Cơm trưa coi như ăn vui vẻ, em gái Chu Nguyên là người hay lảm nhảm, còn từ đó quen thuộc, kéo Lục Chẩm Thu cũng có thể tán gẫu, cùng Cận Thủy Lan cũng có thể nói chuyện, Lục Chẩm Thu cảm thấy cô gái xã giao khẳng định rất lợi hại, Chu Nguyên lại ghét bỏ em gái ồn ào, cơm nước xong liền bảo cô cùng bạn học đi về trước.

1

Nhóm nàng ăn xong khoảng chừng một giờ, Cận Thủy Lan hỏi Lục Chẩm Thu có muốn về nhà hay không, Chu Nguyên có chút luyến tiếc: "Này liền về rồi sao? Tôi còn định buổi chiều đưa hai người đến sân vận động dạo một hồi."

Cận Thủy Lan nhìn: "Có cái gì để dạo chứ?"

Chu Nguyên cười: "Hai người vừa rồi chỉ đến sân vận động, mặt sau còn có hội trường."

Cận Thủy Lan cũng không phải chưa từng đến hội trường, không có cái gì để đi dạo, trừ phi —— "Ai tới tổ chức buổi biểu diễn sao?"

Chu Nguyên nhìn cô, sững sốt: "Cậu như thế nào đoán được?"

Tin tức còn chưa tung ra, ngay cả fans cũng không biết, bố trí cảnh tượng trước, vốn là muốn dẫn Lục Chẩm Thu đến sân khấu xem một chút, không nghĩ tới Cận Thủy Lan cư nhiên đã biết?

Hảo gia hỏa, người này so với paparazzi còn nhạy bén hơn?

Cận Thủy Lan tức giận liếc hắn một cái: "Ngoài việc tổ chức buổi biểu diễn, còn có cái gì?"

Tới thành phố tổ chức buổi biểu diễn cơ bản đều ở sân vận động này, địa phương lớn, hơn nữa mặt sau hội trường trực tiếp sắp xếp thành địa điểm biểu diễn, tương đối thuận tiện, cô vào đại học có bốn năm ngôi sao tới tổ chức buổi biểu diễn, năm nào cũng không thoát, sau khi tốt nghiệp không chú ý, nhưng cũng có thể đoán được.

Chu Nguyên nói: "Có, nổi tiếng rất lâu."

Lục Chẩm Thu nổi lên tò mò: "Ai vậy?"

Chu Nguyên quay đầu: "Trương Hinh."

Ánh mắt của Lục Chẩm Thu đột nhiên sáng ngời, nghe thấy tên khóe miệng không ý thức được giơ lên, thần sắc vui vẻ, Cận Thủy Lan còn nhớ rõ trong danh sách bài hát của nàng nhiều nhất chính là ca khúc của Trương Hinh.

Trương Hinh mấy năm trước không có tin tức gì, đều nói rút khỏi giới ca hát, năm ngoái một lần nữa trở lại, nhưng nhân khí cùng fans hâm mộ đều không bằng trước đây, lưu lượng thời đại, đổi mới quá nhanh, bất quá fans cũ trước kia vẫn còn rất nhiều, Cận Thủy Lan không nghĩ tới Lục Chẩm Thu cũng là fans của cô ấy.

Chu Nguyên nói: "Liền cuối tháng tới, hai người có đến không? Tôi có thể giúp hai người lấy vé."

Ánh mắt khi nói chuyện vẫn luôn liếc nhìn Lục Chẩm Thu, Cận Thủy Lan mở miệng: "Nói sau đi."

Lục Chẩm Thu nhấp môi.

Chu Nguyên gật đầu: "Được, vậy nói sau, nếu cần thì liên lạc với tôi."

Cận Thủy Lan ừ một tiếng, dẫn Lục Chẩm Thu lên xe rời khỏi sân vận động, trên đường cô hỏi: "Rất thích Trương Hinh sao?"

Lục Chẩm Thu ghé mắt, cười cười: "Rất thích, trước kia mẹ tôi không có ở nhà, tôi lại không dám ngủ một mình, liền thích nghe cô ấy hát."

Xem như một loại niên thiếu ỷ lại.

Cận Thủy Lan nói: "Trước kia bạn học trong lớp thích cô ấy rất nhiều."

"Đúng vậy." Lục Chẩm Thu nói tiếp: "Bài hát của cô ấy được quảng bá rất rộng, tôi nhớ ngày còn đi học, trong đài phát thanh của trường luôn có bài hát của cô ấy."

