Chuyển ngữ: Ying

Biên tập: Tiểu Sên


Đã quá nửa đêm. Mền êm trướng rủ, hơi thở của người nằm bên như khẽ tỏa hương thơm, thấm vào ruột gan.

Đi tuần tra biên thành nửa tháng nay mới về tới nhà, vậy mà Ngụy Thiệu lại mất ngủ.

Kiều nữ bên cạnh hắn lại ngủ ngon lành, đi vào giấc mộng từ lâu.

Còn hắn chỉ chợp mắt được một lúc, tỉnh giấc rồi không ngủ lại được nữa. Hắn đã không dưới một lần quay sang nhìn người nằm bên cạnh.

Ngọn lửa khó chịu không tên cứ âm ỉ trong lòng suốt ban ngày đến giờ vẫn không tàn được.

Hắn nhắm mắt một lát, rồi một lần nữa mở mắt ra, quay người nhìn Tiểu Kiều.

Từ trước tới giờ lúc ngủ hai người đều mỗi người một chăn. Mỗi lần ngủ nàng đều nằm sát vào trong tường, quấn chăn kín mít. Đêm nay cũng y như vậy.

Trong màn không có một tia sáng, nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy nàng cuộn tròn người lại, nằm trong chăn không hề nhúc nhích, giống như con mèo nhỏ ngoan ngoãn.

Ngụy Thiệu nhìn bóng dáng nàng mờ ảo trong đêm, ngọn lửa trong lòng càng thêm mãnh liệt – – trong đầu hắn lại hiện lên hình ảnh tối hôm đó. Cũng ở trên chiếc giường này, nàng vì hắn mà làm những chuyện kia.

Bây giờ hắn muốn được làm những chuyện đó. Không những muốn, mà cảm giác đó càng lúc càng mãnh liệt, bản thân không thể đè nén được.

Lần trước nhìn dáng vẻ đau đớn của nàng đáng thương, nên hắn mềm lòng mà buông tha cho nàng.

Tuy nàng là con gái của Kiều gia, chính bản thân hắn không muốn chạm vào nàng. Nhưng chuyện cưới nàng vào cửa là do tổ mẫu đứng ra làm chủ. Nếu để tổ mẫu biết được đến giờ hắn vẫn chưa cùng nàng làm chuyện phu thê, thì tổ mẫu nhất định sẽ trách hắn.

Ngụy Thiệu quyết định không nhịn nữa.

Cũng ngay lúc này, không biết trong lúc ngủ Tiểu Kiều mơ thấy cái gì, Ngụy Thiệu nghe nàng lẩm bẩm cái gì mà chè trôi nước, rồi trở mình lăn về phía hắn.

Cánh tay hắn bị hai vật mềm mại đè lên, mặc dù cách một tấm chăn, nhưng hắn vẫn cảm giác được sự mềm mại không gì sánh được ấy.

Trong người giống như có một ngọn lửa lướt qua. Ngụy Thiệu bỗng run lên một cái. Hắn nhấc chân cuốn nàng lại gần, tay đưa ra ôm lấy eo của nàng, để thân thể nàng áp sát vào ngực mình.

….

Nói ra cũng kì quái, từ khi Tiểu Kiều được gả tới Ngụy phủ, thì nàng không còn gặp ác mộng có liên quan đến kiếp trước giống như hồi vẫn còn ở Kiều gia.

Khi tối biết nguyên nhân Ngụy Thiệu mất hứng, nàng cũng không để ý gì nhiều.

Bản thân hắn muốn tức giận với nàng thì nàng cũng đâu có cách nào khác. Cũng không phải nàng bảo tổ mẫu kêu hắn tới đón mình.

Ban ngày viết chữ lên bích họa thật sự rất mệt mỏi. Lúc mới về chỉ thấy mỏi tay với bả vai, còn khi nằm xuống thì cảm giác đau nhức lan ra cả cơ thể.

Mí mắt rất nhanh đã sụp xuống, nàng ngủ thiếp đi.

