Chuyển ngữ: Trang Tử

Biên tập: Tiểu Sên

Ngụy Thiệu đi vào Đông phòng. Trông thấy mẫu thân hắn – Chu thị đang đứng ở cửa phòng ngóng chờ, thấy hắn tới, bà vội bước lại, vui mừng nói: “Trọng Lân, cuối cùng con cũng về rồi! Mấy ngày nay ta rất lo lắng. Bình an trở về là tốt rồi. Nhanh vào nhà, ta đã tự tay chuẩn bị bữa tối cho con.”

Ngụy Thiệu cám ơn Chu thị, sau đó theo bà đi vào, lại nói: “Thật ra mẫu thân không cần phải xuống bếp chi cho mệt nhọc, nhi tử khó xử lắm.”

“Sao nào!” Chu thị cười nói, “Ta còn mong con có thể mỗi ngày đến chỗ của ta dùng bữa ấy chứ, sao mệt nhọc được?”

Ngụy Thiệu nhìn thoáng qua. Đồ ăn đã được bày hết ra bàn, đầy đủ phong phú. Toàn là thịt nai, có thịt nai cắt lát, thịt nai khô, canh thịt nai bào ngư, ngoài những món này ra còn có gà, cá, bầu cái gì cũng có, trên bàn còn đặt sẵn một bình rượu. Ngụy Thiệu thoáng kinh ngạc, không khỏi cười khổ.

Một bàn rượu cùng thức ăn này có thể đủ cho ba bốn gã to khỏe ăn no. Hắn chợt nhớ tới vài ngày trước mình trêu Kiều nữ khiến nàng khó xử. Với sức ăn đó của nàng, nếu gọi nàng tới, thì cho dù có mười Kiều nữ ăn trong ba ngà, chắc cũng không ăn hết.

Ngụy Thiệu nhìn khuôn mặt tràn đầy ý cười của mẫu thân, không nói gì, ngồi xuống. Chu thị cũng ngồi xuống bên cạnh, bà cầm bình rượu rót cho hắn một chén, nói: “Chén này để chúc mừng con giết địch chiến thắng trở về.”

Lúc Chu thị đưa rượu cho hắn, ánh mắt bà nhìn hắn có đôi chút mất tự nhiên. Nhưng lúc này Ngụy Thiệu không chú ý đến sự bất thường của mẫu thân mình, hắn nói lời cảm tạ, hai tay nhận chén rượu, một ngụm uống hết, sau đó cầm lấy đôi đũa.

Chu Thị thấy hắn uống hết rượu mới nhẹ nhàng thở ra. Kêu hắn uống nhiều một chút, không cần sợ say, nếu say thì ngủ trong Đông phòng của bà.

Ngụy Thiệu chỉ cười không nói.

Chu thị ở bên cạnh còn ngồi tiếp một lát, liên tục rót cho nhi tử thêm hai chén nữa, tận mắt thấy hắn đều uống hết, lúc này bà mới mượn cớ đứng dậy đi ra ngoài.

Vài ngày trước, bà từng lén lút đi một chuyến tới miếu Ngư Sơn Vu Chúc, xin bà mo ở đó một gói tiên dược Vương Mẫu. Bà mo nói thuốc này dược tính cực mạnh, chỉ cần vẩy một chút là có tác dụng, nếu uống cùng với rượu thì hiệu quả chắc chắn sẽ càng tăng lên gấp bội.

Chu thị sợ làm hại tới thân thể nhi tử nên không dám dùng quá nhiều. Nhưng lại lo thuốc không đủ liều, cuối cùng bà vẫn cho thêm thuốc vào rượu, rót cho hắn uống. Tận mắt thấy hắn uống hết ba chén mới yên tâm, dựa theo kịch bản đã chuẩn bị trước, mượn cớ đi ra ngoài.



Bữa tối tại Đông phòng này, mặc dù thức ăn phong phú, nấu nướng cũng tốt, nhưng hắn chỉ quan tâm tới mẫu thân nên mới đến, lúc ăn chỉ thấy tẻ nhạt vô vị, càng không có hứng uống rượu. Hoặc cũng có thể vì cảm thấy trong người hơi mệt mỏi, hắn thầm nghĩ muốn nhanh chóng trở về. Uống xong mấy chén nhỏ Chu thị rót, lại ăn chút đồ ăn, sau đó định cáo từ Chu thị.