Thời trung học nàng còn ở hội sinh viên, cũng sẽ có tư tâm, mỗi lần bật bài hát đều là ca khúc của Trương Hinh.

Đột nhiên tưởng tượng, đều đã qua thật nhiều năm.

Lục Chẩm Thu nói xong có chút tiếc nuối: "Lần trước cô ấy biểu diễn, tôi đều mua vé xong rồi."

Cận Thủy Lan tò mò: "Như thế nào không đi?"

Lục Chẩm Thu nói: "Là mùa đông, đường bị phong tỏa, không ra được."

Sau đó Trương Hinh liền ẩn lui nhiều năm, mỗi lần nhớ tới nàng đều cảm thấy thật đáng tiếc, bây giờ lại nghe được tin tức Trương Hinh biểu diễn, theo bản năng kích động.

Cận Thủy Lan nói: "Trước đây tôi đi học cũng có ca sĩ rất yêu thích, sau đó tôi trốn học đi nghe buổi biểu diễn."

Lục Chẩm Thu quay đầu nhìn cô, đáy mắt có hâm mộ, nàng nói: "Vậy chắc là vui lắm."

Cận Thủy Lan cười: "Đúng vậy, sau đó bị ba mẹ tôi đánh một trận."

1

Lục Chẩm Thu khẽ cười ra tiếng: "Vì cái gì?"

"Quá nhỏ." Cận Thủy Lan nói: "Khi đó tôi mới trung học."

Lục Chẩm Thu nói: "Đúng là quá nhỏ."

Cận Thủy Lan gật đầu, bất quá lần đó đứng ở hiện trường buổi biểu diễn, mới biết được cái gì gọi là đặt mình vào bữa tiệc, cái loại hiện trường âm nhạc nhấc lên triều dâng, mỗi lần hồi ức đều có thể chấn động đến cô.

1

Nếu có cơ hội như vậy, cô cũng hy vọng Lục Chẩm Thu có thể đến hiện trường.

Lục Chẩm Thu ôm điện thoại bắt đầu tìm hiểu tin tức gần đây của Trương Hinh, quả nhiên, còn không có công khai, fans cũng không biết sự kiện này, nàng ghi chép lại, Cận Thủy Lan bên cạnh lại nói với nàng những điều trước đây.

"Trước kia Cận lão sư thật sự rất nghịch ngợm." Lục Chẩm Thu nói: "Hoàn toàn tưởng tượng không ra."

Nàng không nhận thức Cận Thủy Lan lúc trước.

Cao lãnh chi hoa, cao ngạo, lãnh đạm, xa cách, chính là hoa hồng nở rộ ở chỗ cao nhất, vô số người dẫm lên bụi gai muốn tới gần, lại không có ai có thể hái được đóa hoa này.

Sau khi quen biết, nàng cảm thấy Cận Thủy Lan ôn hòa lễ phép, đặc biệt có chừng mực, nói chuyện còn sẽ trêu chọc người khác, chính là tính tình ngẫu nhiên không được tốt, sẽ làm người nghẹn họng.

Hiện tại hiểu biết càng sâu, càng thấy đến rõ ràng, Cận Thủy Lan có rất nhiều mặt, thì ra trước kia cô cũng ngoan cố như vậy, không phải bị tiểu thuyết cùng học tập lấp đầy, thế giới của cô thậm chí còn thú vị hơn trong tiểu thuyết.

Cận Thủy Lan nói: "Còn cô thì sao? Trước đây không nghịch ngợm sao?"

"Tôi?" Lục Chẩm Thu ngượng ngùng cười cười, tựa hồ khen chính mình là một chuyện rất ngượng ngùng, nàng nói: "Không nghịch ngợm, mẹ tôi nói tôi từ nhỏ đến lớn đều rất ngoan."

Chuyện cũng xác thực như thế, nàng từ nhỏ đến lớn đều thuộc về bé ngoan trong mắt người khác, từ nhỏ sẽ tự nấu cơm, chờ mẹ nàng tan tầm, sẽ cùng mẹ nàng bày sạp hàng buôn bán, sẽ giúp mẹ nàng đấm lưng.

Cận Thủy Lan gật đầu.

Không phải không nghịch ngợm, chỉ là nàng không có tư cách bướng bỉnh, nghĩ vậy Cận Thủy Lan tâm đau xót, nắm chặt bàn tay căng thẳng, cơ thể cũng căng thẳng theo.

