Diệp Oản Oản mở mắt.

Ngay lập tức đối diện với đôi môi khiến cô sợ hãi đến mức ngay cả tâm hồn cũng run rẩy.

"A---"

Ngón tay nhợt nhạt của cô đột nhiên cầm lấy chăn ngăn chặn vật phía dưới cơ thể.

Cảm giác tê liệt và thống khổ hiện rõ trên người, rốt cuộc bản thân vẫn sống sờ sờ lại chịu cảm giác đó một lần nữa.

Chẳng lẽ nơi này là Địa Ngục hay sao?

Tại sao rõ ràng cô đã chết, nhưng lại trở lại nơi này, trở lại bên cạnh tên ác ma này?

Trong đầu của cô bị nhiệt độ nóng bỏng của người đàn ông bốc lên làm đến hỗn loạn tưng bừng, Diệp Oản Oản theo bản năng chống cự: "Đừng đụng vào tôi!!!"

Người đàn ông hơi khựng lại một hồi, nhưng sau đó liền giống như bị đụng phải vảy ngược, khuôn mặt y như lệ quỷ khát máu của anh nhất thời u ám, đôi môi mỏng lạnh giá mang theo sự tàn nhẫn cắn xuống cơ thể cô, như thể muốn nuốt hết xương máu của cô vào bụng.

Trong nháy mắt, Diệp Oản Oản đau đến mức không thể suy nghĩ điều gì, chỉ có thể vô thức lầm bầm: "Tại sao... Tại sao lại là tôi... Tư Dạ Hàn... Tại sao nhất định phải là tôi..."

"Bởi vì, tôi chỉ có em."

Thanh âm trầm thấp của người đàn ông truyền tới bên tai tựa như gông xiềng, đồng thời giam cầm cả linh hồn của cô.

Nghe câu trả lời giống kiếp trước y như đúc, Diệp Oản Oản hoàn toàn lâm vào hôn mê.

Thời điểm mở mắt ra lần nữa đã là ban ngày.

Trong không khí tràn ngập mùi hoa, ánh nắng mặt trời ấm áp từ cửa sổ chiếu vào không khỏi khiến cho tâm hồn người khác thanh tĩnh trở lại.

Nhưng, giây tiếp theo, dây thần kinh của Diệp Oản Oản đột nhiên căng cứng lên.

Cảm giác áp bức theo người đàn ông tỉnh lại lan tràn khắp phòng.

Bên hông đột nhiên bị một cánh tay siết chặt, Oản Oản tựa như gối ôm, bị ôm vào lồng ngực của người đàn ông.

"Còn muốn trốn sao?"

Bên tai truyền đến âm thanh khiến cho người ta muốn rợn cả tóc gáy.

Theo bản năng muốn sống, Diệp Oản Oản lập tức lắc đầu.

Cũng không biết anh có tin hay không, ánh mắt anh dừng trên khuôn mặt cô một chút, từ từ hôn nhẹ môi của cô, sau đó là đến cằm, cổ.

Hơi thở nóng bỏng chôn chặt trong cổ của cô, mỗi thời khắc đều tản ra tín hiệu nguy hiểm.

Diệp Oản Oản tựa như nai con bị cắn, hoàn toàn không dám làm ra một cử động nhỏ nào cả.

Không biết qua bao lâu, người đàn ông mới từ từ thả cô ra.

Một giây kế tiếp, ánh mắt Diệp Oản Oản bắt gặp phải một hình ảnh vô cùng kiều diễm.

Người đàn ông này chỉ mặc một chiếc quần, để lộ nửa thân trên tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bước xuống giường. Ánh sáng phản chiếu cơ thể rắn chắc cùng vòng eo thon gầy của anh.

Cảnh sắc như thế chỉ là trong chớp mắt, người đàn ông rất nhanh nhặt quần áo ở bên mép giường, cẩn thận gài từng hạt nút áo sơ mi.

Rõ ràng trước đây không lâu, anh tàn bạo tựa như một con dã thú, vậy mà giờ đây khuôn mặt tuấn mĩ lại tựa như không vướng một chút khói lửa của nhân gian.

Cho đến khi âm thanh đóng cửa vang lên, dây thần kinh còn đang căng thẳng sắp đứt của Diệp Oản Oản mới từ từ buông lỏng.

Rốt cuộc cũng có thể xử lí tình cảnh của bản thân ngay lúc này.

Cô chậm rãi đánh giá trang trí ở bốn phía, cũng đồng thời nhìn bản thân mình ở trong gương tại bàn trang điểm.

Cô gái trong gương môi son màu đen đậm, nhưng bị gặm nhấm đến mức chỉ còn một chút sắc đen. Lớp trang điểm trên mặt đã hoàn toàn bị nước mắt và mồ hôi tẩy đi, cơ thể phủ đầy lớp bầm tím, vết hôn cùng với một mảng lớn hình xăm màu máu kinh khủng.

Cái bộ dáng này... Rõ ràng là cô khi hai mươi tuổi!

Khi đó, vì để né tránh Tư Dạ Hàn, cô cố ý chỉnh mình thành cái bộ dạng xấu xí này.

Cô sống lại thật rồi...

Trong phút chốc, sự sợ hãi và tuyệt vọng cơ hồ làm Diệp Oản Oản hít thở không thông.

Tại sao? Tại sao lại cho cô trở lại thời điểm bảy năm trước?

Cho dù là chết, cô cũng không muốn trở lại nơi này, trở lại bên cạnh tên ác ma này.

Cô nhớ rõ, đây là lần đầu tiên cô cùng Tư Dạ Hàn phát sinh quan hệ, mà vô số đêm sau đó, cô đều bị hành hạ đến sống không bằng chết.

Cô bị nhốt ở tại nơi này. Mất đi người yêu, người thân, mất đi tự do, mất đi tôn nghiêm, mất đi hết thảy.

Không! Nếu ông trời cho cô làm lại một lần, cô nhất định sẽ thay đổi hết tất cả!