Hắn ngồi chờ được một lúc, vẫn không thấy Chu thị trở về, thời gian dần qua, trong bụng giống như có một ngọn lửa thiêu đốt, cảm giác khô nóng âm ỷ.

Cảm giác này rất nhanh liền lan xuống phía dưới.

Hắn tất nhiên biết rõ đây là biểu hiện của cái gì, không nghĩ tới mẫu thân mình lại ra tay hạ độc với chính mình. Chỉ là hắn cảm thấy rất khó hiểu với phản ứng của bản thân, thân thể tương đối khó chịu, trong lòng nóng ruột muốn giải trừ.

Ngụy Thiệu nhẫn nhịn một lúc, thấy Chu thị vẫn chưa đi ra, hắn đứng dậy nói một tiếng với thị nữ hầu hạ bên cạnh, kêu nàng ta thay mình chuyển lời với mẫu thân. Đang định đứng dậy rời đi, Khương bà bà bỗng từ đâu đi tới, hoảng hốt nói phu nhân trở về phòng rồi định quay lại đây thì bỗng dưng bị đau đầu, muốn mời Quân hầu qua đó xem sao.

Nhiều năm như vậy, Ngụy Thiệu chưa từng nghe Chu Thị có chứng đau đầu, hắn cả kinh, đè xuống cảm giác khó chịu y như sâu bò kiến cắn trong cơ thể, vội vàng theo Khương bà bà. Thấy phương hướng bà ta đi tới không phải là phòng Chu Thị, trong lòng hắn mặc dù có chút khó hiểu, nhưng cũng không nghi ngờ, chỉ nghĩ rằng Chu Thị đau đầu nên qua phòng khác. Đi đến một gian phòng, Khương bà bà mở cửa ra, Ngụy Thiệu cũng không suy nghĩ nhiều, bước vào.

Hắn vừa mới đi vào, cửa phía sau liền bị Khương bà bà đóng chặt lại. Ngụy Thiệu lo lắng bệnh tình của Chu Thị nên cũng không để ý, nhìn quanh bốn phía, thấy phòng rất lớn, trong ngoài có hai gian, gian ngoài không thấy mẫu thân hắn, đến một thị nữ hầu hạ cũng không có, hắn nghĩ bà ở gian trong, đi vào, xốc lên màn trướng ngăn cách nói: “Mẫu thân, người có thể…”

Hắn đột nhiên ngừng nói.

Chu Thị cũng không ở bên trong, mà đối diện với hắn là một chiếc giường lớn. Mùi hương mị hoặc xông tận phổi, cách một màn trướng nhẹ bằng tơ mỏng, hai bên chăn gối tỏa hương thơm ngát, hắn thấy một nữ tử nằm nghiêng trên giường quay lưng về phía hắn. Nữ tử tóc đen xõa dài trên gối, trên người chỉ mặc một lớp áo lụa đỏ mỏng manh, áo cũng cởi đến bả vai, lộ ra cần cổ trắng nõn cùng bả vai mượt mà.

Ngụy Thiệu khẽ giật mình.

Nữ tử trên giường chậm rãi ngồi dậy, y phục thuận theo đó tuột xuống, nàng ta đưa tay, chặn lại áo lụa đỏ đã tụt tới dưới ngực, nhưng vẫn không ngăn được lộ ra một khoảng lớn da thịt, nửa che nửa đậy, phàm đã là nam tử, khi nhìn thấy cảnh này huyết mạch toàn thân đều sẽ sôi sục. Thân thể Ngụy Thiệu ngày càng khô nóng, lan khắp toàn thân, gần như không cách nào kiềm chế muốn thoát ra ngoài.

Nữ tử ngẩng đầu lên, hai mắt tràn ngập tình ý, mặt hiện vẻ xấu hổ, thấy Ngụy Thiệu đối diện vẫn đứng thẳng bất động, nàng ta buông lỏng tay ra, áo lụa đỏ trượt xuống, toàn thân không còn vật gì che chắn, lộ hết ra trước mặt.

