Lục Chẩm Thu cùng bà đi dạo hơn hai giờ, từ triển lãm tranh ra tới, hai người lại đi dạo phụ cận gần đó, Hà Kim Mai nói: "Thu Thu, năm nay con về quê ăn tết sao?"

"Con?" Lục Chẩm Thu lắc đầu: "Hẳn là không trở về."

Từ khi nàng dọn ra ngoài, liền không có trở về ăn tết lần nào, chỉ là ngày lễ tết, vẫn sẽ gọi điện thoại cho mẹ nàng báo bình an, Hà Kim Mai gật đầu: "Vậy đến nhà dì ăn Tết đi, nhà chúng ta không có người, không khí tết rất nhạt."

Lục Chẩm Thu cười: "Hiện tại không khí tết đều như vậy."

"Đúng vậy, hiện tại không khí tết đều vô cùng nhạt." Hà Kim Mai nói: "Trước kia khi dì còn nhỏ, thích nhất là tết, khi đó có quần áo mới để mặc, còn có tiền mừng tuổi, bây giờ hình như cùng ngày thường không sai biệt lắm, hơn nữa đến thế hệ của các con, đều không có không khí tết gì cả."

Không khí tết càng ngày càng nhạt, Lục Chẩm Thu đột nhiên nghĩ đến khi còn bé, cũng rất thích ăn tết, mẹ nàng sẽ ở nhà với nàng mấy ngày, thân thích của các nàng tuy rằng không nhiều lắm, nhưng quan hệ với hàng xóm rất tốt, cho nên đến tết, vẫn có chút náo nhiệt.

Hà Kim Mai chia sẻ: "Nếu năm nay không về nhà thì đến nhà dì, đông người càng thêm náo nhiệt."

Lục Chẩm Thu gật đầu: "Dạ."

Hai người nói xong liền đi tới gara, Lục Chẩm Thu đem toàn bộ đồ đạc đặt ở cốp xe, vừa chuẩn bị lên xe thì nhận được điện thoại của Cận Thủy Lan, hỏi hai người đã kết thúc chưa, Lục Chẩm Thu đứng ở ngoài xe nghe điện thoại: "Vừa mới kết thúc."

Cận Thủy Lan nói: "Vậy em đưa mẹ tôi về sao?"

"Ừm." Lục Chẩm Thu âm thanh bình tĩnh: "Lát nữa tôi sẽ đưa về."

Cận Thủy Lan đồng ý, dặn dò nàng trên đường cẩn thận, phía sau có người gọi cô, Cận Thủy Lan cúp điện thoại, lại vào phòng họp, trong phòng họp có hai hàng người đang ngồi, phó đạo diễn nhíu mày: "Nói thế nào, có tin tức chưa?"

Người vừa vào cửa lắc đầu: "Chờ thông báo."

Bọn họ đã chờ thông báo cả buổi sáng, còn ngồi trong phòng họp chờ, nghe nói là chính sách năm tới có thay đổi, điều chỉnh đối với phim truyền hình chuyển thể theo hướng đồng tính, một năm chỉ cho phép phát sóng một bộ, hai năm trước rõ ràng đã nới lỏng điều kiện, thậm chí bắt đầu phát triển lên tinh kịch, ai biết đột nhiên một chính sách áp xuống, cũng may đam mỹ và bách hợp tách ra, có thể sản xuất một bộ phim, dù là như vậy, cũng đủ để vỡ đầu chảy máu.

Từ sau khi Cận Thủy Lan dẫn dắt bách hợp phát triển, tư bản vốn đã nhìn trúng khối này, chuẩn bị đao to búa lớn ăn miếng thịt béo bở, bản quyền tích trữ vài bộ, hiện tại ai cũng không muốn nhả ra.

Cận Thủy Lan ngồi ở vị trí chính giữa, nghe bọn họ nói chuyện: "Thật vậy sao, năm tới phỏng chừng không đến phiên chúng ta, vậy chúng ta còn tiếp tục quay hay không?"

"Không biết, nghe A Vũ nói đoàn làm phim bên cạnh đã dừng lại."

"Dừng hơn một tuần rồi, bên đầu tư vừa nghe tin này liền kêu dừng lại."

"Tôi nghe nói tháng 4 sẽ phát sóng kịch của Đường Nghênh Hạ, đều tuyên truyền rồi."

"Vậy cô ấy thật sự là vận khí tốt, bắt kịp thời cơ."