Trong lúc mơ màng, nàng mơ thấy Xuân Nương đang xoa bóp cho mình. Ban đầu bà giúp nàng xoa bóp bả vai, rồi đến sau lưng, động tác rất chậm, lực đạo cũng vừa phải không nặng không nhẹ, khiến nàng thấy vô cùng thoải mái, trong miệng nàng còn hừ mấy tiếng khích lệ bà, lúc sau nàng lại mơ thấy bà bắt đầu xoa tới ngực mình rồi đi xuống bụng, nắn bóp một lát rồi lại đi xuống….Xuống nữa…

Mà càng về sau nàng cảm thấy Xuân Nương xoa bóp càng mạnh, mỗi chỗ tay bà chạm đến càng lúc càng không đúng. Còn làm đau nàng.

Tiểu Kiều trong mơ cũng cảm thấy cái gì đó không đúng, Xuân Nương sẽ không bao giờ sờ soạng nàng như vậy, càng không thô bạo với nàng như thế. Hơn nữa cảm giác này cũng quá chân thật rồi, nàng ở trong mơ nhưng cũng cảm nhận được đây không phải là một giấc mơ. Nàng muốn mở mắt ra để ngăn lại đôi tay đang tác quai tác quái trên cơ thể nàng, nhưng quả thật nàng rất mệt, nằm xuống giường đã ngủ như chết, hai mí mắt cứ dính chặt lại với nhau, không mở mắt ra được. Nàng kêu lên mấy tiếng, cả người khó chịu, đột nhiên cảm giác được có người nhấc nàng lên, sau đó cả người lạnh lạnh, giống như xiêm y đã bị cởi hết, rồi có cái gì đó nặng như núi lại nóng rực đè lên người nàng.

Toàn bộ xương sườn của Tiểu Kiều bị ép xuống, may mà người nàng dẻo dai nên không sao, chỉ thấy tức ngực khó thở. Cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất, nàng mở choàng mắt ra, mơ màng thấy có khuôn mặt đang dí sát vào mặt mình mặt mình, chỉ cách có mấy tấc, hơi thở nóng bỏng phả lên mặt mình. Nàng hoảng hốt há mồm muốn hét lên thành tiếng, nhưng vừa mới mở miệng thì đã bị người kia chặn lại.

Dĩ nhiên, là Ngụy Thiệu dùng miệng hắn để chặn miệng nàng.

Hắn cũng không muốn trong lúc đang hưng phấn lại để cho nàng hét lên đánh thức Xuân Nương đang ngủ ở phòng bên, hoặc là lại đánh thức mấy vú già thị nữ.

Hắn dùng miệng mình che kín miệng nàng, vừa chạm vào đã cảm thấy môi nàng vừa thơm vừa mềm mại lại ấm áp, cảm giác hôn nàng rất thoải mái, không nhịn được dùng đầu lưỡi liếm môi nàng, thấy nàng hé miệng ra, thuận tiện quấn lấy đầu lưỡi của nàng. Hai người môi lưỡi quấn quýt với nhau.

Lúc này Tiểu Kiều đã hoàn toàn tỉnh táo, cũng ý thức được người đang sờ mó trên người mình chính là Ngụy Thiệu.

Mới đầu nàng còn chưa phản ứng kịp, chỉ biết thụ động mở miệng ra, cả người không nhúc nhích, giống như đêm hè đi soi ếch trên ruộng, khi bị đèn pin chiếu vào mấy con ếch cũng đứng đần ra như vậy. Một lúc sau nàng mới ý thức được cái gì đang diễn ra. Cảm giác đầu lưỡi hắn đang thăm dò trong miệng mình, cảm giác đó không thể nói lên lời, có lẽ là chút khó chịu buồn nôn, nàng vội lắc đầu tránh đi.

Thế nhưng mỗi lần nàng tránh được, hắn lại càng hưng phấn, nhất quyết không để nàng thoát. Hai đầu lưỡi trong miệng nàng truy đuổi một lúc, đến cuối cùng Tiểu Kiều vẫn không thoát được, bị hắn quấn lấy không tha.