“Biểu huynh…” Nữ tử khẽ gọi hắn.

Ngụy Thiệu lúc này đã hoàn toàn hiểu rõ.

Hắn nhìn lướt qua thân thể nữ tử, ánh mắt hơi âm trầm, vẻ âm trầm này thậm chí đã che khuất cả sắc dục vốn có trong mắt, hắn lập tức quay đầu đi khỏi.

Trịnh Sở Ngọc không ngờ gặp phải cảnh này, Ngụy Thiệu vậy mà lại xoay người rời đi, kinh ngạc qua đi, nàng ta vội vàng kéo áo tùy tiện che trước ngực, sau đó đi chân trần nhanh chóng chạy theo, từ phía sau ôm lấy đùi Ngụy Thiệu quỳ xuống, khóc không ra tiếng: “Biểu huynh, di mẫu bắt muội phải làm vậy, muội cũng là bất đắc dĩ, nhưng Sở Ngọc cũng là cam tâm tình nguyện giúp huynh giải dược.”

Ngụy Thiệu dừng chân, cúi xuống nhìn Trịnh Sở Ngọc. Nàng ta quỳ sau chân hắn, hai bả vai run lẩy bẩy, ngửa mặt nhìn Ngụy Thiệu, đôi mắt ngập nước, dáng vẻ đau khổ.

Ngụy Thiệu cố gắng đè nén cảm giác đang muốn bùng nổ khắp toàn thân, nhấc chân hất Trịnh Sở Ngọc ra, lao nhanh đến cửa, lúc tới nơi, hắn kéo hai cái thấy cửa không mở, mới biết cửa đã bị khóa trái từ bên ngoài, hắn giận tím mặt, giơ chân đạp một cái, cánh cửa bằng gỗ lim vô cùng kiên cố cứ thế bị hắn đạp bay ra ngoài, ầm một tiếng, đập xuống mặt đất..

“Biểu ca —— ”

Tiếng gọi nức nở của Trịnh Sở Ngọc vang lên sau lưng. Ngụy Thiệu mắt điếc tai ngơ, lạnh lùng giẫm lên cánh cửa, đi nhanh ra ngoài.

Khương bà bà sau khi lừa được Ngụy Thiệu vào cửa liền lặng lẽ khóa trái, đi theo phía sau Chu thị vừa mới biết tin đến, cùng nhau trốn ở bên cạnh chờ mọi chuyện xong xuôi, nghĩ chắc lần này sẽ thành công, nào ngờ hắn mới vào không lâu thì cánh cửa đã bị đạp gãy, lại thấy hắn giận dữ đi ra, Khương bà bà cùng Chu thị hai mặt nhìn nhau, vội vàng ra khỏi chỗ nấp.

“Nam quân, ngài muốn đi đâu…”

Khương bà bà không sợ chết còn vươn tay ra ngăn cản Ngụy Thiệu. Tay bà vừa đụng vào cánh tay hắn, Ngụy Thiệu liền nhấc chân đạp vào giữa đùi Khương bà bà, dưới cơn thịnh nộ, lực đạo của hắn làm sao Khương bà bà có thể chịu được? Bà ta kêu thảm một tiếng, cả người đã bị đạp bay ra ngoài, y như con diều đứt dây ngã xuống góc tường, đùi đau đớn kịch liệt, xương đùi bị gãy.

Khương bà bà ngất ngay tại chỗ.

Chu phu nhân một tay nuôi lớn Ngụy Thiệu suốt nhiều năm qua, khi hắn đứng trước mặt bà lúc nào cũng đều cung kính hiếu thuận, cho dù đôi lúc không vui hắn cũng sẽ không trực tiếp chống đối, vì vậy bà chưa từng nhìn thấy bộ dáng hung thần ác sát của nhi tử, bà sợ hãi, tay chân lạnh buốt, mắt nhìn Khương bà bà bị đạp bay đến góc tường đang nắm bất động, bản thân lại không dám tiến lên, mặt trắng bệch, run giọng nói: “Trọng Lân, sao con lại cư xử như thế…”

Ngụy Thiệu đột nhiên quay đầu, Chu phu nhân thấy mặt hắn tái xanh, hai mắt đỏ thẫm, trong lòng cả kinh, lập tức im miệng.

