Chuyển ngữ: Ying

Hắn muốn chính thức nạp Trịnh Sở Ngọc làm thiếp sao?

Từ lúc Tiểu Kiều vừa mới tới Ngụy gia, mặc dù thời gian nàng ở đây chưa lâu, nhưng chỉ mới bước sang ngày thứ hai, nàng đã biết hạ nhân bên Đông phòng luôn hầu hạ Trịnh Sở Ngọc với thân phận tiểu thiếp của Ngụy Thiệu.

Nói cách khác, dù cho Trịnh Sở Ngọc chưa chính thức chuyển đến Tây phòng phía bên này, nhưng đây cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Với Tiểu Kiều mà nói, Ngụy Thiệu nạp Trịnh Sở Ngọc cũng không phải chuyện tốt gì cho cam. Tuy vậy, với tình hình trước mắt nàng bây giờ, chuyện này hầu như cũng không gây tổn thất, ngoài việc cô dâu mới cưới vào cửa còn chưa đầy ba tháng chắc sẽ xấu mặt rồi.

Tính ra, tình cảnh lúc này đây cũng đã tốt hơn rất nhiều so với những gì Tiểu Kiều từng dự đoán. Nàng cũng thấy hài lòng. Huống chi, nàng có nói cũng chẳng được ích gì, vậy thì có nhất thiết phải tạt một gáo nước lạnh vào nam nhân đang vui mừng khi được nạp thiếp đây? Chẳng khác nào tự làm khó dễ mình.

“Vậy sao? Thế thì tốt quá.”

Tiểu Kiều nở nụ cười, quay người sang nói với Ngụy Thiệu: “Mặc dù thiếp mới tới phủ được hai ngày, nhưng chuyện của chàng và Trịnh Sở Ngọc thiếp có nghe đôi chút, lúc đó thiếp thấy nàng ấy vẫn một mực ở lại bên Đông phòng thì cũng lấy làm lạ. Hôm nay đã quyết định rồi sao? Chọn ngày tháng xong chưa vậy ạ, để ngày mai thiếp cho người đi sắp xếp trang trí phòng cho nàng ấy. Đúng rồi, phòng ở phía đông thiếp thấy khá là được, chỗ ấy rộng rãi, ánh sáng đầy đủ, dục phòng nhĩ phòng đều có cả, ngày mai chàng có thể tới xem xem. Nếu chàng thấy được, thiếp sẽ cho người sang đó sắp xếp trang trí lại. Tóm lại bên thiếp có cái gì, bên kia sẽ không thiếu cái đó.”

Phòng trống phía đông là căn phòng tốt nhất còn trống trải, cách gian phòng nàng một đoạn ngắn mà thôi, đi qua một cánh cửa lớn trong khu nhà là tới.

Tiểu Kiều nói xong, trên mặt vẫn tươi cười nhìn hắn. Thấy hắn cứ im lặng nhìn mình, mặt không chút cảm xúc cũng không buồn phản ứng, nụ cười trên mặt nàng mới dần dần mờ nhạt. Cuối cùng nàng chần chờ một lúc rồi thử hỏi dò Ngụy Thiệu: “Sao vậy ạ? Chàng thấy sắp xếp như thế có gì không hài lòng nữa không?”

…..

Ngụy Thiệu nhìn chằm chằm Tiểu Kiều, trông nàng vui vẻ như thế bản thân hắn lại thấy hơi mất hứng.

…..

Hắn không hứng thú tí nào với chuyện nạp Trịnh Sở Ngọc làm thiếp, hắn cũng không muốn vì bản thân mà làm lỡ chuyện chung thân đại sự của biểu muội. Trước đó Chu thị thúc ép quá, cho nên hắn bỏ mặc luôn không áy náy chút nào. Không ngờ tối nay Chu thị lại thay đổi thái độ, điều này làm Ngụy Thiệu bỗng trở nên khó xử.

Ngụy Thiệu rất hiểu mẫu thân mình, bà ấy có tầm nhìn hạn hẹp, lại hay để tâm vào mấy chuyện cỏn con, cũng không có khí thế của thế gia vọng tộc. Hắn không hề cảm thấy tổ mẫu làm khó mẫu thân như những gì bà nói. Nhưng cho dù có thế nào đi nữa, cuối cùng người đó vẫn là mẫu thân của hắn mà. Bà đối tốt với hắn, Ngụy Thiệu vẫn luôn luôn ghi nhớ. Bởi vì mẫu thân phải trở thành quả phụ, cho nên hắn biết bà có rất nhiều tâm sự, thực chất hắn cũng là một người con có hiếu.