Sắp về đến nhà, điện thoại của Lục Chẩm Thu chấn động, có người gửi tin nhắn cho nàng, nàng lấy điện thoại từ trong túi ra, nhìn đến là tin nhắn của Chu Nguyên hỏi nàng cuối tuần có rảnh hay không.

Lục Chẩm Thu trầm tư giây lát, trả lời: "Thật ngại quá, không có."

Chu Nguyên: "Cuối tuần không rảnh cũng không sao, thời gian khác đều được, sân khấu sắp dựng xong, muốn dẫn cô đi xem một chút."

Lục Chẩm Thu nhìn chằm chằm vào màn hình vài giây, buổi biểu diễn của Trương Hinh nói không muốn xem đều là gạt người, nhưng vừa rồi Chu Nguyên nói chuyện ý tứ biểu đạt ra giữa các dòng chữ, hẳn là không phải nàng hiểu sai ý.

Nghĩ vài giây, nàng vẫn là từ chối Chu Nguyên.

Chu Nguyên chưa từ bỏ ý định, liền nhắn vài tin qua, Lục Chẩm Thu cúi đầu đánh chữ, xe dừng nàng cũng không phát hiện, Cận Thủy Lan kêu: "Chẩm Thu, đến rồi."

Lục Chẩm Thu ngẩng đầu, đèn xe chiếu lên khóe mắt nàng, đồng tử sáng ngời, Cận Thủy Lan hỏi: "Nói chuyện phiếm với ai vậy?"

"Là..." Lục Chẩm Thu do dự nói: "Là bạn học của cô."

"Ai?" Cận Thủy Lan nhíu mày: "Chu Nguyên?"

"Cậu ta thêm Wechat với cô sao?"

Lục Chẩm Thu gật đầu: "Ừm, thời điểm ăn cơm liền thêm."

Cận Thủy Lan ừ một tiếng.

Hai người cùng nhau lên thang máy, điện thoại của Lục Chẩm Thu lại chấn động, hiển nhiên vẫn luôn có người gửi tin nhắn cho nàng, trong lòng Cận Thủy Lan nổi lên xao động vi diệu, xuống thang máy còn lắc lư tinh thần, Lục Chẩm Thu kêu cô mới phản ứng lại.

"Về đến nhà rồi." Lục Chẩm Thu nói xong, điện thoại lại vang lên, nàng cúi đầu xem điện thoại, mắt hơi rũ xuống.

Cận Thủy Lan đột nhiên kêu: "Chẩm Thu."

Lục Chẩm Thu quay đầu: "A?"

"Làm sao vậy? Cận lão sư?"

Cận Thủy Lan mím môi: "Có mang theo chìa khóa không? Chìa khóa của tôi dường như quên mang theo."

Lục Chẩm Thu lấy chìa khóa từ trong túi nhỏ ra, đưa cho Cận Thủy Lan, hai người lướt qua mu bàn tay của nhau, cô đụng phải Lục Chẩm Thu, xúc cảm ấm áp, Cận Thủy Lan mở cửa đi vào.

Hai người vào cửa, Mao Mao chen qua tới, cái đuôi quét qua đùi hai người, ô ô ô ngửa đầu kêu, tựa hồ oán giận hai người đi ra ngoài chơi không mang theo nó, Lục Chẩm Thu nhìn thấy nó liền vui vẻ, cúi đầu ôm Mao Mao, mặc cho nó ở trên mặt liếm liếm, Lục Chẩm Thu cười: "Đi cho mày ăn cơm."

Mao Mao phe phẩy cái đuôi đi ra ban công, Lục Chẩm Thu theo sát phía sau, nàng đem điện thoại đặt ở trên bàn trà, cho Mao Mao thức ăn cho chó, Cận Thủy Lan ngồi trên sô pha, thấy màn hình điện thoại của Lục Chẩm Thu sáng lên, là một tin nhắn Wechat.

Cô nhìn điện thoại, đi đến trên ban công, ánh mặt trời chiếu vào trên người các nàng, Lục Chẩm Thu nói: "Cận lão sư tắm rửa không?"

Cận Thủy Lan ngẩn ra: "Cô tắm trước đi."

Lục Chẩm Thu gật đầu: "Được, vậy tôi đi tắm trước."