Vừa vặn xong ở cửa ải cuối cùng này, năm sau phát sóng kịch bách hợp ngoại trừ Đường Nghênh Hạ, những đoàn khác đều không có tiếng gió, hiện tại có tiếng gió cũng không kịp, thời gian báo cáo lên tầng trên cũng không kịp.

"Đúng vậy, người phất dựa vào mệnh, mấy năm đầu tôi còn cùng Đường Nghênh Hạ ăn cơm, khi đó cô ấy còn chưa có danh tiếng gì."

Mấy năm nay, bách hợp phát triển nhanh chóng, không chỉ về số lượng tác phẩm, mà còn về số lượng fans hâm mộ, cũng tăng lên trên phạm vi lớn, lượng fans của Cận Thủy Lan là rõ ràng nhất, bình thường lượng fans của tác giả nổi tiếng đều trên dưới 300 vạn, tiếp theo là nhóm của Đường Nghênh Hạ, lượng fans cũng vượt qua 200 vạn, tuy rằng phần lớn là fans Weibo, nhưng từ những điều này đã thấy được bách hợp không còn là tiểu chúng, dần dần chiếm một vị trí chủ đạo, đặc biệt là mấy năm nay xuất bản bách hợp, doanh số cũng không thấp.

Ngay cả Bạch Miêu cũng nói với Cận Thủy Lan: "Chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày bách hợp sẽ phát triển như thế này."

Cô ấy chưa từng nghĩ tới, nhưng Cận Thủy Lan lại nghĩ tới, nhưng sau khi nghĩ tới chính là gặp phải vấn đề, chính sách không có khả năng tiếp tục buông lỏng, nhất định sẽ làm cho các cô có chút thu liễm, chỉ là cô không nghĩ tới nhanh như vậy, lệnh hạn chế liền hạ xuống.

1

Mỗi năm chỉ được xuất bản một tác phẩm.

Đến lúc đó vì một cái danh ngạch này, chỉ riêng nội bộ tranh đấu cũng đủ sôi sục rồi.

Đường Nghênh Hạ vận khí quả thật đủ tốt, lần đầu tiên đã bắt kịp thời cơ, Cận Thủy Lan ngồi ở trước bàn chuyển động bút máy, nghe người trong phòng họp mồm năm miệng mười thảo luận, cả phòng ồn ào, cô gõ cây bút, bên cạnh có người kêu: "Cận lão sư, cô có nghe thấy tiếng gió gì không?"

Cận Thủy Lan lắc đầu: "Không có."

Bất quá cô có thể đoán được.

Cô gái bên cạnh cô nói: "Thật sự rất đột ngột, tôi còn tưởng rằng bách hợp lập tức liền phải đi lên màn hình lớn."

Cận Thủy Lan nghe được câu nói ngây thơ của cô thì bật cười, tiếp tục chuyển động cây bút, gần một giờ sau, cửa bị đẩy ra, đạo diễn đi vào, sắc mặt hơi trầm xuống, phòng họp ồn ào ầm ĩ an tĩnh trở lại, mọi người hai mắt nhìn nhau, chờ đạo diễn mở miệng.

"Tin tức các người đã nghe thấy?" Đạo diễn đi lên phía trước, ngồi xuống uống tách trà nói: "Năm tới bắt đầu có lệnh hạn chế."

Điều này báo hiệu họ cũng không biết tác phẩm của mình có thể bị áp xuống hay không, sẽ áp đến khi nào, mọi người vẻ mặt ủ rũ, đạo diễn nói: "Bất quá Phương tổng nói, bộ phim này của chúng ta vẫn quay như thường lệ."

Mọi người ngẩng đầu, không dám tin tưởng nhìn đạo diễn, đạo diễn buông cái ly: "Thủy Lan, phương diện kịch bản có thể phải có chút thay đổi, đợi lát nữa tôi sẽ gửi chỗ cần thay đổi cho cô, tốt nhất mấy ngày nay có thể thay đổi ra tới, tiếp theo những người khác chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc họp bất cứ lúc nào, trong khoảng thời gian này ngoại trừ ngủ, điện thoại đều bật hết cho tôi."

Cận Thủy Lan gật đầu: "Tôi biết rồi."