Đại não Tiểu Kiều lại choáng váng một lần nữa.

Hắn hôn nàng quá lâu khiến nàng không thở nổi. Tới lúc nàng sắp ngạt thở hắn mới chịu buông nàng ra.

Không khí mới mẻ tràn vào buồng phổi, Tiểu Kiều lập tức mở miệng thở dốc. Thế nhưng còn chưa có thở xong, thì phía dưới đã bị hắn kéo ra thành chữ bát (八)



Từ khi được gả tới Ngụy gia, Tiểu Kiều đương nhiên không có ý định lập đền thờ trinh tiết mà sống. Muốn trách thì phải trách Ngụy Thiệu. Đêm tân hôn hắn lấy kiếm ở dưới gối ra chỉ thẳng vào nàng, sau đó không ở cùng phòng với nàng, nàng có muốn hiến thân cũng không có cơ hội.

Nếu phu quân không muốn ngủ cùng nàng, dĩ nhiên nàng cũng không quấn lấy hắn, sau đó dần dần Tiểu Kiều cũng quen với cảnh ngủ riêng, hai người nước sông không phạm nước giếng. Còn đêm hắn trúng xuân dược, lần đó cũng giống như trường hợp bất khả kháng (*) trong hợp đồng bảo hiểm, đương nhiên không tính.

(*) Trong luật pháp thì trường hợp bất khả kháng là chỉ những tổn thất sinh ra do yếu tố ngoài ý muốn, không thể kháng cự được như lũ lụt, động đất (ở đây chỉ việc trúng xuân dược là ngoài ý muốn của Ngụy Thiệu), nên tổn thất do những nguyên nhân đó không bị truy cứu trách nhiệm.

Nhưng nàng không ngờ tới, hắn ở bên ngoài nửa tháng, vừa về đến nhà đêm khuya lại phát tình, xem ra muốn làm thật.

Tiểu Kiều chợt thấy hốt hoảng, nàng còn chưa chuẩn bị tinh thần thì chuyện đó lại đến đột ngột.

Động tác của hắn thô lỗ muốn chết, khúc dạo đầu cũng không có, mới bắt đầu đã muốn cùng nàng kết hợp, tay hắn còn liên tục nhéo đùi nàng, khiến nàng vừa đau vừa sợ.

Tiểu Kiều nghe hắn thở hổn hển, trong đầu bỗng nhiên nhớ tới truyện cổ tích Người đẹp và quái vật.

Nhưng mà ở trong truyện, nam chính mặc dù là một quái vật to xác nhưng lại vô cùng dịu dàng săn sóc nữ chính.

Nàng tốt xấu gì cũng được coi là mỹ nữ, còn Ngụy Thiệu đến quái vật cũng không bằng!

Tiểu Kiều cảm giác được cả người hắn căng cứng, nàng cũng cố gắng hết sức thả lỏng để phối hợp với hắn, miễn khiến cho bản thân phải ăn đau khổ. Nhưng có lẽ nàng thả lỏng chưa đủ, hoặc nơi đó của hắn quá lớn, đến khi cảm giác đau đớn xé rách lần trước lại ùa về thì nàng không chịu được nữa, giơ chân đạp hắn.

Tay chân Tiểu Kiều dẻo dai, chân giơ cao “chát’ một tiếng đạp vào mặt Ngụy Thiệu.

Hắn rên lên một tiếng.

Tiểu Kiều không ngờ nàng đạp chính xác như vậy, vừa vặn đạp trúng mặt Ngụy Thiệu, không khỏi chột dạ, nàng nhanh chóng bỏ chân xuống, run giọng nói: “Chàng làm đau thiếp. Có thể chậm một chút không…”

Đúng lúc này ngoài cửa có tiếng bước chân vội vã, bây giờ đang là nửa đêm yên ắng, nên bước chân ồn ào như vậy nghe hết sức rõ ràng.