Mới vừa rồi ở đông phòng, Chu thị nói nhiều như vậy, oán trách tổ mẫu, cáo trạng cô dâu mới cưới của hắn, … nhưng điều duy nhất vào được trong đầu hắn, chính là chuyện Chu thị than thở rằng thường ngày bà thấy quá cô đơn, chỉ có Trịnh Sở Ngọc hay nói chuyện với bà để vơi bớt nỗi buồn.

Bản thân hắn bôn ba bên ngoài hết tháng suốt năm, cứ cách hai ba ngày lại cầm quân đánh giặc, nhưng một khi đã bước chân trên con đường này rồi thì làm sao quay lại, cũng không biết tới ngày tháng năm nào mới kết thúc được đây, đao thương vốn dĩ không có mắt, nói không chừng một ngày nào đó hắn cũng giống như phụ thân và huynh trưởng của mình, không còn mạng trở về. Tổ mẫu và mẫu thân không hòa hợp. Nàng dâu mới bà cũng không hề thích. Nếu như Trịnh Sở Ngọc quả thật có thể thay thế hắn ở bên cạnh mẫu thân làm tròn đạo hiếu, khiến cho bà vui vẻ, thì nạp nàng làm thiếp cũng chỉ là việc nhỏ với Ngụy Thiệu mà thôi.

Chính vì thế hắn mới thấy do dự, lúc trở lại tây phòng, vừa vào tới cửa, hắn nhìn thấy Tiểu Kiều đã ngủ thiếp mất rồi, tuy bề ngoài nàng ấy rất cung kính với hắn, nhưng thật ra Tiểu Kiều không hề để tâm tới phu quân như hắn.

Sống qua hai mươi mấy năm nay, cho tới bây giờ Ngụy Thiệu không hề biết bản thân mình cũng có lúc như gà con đi xét nét tính toán thiệt hơn với người ta như vậy. Hắn cưới nữ nhi Kiều gia vào nhà đấy, nhưng không hiểu tại sao, lúc mình không muốn nhìn thấy nàng, nàng ấy lại cố tình xuất hiện trước mặt hắn. Hắn nhìn kĩ nàng xem, nhìn ngang nhìn dọc vẫn thấy không vừa mắt, cả người nàng từ trên xuống dưới, ngoài gương mặt còn tạm chấp nhận được, những điểm khác hắn chẳng thể hài lòng. Cũng không biết bức bối từ đâu tới, sau khi lên giường nằm nhớ tới lời cáo trạng của Chu thị vừa rồi, hắn mới buột miệng gây khó dễ với nàng, thật ra chỉ là muốn nhắc nhở mà thôi, mẫu thân của hắn cũng là bà bà của nàng, tuyệt đối không thể để cho nàng coi thường như vậy được.

Kết quả, nàng ấy đã cho hắn một lí do vô cùng đầy đủ, nói mình không hề biết nấu ăn.

Một lí do đơn giản đến mức hắn không hề nghĩ tới.

Nữ nhi đương thời nhà người ta, người địa vị cao quý như tố mẫu của hắn cũng chưa từng phải tự mình xuống bếp, nhưng trước khi xuất giá dạy dỗ nấu ăn lại là điều cơ bản nhất. Tiểu Kiều lại có thể cây ngay không sợ chết đứng nói rằng mình không biết nấu ăn. Hắn nghe lí do của nàng xong, nhìn bộ dạng đáng thương đang mong đợi nhìn mình, mặc dù hắn nghi nàng chỉ đang giả bộ thế mà thôi, nhưng rốt cuộc cũng không thể nổi giận được với nàng, đánh không đánh được, mắng cũng không thể thốt nên lời. Nhưng không làm gì được trong lòng hắn lại càng thêm bức bối. Nghĩ tới chuyện hồi sáng ở ngay trước thọ đường, hắn bị trêu ghẹo chuyện con cái, lúc đấy không hiểu sao hắn lại buột miệng thốt lên nói muốn nạp Trịnh Sở Ngọc làm thiếp.