“Mẫu thân, người xem chuyện tốt người làm đi! Dám cùng tiện tỳ kia hợp mưu tính kế con ruột mình!”

Ngụy Thiệu cắn răng, nói ra từng chữ, sau đó quay người bước đi.

Tim Chu phu nhân đập thình thịch, một câu cũng không nói nên lời. Cứ đứng đó đến khi bóng dáng Ngụy Thiệu khuất xa, nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần, đám thị nữ vú già nghe thấy tiếng động chạy đến, thấy tình cảnh này không dám tới gần, đều dạt ra đứng ở dưới hành lang, mỗi người đều mang vẻ mặt ngạc nhiên cùng nghi ngờ, dưới góc tường, tâm phúc của Chu thị – Khương bà bà hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch giống như đã chết, sau cùng Chu thị mới run giọng quát, kêu người tới đỡ Khương bà bà.

Đám vú già nghe thấy chủ mẫu mở miệng vội vàng chạy đến, ba chân bốn cẳng nâng Khương bà bà rời khỏi.

Chu phu nhân vẫn đứng nguyên tại chỗ, hai chân mềm nhũn, nhưng cũng chỉ sững sờ trong chốc lát, bà chợt nhớ tới Trịnh Sở Ngọc trong phòng, xoay người vịn tường đi qua, vừa vào đến nơi liền nghe được tiếng khóc. Bà đi vào tìm, thấy nàng ta đang ghé vào giường, quần áo không chỉnh tề gào khóc. Bà đi lên đỡ lấy vai nàng ta, còn chưa mở miệng hỏi kết quả rốt cuộc thế nào, Trịnh Sở Ngọc đã nhào vào ngực bà, oán giận khóc, nói: “Di mẫu, rốt cuộc người mang về loại thuốc gì vậy, chẳng có chút tác dụng nào cả! Con đã làm đến vậy rồi mà biểu ca vẫn đứng yên bất động… Di mẫu là người đưa ra chủ ý, giờ bảo con sau này gặp người ngoài thế nào đây…”

Nàng ta nhớ lại một màn xấu hổ vừa rồi, dù sao cũng là hoàng hoa khuê nữ, nước mắt lại trào ra, xoay người một lần nữa nhào lên giường, kéo chăn che kín đầu òa khóc.

Chu phu nhân tâm loạn như ma. Chỉ nói tiên dược Vương Mẫu quả thực mất linh, sững sờ một lát, bà an ủi Trịnh Sở Ngọc, bỗng nghĩ tới một việc, bà nghiêm mặt đi ra ngoài, lệnh cho đám vú già thị nữ không được hé răng nửa câu về chuyện đêm nay.

“Vừa rồi ta cùng Nam quân xảy ra chút tranh cãi, vì vậy Nam quân mới không vui rời đi. Nếu kẻ nào trong các ngươi dám đi ra ngoài nói bậy nửa câu, bị ta biết được, đánh chết không tha.”

Nhóm vú già thị nữ không dám ngẩng đầu, nhao nhao vâng dạ.



Ngụy Thiệu ra khỏi Đông phòng liền đi tới một bụi cây cúi người nôn thốc nôn tháo, cho đến tận lúc trong dạ dày không còn sót lại chút gì, chỉ còn nước chua mới ngừng, sau đó hắn lấy lại bình tĩnh, tiếp tục đi đến Tây phòng.

Có điều thuốc mà Chu thị lấy từ chỗ bà mo kia có dược tính rất mạnh, mặc dù hắn chỉ uống có ba chén rượu, đã nôn ra rồi nhưng toàn thân lúc này vẫn cảm thấy khô nóng không chịu nổi, dưới da như có vô số mũi kim đâm tới, hạ thân cứng như chày sắt, cảm giác thiêu đốt còn tăng gấp ba so với khi trong phòng Trịnh Sở Ngọc.