“Quân hầu! Ngụy tướng quân chạy suốt đêm từ Thạch Ấp tới đây, nói có quân tình khẩn cấp muốn báo cáo cho Quân hầu!”

Giọng nói ngoài cửa vang lên.

Ngụy tướng quân trong miệng người nọ dĩ nhiên là Ngụy Lương.

Cả người Ngụy Thiệu cứng ngắc.

Tiểu Kiều mới đạp hắn một cái mạnh như vậy, hơn nữa lại còn đạp vào mặt nên có chút chột dạ, vừa nghe có người muốn bẩm báo với Ngụy Thiệu, nàng vội vàng giục hắn: “Đêm hôm thế này Ngụy Tướng quân cưỡi ngựa chạy tới chắc chắn có chuyện quan trọng, phu quân mau đi xem một chút, đừng làm chậm trễ chính sự!”

Giọng nàng run rẩy, người cũng thở gấp dồn dập.

Ngụy Thiệu quỳ gối giữa hai chân nàng ngừng một lát, sau đó vén màn lên, nhảy xuống giường mặc xiêm y, rồi mở cửa đi thẳng.

Tiểu Kiều ở trong phòng dựng thẳng lỗ tai lên, loáng thoáng nghe được hắn với người tới truyền tin kia hai ba câu gì đó, sau đó tiếng bước chân dần xa.

Nàng thở dài ra một hơi, sờ chỗ lõm trước ngực, thấy ướt đẫm mồ hôi.

Một nửa là do nóng quá nên toát mồ hôi, nửa kia là vì đau quá.



Vết thương của Ngụy Lương đã khỏi, mấy ngày trước hắn cầm theo bức thư Công Tôn Dương đưa, ngựa không ngừng vó chạy từ Thạch Ấp tới Ngư Dương, vừa tới nơi đã kêu người mở cửa đi vào trong thành, giờ đến lúc trời sáng còn dài, hắn không thể đợi được cho nên trực tiếp đi tới Ngụy phủ.

Ngụy Thiệu gặp hắn trong thư phòng.

Ngụy Lương quỳ xuống hành lễ với Ngụy Thiệu, xong nhanh chóng lấy bức thư của Công Tôn Dương, dâng hai tay nói: “Thật sự quân tình rất khẩn cấp nên trời chưa sáng đã mạn phép đánh thức Quân hầu, kính xin quân hầu thứ tội!”

Ngụy Thiệu không nói gì, cầm lấy thư trong tay Ngụy Lương, mở ra đọc lướt qua một lần, sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng.

Hắn bảo Ngụy Lương đứng dậy.

Ngụy Lương tiếp tục báo báo: “Theo như quân tình báo, Trần Tường ở Tịnh Châu đã tập kết mười lăm vạn binh mã chuẩn bị tiến đánh Thạch Ấp. Đồng thời hắn còn gả nữ nhi cho nhi tử thứ năm của Tiết Thái ở Từ Châu, hồi môn trừ mấy rương tư trang còn thêm mười vạn hộc lương thực và ngàn lượng vàng, xúi giục Tiết Thái cầm quân tiến đánh Duyện Châu, hai nhà đã lập đồng minh. Quân hầu lấy Kiều nữ Duyện Châu, lần này Duyện Châu gặp nguy nhất định sẽ xin Quân hầu trợ giúp. Nếu Quân hầu phát binh trợ giúp Duyện Châu thì Thạch Ấp sẽ gặp nguy hiểm, e rằng khó lòng địch nổi với mười lăm vạn binh mã của Trần Tường. Còn Quân hầu không trợ giúp Duyện Châu mà cứu Thạch Ấp thì Duyện Châu khó giữ được, Quân hầu cùng Kiều gia liên minh như thùng rỗng kêu to, sẽ bị người đời chỉ trích. Đi cứu không được, mà không cứu cũng không xong, đây là kế ‘đầu đuôi không thể cứu nhau’ của Trần Tường. Quân hầu, lần này chúng ta phải đối phó thế nào đây?”