Thật ra Ngụy Thiệu vẫn còn chưa nghĩ kĩ. Mà dù có quyết định xong rồi, hắn cũng không định nói chuyện đó với nàng.

Nhưng cuối cùng hắn đã nói thành lời.

….

“Phu quân?”

Tiểu Kiều thấy vẻ mặt người kia có vẻ hơi kì lạ, thế nên mới nhẹ nhàng gọi hắn một tiếng.

Ngụy Thiệu hoàn hồn, liếc mắt sang nhìn nàng: “Nấu ăn thì không biết, lúc ngồi thì dạng chân, đúng là không có phụ đức một chút nào, không ngờ nàng lại không hề đố kị chuyện nạp thiếp của ta, hóa ra nàng cũng là một người hiền huệ.”

Giọng điệu của hắn rất bình thản, như thể đang tán gẫu cùng nàng. Nhưng ý tứ trong lời lại vô cùng sinh động.

“Lúc ngồi dạng chân” mà Ngụy Thiệu vừa nói thực ra là chuyện xảy ra mấy hôm trước.

Hôm đó sau giờ ngọ, Ngụy Thiệu hiếm khi trở về phòng, buổi chiều Tiểu Kiều và Xuân Nương đang ngồi ở trong phòng, Xuân Nương thì thêu thùa, còn Tiểu Kiều ngồi giúp bà vẽ các kiểu hoa văn, dù sao bên cạnh cũng không người ngoài, cho nên lúc ngồi vẽ nàng ung dung duỗi thẳng hai chân ở trên giường, ai ngờ số của nàng xui quá, ngay lúc đó Ngụy Thiệu lại thình lình bước vào trong, thấy hắn vừa vào Tiểu Kiều đã lập tức rút chân về, nhưng cuối cùng vẫn bị người kia nhìn thấy.

Lúc đó hắn chỉ liếc nhìn qua, không nói gì thêm cả, cầm đồ xong thì rời đi nhanh chóng. Thấy vậy Xuân Nương lại tự trách chính mình, bà cảm thấy mình chưa dạy dỗ Tiểu Kiều cho chu toàn, thế rồi lại lo nơm lo nớp. May mà Ngụy Thiệu không nói gì nữa cả, bà mới thoáng yên tâm, sau đó còn dặn kĩ Tiểu Kiều, từ nay về sau tuyệt đối không được ngồi như vậy nữa.

Tiểu Kiều cứ tưởng Ngụy Thiệu không thèm để ý mấy chuyện này. Không ngờ hắn vẫn còn ghi nhớ, bây giờ mới lôi chuyện này ra trách mình.

Chuyện ngồi duỗi thẳng chân chỉ là việc rất bình thường đối với người hiện đại, nhưng ở thời đại này lại bị xem là một chuyện bất nhã. Mấy trăm năm trước, thê tử của Mạnh tử cũng bởi vì lúc ở nhà một mình không có ai nên mới ngồi duỗi thẳng chân, vừa lúc bị Mạnh tử thấy được, thế là ông đi ra ngoài nói với mẫu thân của mình là mình muốn hưu thê. Mẫu thân ông ấy hỏi tại sao, Á thánh nói một chữ: “Ngồi”. Có thể thấy chuyện này nghiêm trọng đến thế nào.

Tiểu Kiều nghe hắn lật lại chuyện cũ nói với mình, nàng cúi đầu nhỏ giọng: “Thiếp biết mình phụ đức chưa đủ, nhưng không hề đố kỵ, bản thân thiếp cũng làm tròn bổn phận, tất cả đều xuất phát từ tâm ý của thiếp.”

Ngụy Thiệu “Xì” cười một tiếng: “Nghe khẩu khí của nàng này, có phải ta cưới được một thê tử có phụ đức thế này là phúc phận phải không?

“Thiếp có thể gả vào Ngụy gia, là thiếp có phúc phận mới đúng.” Nàng đáp lại.

Trong phòng đột nhiên không còn ai lên tiếng.

Ngụy Thiệu cũng không nói lời nào.

Hắn bỗng dưng cảm thấy, hình như tối nay mình nói quá nhiều với nàng ấy thì phải. Cái này đã vượt qua ý định ban đầu của hắn rồi.

“Được rồi, ngủ đi. Không còn sớm nữa.”