Ngụy Thiệu một đời tự phụ, tính tình cao ngạo, không ngờ trong lúc sơ ý lại bị mẫu thân mình hạ dược, trong nội tâm cảm thấy căm tức, nhưng cũng chỉ dám nghĩ mà thôi. Sợ bị hạ nhân bắt gặp, hắn không dám dừng lại trên đường quá lâu, một mặt cố gắng điều tức áp chế tà hỏa thiêu đốt trong người, một mặt nhanh chóng đi đến Tây phòng, từ xa nhìn thấy ánh đèn chiếu qua song cửa, hắn liền chạy tới, đẩy cửa ra.

Trong phòng chỉ có mỗi mình Tiểu Kiều đang ngồi viết dưới đèn.

Vừa rồi Ngụy Thiệu bị Chu thị gọi đi, nàng đành một mình ăn cơm, sau đó nhân lúc cảnh xuân dạt dào, nàng tản bộ một lát trong đình viện cho tiêu bớt, rồi về phòng, thắp nến sao một cuốn lụa mới. Đương lúc tập trung tinh thần, nàng chợt nghe thấy cửa “Ầm” một tiếng bị đẩy ra, vì bất ngờ nên tay run lên, đầu bút vừa mới chấm tới còn chưa viết, mực đã dọc theo thân bút nhỏ xuống một bên mặt của miếng lụa đã gần sao hết, vết mực nhanh chóng lan ra khắp mặt, tấm lụa cứ như vậy bị làm hỏng.

Tiểu Kiều thầm kêu đáng tiếc, quay đầu, thấy bóng dáng Ngụy Thiệu sau tấm bình phong thoáng lung lay.

Hắn quay về nhanh như thế, Tiểu Kiều cảm thấy bất ngờ, đặt bút xuống, đứng dậy nghênh đón hắn. Vừa mới bước xuống đã thấy hắn tới trước mặt, khuôn mặt đỏ bừng, hai mắt cũng đỏ rực đầy tơ máu, vẻ mặt cực kỳ cứng ngắc.

Nàng chưa từng thấy qua bộ dạng này của hắn, Tiểu Kiều thoáng giật mình, hơi chần chờ, nhưng rốt cuộc vẫn đi tới phía hắn, dáng vẻ tươi cười, như ngày thường vấn an nói: “Phu quân đã trở về…” Còn chưa dứt lời đã bị Ngụy Thiệu đẩy ra, nàng lui về phía sau mấy bước mới đứng vững, ngẩng đầu đã thấy hắn xông vào phòng tắm, tiếp đó là tiếng nước “Ào…Ào”, có vẻ như hắn đang ở bên trong dội nước xối xả.

Tiểu Kiều vừa sợ vừa nghi, không tự chủ được tiến sát tới phía ngoài cửa phòng tắm, đang lúc chần chờ, chợt nghe thấy tiếng hắn vọng ra từ bên trong: “Gọi người đưa vụn băng tới, càng nhiều càng tốt!”

Giọng hắn nghe có vẻ khác đi nhiều, tựa như đang cố gắng đè nén cái gì đó, khác hẳn với ngày thường.

Tiểu Kiều khó hiểu, nàng không nhịn được tò mò, dùng ngón út vén lên một khe hở trên màn che, ghé mắt vào, thấy hắn đã cởi hết xiêm y, toàn thân đỏ ửng đưa lưng về phía cửa, hai chân đứng thẳng trong thùng tắm đầy nước.

Vách thùng tắm phải cao cỡ nửa người nàng, nhưng khi hắn đứng thẳng, lại chỉ cao đến dưới eo, ánh nến chiếu lên một khoảng sau lưng hắn, tựa như được bôi một lớp dầu, gân cốt hiện ra ngày một rõ ràng, từng đường nét cơ thể từ vai lưng thẳng xuống đến dưới thắt lưng, phập phồng theo dòng nước.

Tiểu Kiều không khỏi trợn to hai mắt.

“Nhìn cái gì? Còn không mau đi!”

Nam nhân trong thùng tắm dường như cảm nhận được nàng nhìn lén sau lưng, đột nhiên quay đầu nghiêm nghị quát, sắc mặt giận dữ.

Tiểu Kiều hoảng sợ cuống quít lui về sau, cũng không dám tò mò nữa, vội vàng xoay người ra ngoài kêu người đi tới hầm băng lấy thật nhiều vụn băng tới.