Nàng nói xong trở lại trên bàn trà cầm điện thoại, cúi đầu đánh chữ, một lát sau cầm áo ngủ vào phòng vệ sinh, Cận Thủy Lan nghe tiếng nước tí tách liền tĩnh tọa trên sô pha, Mao Mao đang ăn thức ăn cho chó, âm thanh nhấm nuốt rất lớn, trong lòng Cận Thủy Lan càng loạn, cô nghiêng đầu nhìn về phía túi xách, đưa tay vào lấy ra một cái hộp điện thoại, mở ra bên trong là điện thoại mới, vừa rồi là do nhân viên cửa hàng đề cử, Cận Thủy Lan cầm một lát nghe được phòng vệ sinh có động tĩnh vội nhét trở lại trong túi.

Lục Chẩm Thu một thân áo ngủ bằng bông, thời tiết cuối tháng mười cũng không quá lạnh, nàng dùng khăn lau khô mái tóc ướt sũng, sau khi vắt khô quấn quanh trên đầu, khuôn mặt trắng nõn, lộ ra ửng đỏ, được hun bởi hơi nóng, Cận Thủy Lan thấy thế hỏi: "Như thế nào không sấy khô?"

"Một hồi lại sấy." Lục Chẩm Thu ngồi ở trên sô pha, nàng mặc váy ngủ, bắp chân mảnh khảnh thẳng tắp, da thịt trắng nõn như ngọc, mắt cá chân đều lộ ra vẻ đáng yêu, Cận Thủy Lan nhìn kỹ vài giây nói: "Điện thoại của cô, có phải đã dùng nhiều năm rồi không?"

Lục Chẩm Thu nghe vậy suy nghĩ một chút, gật đầu: "Ừm, đã mấy năm."

Cận Thủy Lan nga một tiếng, lại biệt nữu hỏi: "Tại sao không đổi?"

Lục Chẩm Thu mỉm cười: "Cũng muốn đổi, hiện tại dùng có chút lag, bất quá gần đây tiền lương còn chưa có phát, muốn chờ có rồi lại đi đổi."

Cận Thủy Lan gật đầu, tay sờ vào trong túi, đầu ngón tay đặt ở gần hộp điện thoại, rút ra bên ngoài một nửa, màn hình điện thoại đặt trên bàn trà lại sáng lên, là một lời mời kết bạn.

Cô nhìn lướt qua Lục Chẩm Thu, cầm lấy điện thoại, phát hiện là Chu Nguyên.

Thêm bạn với cô làm gì?

Cận Thủy Lan thông qua bạn tốt, phát dấu chấm hỏi.

Chu Nguyên nhắn: [ Cái kia, cậu và bạn cậu vẫn còn ở cùng nhau sao? ]

Cận Thủy Lan: [ Có việc gì? ]

Chu Nguyên: [ Không có việc gì, hình như tôi nói sai gì đó, cô ấy đã xóa kết bạn với tôi. ]

Cận Thủy Lan: [ Cậu nói gì? ]

Chu Nguyên: [ Cũng không có gì, liền nói chuyện phiếm. ]

Cận Thủy Lan: [? ]

Chu Nguyên: [ Được rồi, tôi cảm thấy rất thích cô ấy, liền hỏi cô ấy có đối tượng hay không, có thể xem xét tôi hay không, hình như tôi hơi nóng lòng một chút. ]

4

Cận Thủy Lan ánh mắt hơi trầm xuống, tình cảm trong lòng cuồn cuộn, siết chặt điện thoại: [ Sau đó cô ấy đã xóa kết bạn với cậu? ]

Chu Nguyên: [ Đúng vậy, cô ấy nói trước mắt không có tính toán này, không muốn làm chậm trễ tôi, tôi vừa mới suy nghĩ một chút, là có điểm sốt ruột, khả năng dọa đến cô ấy, cậu có thể giúp tôi giải thích một chút hay không? ]

Cận Thủy Lan nhìn tin nhắn này, kêu: "Chẩm Thu."

Lục Chẩm Thu quay đầu, ánh mặt trời chiếu lên vai nàng, đẩy ra vầng sáng, Cận Thủy Lan hỏi: "Cô xóa kết bạn với Chu Nguyên sao?"

Người trước mặt mím môi nói: "Xóa rồi, anh ta tìm cô sao?"

1

Cận Thủy Lan nói: "Cậu ta nhờ tôi giúp giải thích một chút, vừa rồi là quá đường đột."

Lục Chẩm Thu có chút xấu hổ.

Cận Thủy Lan liếc nhìn sườn mặt của nàng, buông điện thoại xuống, tay nhét một nửa hộp điện thoại vào trong túi.

*****

Cận Thủy Lan: Không nghĩ yêu đương sao?

Lục Chẩm Thu: Không nghĩ, trực tiếp kết hôn đi.

3

Cận Thủy Lan:......