Hắn nhìn nàng lần nữa rồi mới nói.

Tiểu Kiều vâng một tiếng, thổi tắt đèn, lần này leo lên trên giường rốt cuộc cũng được nằm ngủ yên.

….

Buổi sáng hôm sau, lúc Tiểu Kiều còn đang mơ màng ngủ thì cảm thấy có động tĩnh cạnh bên, nàng híp mắt nhìn thử, thấy Ngụy Thiệu đã dậy khỏi giường.

Nhưng bên ngoài trời vẫn còn tối đen, trong phòng vẫn lập lòe ánh nến, có lẽ chỉ mới được canh tư.

Tiểu Kiều kìm nén cảm giác không tình nguyện trong lòng, miễn cưỡng mở to đôi mắt còn dính chặt vào nhau, ngáp một cái muốn đứng dậy cùng hắn, ngay lúc này, lời hắn nói lại vang lên bên tai: “Vẫn còn sớm. Ta có chuyện phải ra ngoài. Nàng cứ ngủ tiếp đi.”

Tiểu Kiều thả lỏng, nhắm mắt ngã xuống giường ngủ tiếp.

Ngụy Thiệu nhìn nàng một cái, xốc tấm chăn bị rớt khỏi mép giường, đứng ở ngoài tự mình mặc xiêm y. Cuối cùng cũng mặc xong, đến lúc đi, hắn lại vô thức nghiêng đầu đưa mắt nhìn về phía Tiểu Kiều.

Nàng vùi đầu mình vào trong chăn, chỉ lộ ra một mái tóc mây đen dài óng.

Ngụy Thiệu chần chờ một lúc, hắn quay người sang, cúi người sát bên giường, cong ngón tay lên gõ gõ lên mép giường từ từ từng nhịp một.

Một lần nữa Tiểu Kiều bị người kia đánh thức, rốt cuộc cũng kéo chăn khỏi đầu, từ từ mở mắt ra, nàng thấy Ngụy Thiệu một chân gần mép giường, nửa người hắn đang cúi mình nhìn sang.

“Phu quân… Có chuyện gì sao?” Tiểu Kiều dụi mắt, mờ mịt hỏi.

“Đêm qua ta suy nghĩ một hồi, chuyện nạp Sở Ngọc vào phủ tính ra vẫn thấy không ổn lắm. Hôm nay ta không rảnh để qua, nàng là thê tử của ta, thế thì nàng thay mặt ta đi, qua nói với mẫu thân một tiếng nhé.”

Ngụy Thiệu nói xong, khóe miệng nhếch lên thành một điệu cười như có như không, sau đó mới xoay người rời đi.

Tiểu Kiều sững sốt mất một hồi, cho đến khi định thần nghĩ lại, bao nhiêu buồn ngủ nhất thời bay biến hết.

Hắn có ý gì vậy? Lúc thì nạp, lúc lại không. Không nạp thì thôi đi, vấn đề là chả lẽ hắn không muốn nạp thì nàng cũng phải đi sang Đông phòng nhận tội với mẹ hắn nữa sao?

…..

Ngụy Thiệu thu xếp xong, đến lúc rời đi tâm trạng không tồi lắm, bước chân cũng khá là ung dung.

Thế nhưng Tiểu Kiều lại không tốt chút nào.

Lúc hắn đi còn chưa tới canh năm, trời còn chưa hửng sáng. Chờ khi hắn vừa đi, Xuân Nương cũng lập tức đi vào giúp Tiểu Kiều thổi nến.

Đêm xuân thích hợp để ngủ, huống chi vào lúc này cũng không có ai giành giường với nàng nữa, nhưng mà muốn ngủ cũng không sao ngủ được.

Ngụy Thiệu vừa đi, nàng không tài nào chợp mắt nổi.

Trợn tròn mắt cho tới khi trời sáng, cuối cùng lúc rời giường rửa mặt, Xuân Nương thấy dáng vẻ mất hồn mất vía của nàng thì đoán có khi là do chuyện với Ngụy hầu không được tốt, suy nghĩ thêm một chút, buổi sáng lúc Ngụy Hầu ra khỏi cửa, đây là lần đầu tiên từ khi bà tới đây đến nay, vẻ mặt của ngài… tốt như thế, theo lý thuyết, đáng lẽ là không sao mới phải, cho nên bà vội hỏi Tiểu Kiều kết quả.