Đạo diễn lại nói vài câu với những người khác, thẳng đến buổi trưa hội nghị mới kết thúc, đoàn người chậm rãi đi ăn cơm trưa, Cận Thủy Lan ăn cơm xong liền vội vàng đi sửa kịch bản, sửa đổi rất nhiều, còn rất rườm rà, đoán chừng là muốn tinh luyện nội dung, quay ít hơn một chút, giảm thiểu chi phí.

Cô vùi đầu vào công việc, một lát sau thì nhận được tin tức của mẹ cô, nói đã đến nhà, Cận Thủy Lan nhìn thời gian, nhíu mày: "Bây giờ mới tới sao?"

"Cùng Thu Thu ở bên ngoài ăn trưa." Hà Kim Mai cười: "Tiệm lẩu ăn không tệ, lần sau chúng ta cùng đi."

Cận Thủy Lan nói: "Được, con biết rồi."

Cô nói xong buông cây bút xuống, Hà Kim Mai hỏi: "Tối nay có đến chỗ mẹ không?"

Công ty họp ở gần chỗ Hà Kim Mai, Cận Thủy Lan mấy đêm nay chuẩn bị ở nhà, cô nhéo nhéo mi tâm: "Dạ, con sẽ trở về."

"Vậy để mẹ chuẩn bị đồ ăn cho con, buổi tối mấy giờ trở về?"

Cận Thủy Lan nói: "Buổi tối? Buổi tối phỏng chừng không thể về ăn cơm, phải tăng ca."

Hà Kim Mai ừm một tiếng: "Mẹ biết rồi."

Cận Thủy Lan cúp điện thoại, cầm di động nhìn về phía màn hình, một lát sau liền nhắn tin cho Lục Chẩm Thu: [ Về đến nhà chưa? ]

Lục Chẩm Thu trả lời cô: [ Vừa về đến nhà. ]

Không giống như những lần trước, lần này Lục Chẩm Thu còn gửi cho cô ảnh chụp trong nhà, Mao Mao tiến đến trước màn hình, Cận Thủy Lan mỉm cười, giảm bớt mệt mỏi khắp người.

Cô nhắn: [ Về nhà là tốt rồi. ]

Lục Chẩm Thu nhìn tin nhắn này, quay đầu nhìn bức tranh trên sô pha, là bức tranh lá phong kia, Hà Kim Mai mua tặng cho nàng, Lục Chẩm Thu vuốt ve bức tranh, ngón tay điểm lên màn hình, cắn môi nửa ngày hỏi: [ Gần đây cô rất bận rộn sao? ]

Cận Thủy Lan: [ Ừm? Gần đây tôi đang sửa kịch bản, làm sao vậy? ]

Lục Chẩm Thu: [ Không có gì, hôm nay tôi và dì ăn một quán lẩu rất ngon, lần sau mời cô đi ăn. ]

Ăn ngon như vậy sao? Hai người đều đề cử, Cận Thủy Lan theo bản năng trả lời: [ Được. ]

Gửi xong cô dừng lại, nhìn về phía điện thoại, kéo mấy tin nhắn lên trên, chậm rãi buông bút, khóe môi nhếch lên, cô gái đối diện cô ngẩng đầu lên, tò mò hỏi: "Cận lão sư, cô cười cái gì vậy?"

Cận Thủy Lan nhìn cô gái, thu liễm ý cười, khôi phục thần sắc đứng đắn: "Không có gì."

Cô cúi đầu tiếp tục sửa kịch bản, bữa tối quả nhiên không có cơ hội trở về ăn, chỉ ở công ty ăn cơm hộp, bởi vì thỉnh thoảng phải cùng đạo diễn đối chiếu kịch bản, cho nên cô cũng không có cách nào về nhà sửa, hơn chín giờ văn phòng không còn ai, cô mở điện thoại xem phát sóng trực tiếp, mang lên tai nghe, nghe âm thanh của Lục Chẩm Thu từ từ truyền đến, cảm giác mệt mỏi khắp người đều biến mất.

"Ngày mai? Ngày mai các bạn muốn xem gì? Khiêu vũ? Không, tôi không thể khiêu vũ." Âm thanh của Lục Chẩm Thu nhẹ nhàng, mang theo tiếng cười, Cận Thủy Lan nhìn người trong màn hình mặt mày cong lên, Lục Chẩm Thu đang trả lời bình luận, câu hỏi của fans rất đa dạng, tán gẫu trời nam biển bắc, đôi khi nàng có thể trả lời vài câu, có đôi khi cũng không trả lời được, vừa chọn câu hỏi để trả lời, vừa xem tin nhắn trò chuyện nhóm ở hậu trường, trong tin nhắn riêng cũng rất nhiều vấn đề, có một người ném danh ngạch cho nàng để có thể lên quản lý, Lục Chẩm Thu thoải mái trả lời lại một cái biểu tình, đối phương gửi một câu cảm ơn phía sau còn kèm theo một liên kết, Lục Chẩm Thu không để ý, nhấn vào liên kết, sau đó màn hình tối sầm lại.

