi hắn một lần nữa, trên quai hàm vẫn còn vương giọt nước mắt vừa rơi.


Ngụy Thiệu cúi xuống đưa tay nâng mặt của nàng lên, liế/m giọt nước mắt trên mặt nàng.


Ừ, nước mắt mỹ nhân phải nhâm nhi thưởng thức, mùi không tệ.


"Nói ta nghe, ta có phải là đại trượng phu mạnh mẽ hay không?" Mặt hắn hơi dữ tợn.


"Phải... phải mà phu quân..." Tiểu Kiều khóc thút thít một tiếng.


"Có dám cười ta nữa không?"


"Không dám... xin chàng nhanh nhanh..."


Hắn nhúc nhích một chút, nước mắt Tiểu Kiều lại chảy xuống.


Rốt cuộc Ngụy Thiệu cũng tỏ ý thỏa mãn, hắn siết chặt eo nàng gắng mấy lần, buông một tiếng thở dài vô cùng sảng khoái.


Tiểu Kiều như bị rút tận xương, hắn vừa buông ra nàng đã trượt xuống nằm trên đất, không bò dậy nổi.


Từ phía sau, Ngụy Thiệu ôm lấy Tiểu Kiều mồ hôi nhễ nhại, hai người cùng đi vào nhà tắm.


...


Tiểu Kiều ngủ một giấc không biết trời cao đất dày. Sáng sớm ngày hôm sau, người vẫn còn buồn ngủ quá đỗi, mơ mơ hồ hồ nàng cảm giác trên chân có cái gì là lạ, như thể có ai đó chạm vào, trong giấc mơ nàng chỉ muốn co chân lại tránh đi.


Một lát sau, cảm giác đó lại tới.


Nàng đang ngủ say sưa cũng bị nó đánh thức. Mơ màng mở mắt ra.


Trong màn che vẫn còn tờ mờ tối, có lẽ trời vẫn sớm tinh mơ.


Vừa tỉnh lại, Tiểu Kiều cảm thấy cả người như bị bánh xe nghiền nát, chỗ bắp đùi vừa động đã thấy đau.


Ngụy Thiệu đang ngồi ở trên giường, khoác bừa một chiếc áo trung y màu trắng, không thèm buộc dây lại, một tay hắn chống ở bên vai, nửa ngồi nửa nằm ngay cạnh nàng.


Chuyện này thì chẳng nói làm gì. Đáng sợ là việc hắn đang sờ chân nàng.


Nàng bị hắn sờ sờ nên mới tỉnh.


Cái này là sao đây? Không những không bằng cầm thú mà còn có lạc thú biế.n thá.i ở trên giường nữa hả?


Tóc gáy cả người Tiểu Kiều như dựng hết cả lên, chẳng khác bị kim châm lên người, nàng vội vàng rút chân còn nằm trong tay hắn, giấu vào chăn.


Ngụy Thiệu hơi sững lại, ngước mắt thấy nàng đang nhìn mình chằm chằm, hai người nhìn nhau một lúc ánh mắt dần đi xuống.


Tiểu Kiều cúi đầu vội kéo chăn lên cao.


Ngụy Thiệu ho khan một tiếng rời mắt đi, hắn nhảy xuống giường đưa lưng về phía Tiểu Kiều, vừa mặc quần áo vừa nói: "Nàng mệt thì ngủ tiếp đi, không cần sang chỗ Tổ mẫu, mẫu thân ta đâu. Hôm nay ta có việc, đi trước".


Người này, sau khi xuống giường hình như mới bình thường một chút.


Tiểu Kiều thở hắt một hơi.


Ngụy Thiệu mặc quần áo xong, hắn quay đầu nhìn Tiểu Kiều một chút rồi bỗng nhích người lại gần nàng.


"Dạo này ta có thời gian rảnh, có lẽ sẽ không cần ra ngoài. Ta sẽ cố gắng dành thời gian bên nàng".


Giọng nói của hắn bỗng rất đỗi dịu dàng, nói xong còn mỉm cười nhè nhẹ với Tiểu Kiều.