Tiểu Kiều kể lại ngắn gọn cho Xuân Nương nghe, chuyện Ngụy Thiệu muốn nạp thiếp xảy ra vào buổi tối hôm qua, rồi chuyện sáng nay hắn thay đổi chủ ý, cuối cùng nàng trưng ra vẻ mặt như đưa đám, nhào vào ngực Xuân Nương: “Ngụy Thiệu cố ý mà, hắn biết rõ mẫu thân hắn không thích ta, còn bảo ta thay hắn đi từ chối chuyện nạp thiếp của mình….”

“Tiểu tâm can a — ”

Xuân Nương sợ hết hồn, che miệng của nàng lại, “Tục danh của Ngụy hầu sao mà gọi thế được? Coi chừng bị người ta nghe thấy!”

Thời buổi này đại danh không được kêu tầm bậy. Trừ khi là trưởng bối, nếu không cũng là kẻ đối đầu hoặc kẻ thù mới có thể gọi thẳng tên họ của đối phương, cho thấy sự khinh miệt nhục mạ của mình.

Tiểu Kiều ngậm miệng lại.

Thế nhưng trên mặt Xuân Nương lại lộ vẻ vui mừng: “Ngụy hầu không nạp Trịnh Sở Ngọc là chuyện cực tốt mà, sao nữ quân lại không vui kia chứ? Còn chuyện từ chối phu nhân…”

Bà suy nghĩ một chút rồi ghé sát bên tai Tiểu Kiều, nói nhỏ một câu.

Ánh mắt Tiểu Kiều sáng lên, đầu óc cũng tỉnh táo rõ ràng.

Đều là do Ngụy Thiệu gây ra cả (lập lại ý này một ngàn lần), từ lần đầu gặp mặt cho tới tận bây giờ, mỗi lúc nói chuyện với nàng, hắn không đen mặt thì cũng chế giễu nàng, hoặc là nói chuyện như thẩm vấn phạm nhân, ở cùng với hắn mỗi phút thôi cũng khiến dây thần kinh của nàng kéo căng để cẩn thận đối phó, lúc nào cũng sợ không biết giây kế tiếp mình có đắc tội với Ngụy đại thiếu gia nữa không đây, lúc nãy đầu óc nàng choáng váng không nghĩ ra được gì, ngay cả  pho tượng Phật sống Từ phu nhân đang ở bắc phòng nàng cũng quên tuốt luốt.

Tâm tình Tiểu Kiều lập tức khá khẩm hơn, vội vàng chạy đi thay xiêm áo.

Ngày hôm qua là lễ mừng thọ của tổ mẫu, theo lý Từ phu nhân cũng phải mệt mỏi lắm, nhưng bà vẫn dậy sớm theo thói quen hằng ngày. Có lẽ là vì không muốn chạm mặt với Chu thị quá nhiều, từ rất lâu trước đó Từ phu nhân đã miễn cho Chu thị phải sang hành lễ vấn an vào sáng sớm. Nếu bà ở nhà, Chu thị chỉ cần vấn an vào hai ngày mồng một và mười lăm là được. Cho nên lúc Tiểu Kiều tới đây, nàng không phải chạm mặt bà bà Chu thị.

Nàng nhờ người hầu vào trong truyền một tiếng, rồi đứng đợi ở ngoài trên hành lang chốc lát, gần như ngay lập tức nàng được cho gọi vào.

Từ phu nhân ngủ sớm dậy sớm, cuộc sống rất có quy luật. Nhìn tinh thần của bà trông rất tốt, hôm nay bà mặc bộ xiêm y ở nhà, ngồi trên một chiếc giường thấp, nhàn nhã ăn cháo được nấu từ hạt kê, trên bàn nhỏ trước mặt bày mấy đĩa đựng tương, đồ chua, trông thấy rất đơn giản, dụng cụ được làm bằng gốm thô, sạch sẽ và đậm chất cổ xưa.

Tiểu Kiều quỳ xuống hành lễ vấn an bà. Từ phu nhân để cho nàng đứng dậy, bảo Chung bà bà lấy thêm một bộ chén đũa, rồi kêu Tiểu Kiều ngồi ăn sáng cùng bà.