"Hả?" Nàng nghi hoặc: "Tại sao màn hình lại màu đen?"

Cận Thủy Lan cũng đang xem livestream, hình ảnh livestream không còn, màn hình một mảnh dấu chấm hỏi, còn có giọng của Lục Chẩm Thu thì thầm: "Xong đời rồi... Vẫn còn đang ghi âm..."

Bình luận từ dấu chấm hỏi biến thành đau lòng.

Cận Thủy Lan nghe xong vài giây liền gọi điện thoại cho Lục Chẩm Thu nói: "Thu Thu, mic của em chưa tắt."

"À." Lục Chẩm Thu trả lời ngắn gọn, trên mặt lại nháy mắt nóng lên, Lục Chẩm Thu nhanh chóng tắt máy tính, Lục Thủy Lan nói: "Khởi động lại thử xem."

Lục Chẩm Thu khởi động lại lần nữa, vẫn là màn hình đen, nàng mân mê một hồi, có chút uể oải: "Ngày mai tôi cầm đi sửa, hẳn là trúng virus rồi."

Cận Thủy Lan đứng dậy, cầm áo khoác từ ghế ngồi, tiện tay mặc vào rồi đi đến bên cạnh xe.

Lục Chẩm Thu cúp điện thoại Cận Thủy Lan lại nhận được của Tiểu Ngư, hỏi nàng chuyện gì xảy ra, nàng nói: "Không cẩn thận nhấn vào liên kết."

"Trong máy tính không có ảnh chụp gì quá mức đúng không?" Tiểu Ngư lo lắng hỏi, Lục Chẩm Thu sững sờ vài giây lập tức trả lời cô: "Đương nhiên không có."

Tiểu Ngư yên lòng: "Không có là tốt rồi, tôi cũng không muốn nhìn thấy cậu ở trên tin tức."

Lục Chẩm Thu:...

Nói bậy với Tiểu Ngư hai câu, Lục Chẩm Thu cũng không còn nóng nảy nữa, nàng khởi động lại máy tính lần nữa, màn hình nhấp nháy hai cái, trực tiếp tối đen, Lục Chẩm Thu biết rõ căn bản không phải lỗi của máy tính, sau đó hít sâu, nhìn thời gian trên điện thoại, chín giờ rưỡi, không biết tiệm sửa máy tính đã nghỉ chưa.

Lục Chẩm Thu đang tìm kiếm trung tâm sửa chữa máy tính từ điện thoại, mấy cửa hàng lớn đều đóng cửa, còn có một cửa hàng đang mở, nàng hỏi chủ cửa hàng mấy giờ nghỉ, vài phút sau chủ tiệm trả lời nàng: [ Muộn nhất là 10 giờ, cửa hàng phục vụ từ 8 giờ sáng đến 8 giờ tối. ]

Hiện tại muốn sửa chỉ có thể tự mình đi qua, Lục Chẩm Thu nhìn máy tính và máy chủ, ngón tay vuốt tóc vụn, đang chuẩn bị tháo máy tính thì chuông cửa vang lên, nàng ngẩn ra, vội vàng ra ngoài, ngoài cửa truyền đến âm thanh: "Thu Thu?"

Là Cận Thủy Lan.

Lục Chẩm Thu không hiểu sao lại cảm thấy an tâm, nàng mở cửa, cùng Mao Mao lộ ra đầu: "Sao cô lại tới đây?"

Ngữ khí có một chút kinh hỉ nhảy nhót, Cận Thủy Lan đứng ở cửa, nhìn ánh sáng đột nhiên hiện lên trong mắt nàng có mấy giây thất thần, sau đó cười khẽ: "Đến sửa máy tính cho em."

2

*****

Cận Thủy Lan: Thu Thu, năm nay tới nhà tôi ăn tết sao?

Lục Chẩm Thu: Làm sao vậy?

Cận Thủy Lan: Muốn hỏi em một chút thích bức màn màu gì