Chương 2: Thổi tắt - Hoàng Anh Vũ

Edit: Hanh

Beta: Cánh Cụt Biết Bay

**********

"Cậu xuất hiện trong từng trang nhật ký của tôi."

Ngày 12 tháng 12 năm 2012, tuyết lớn.

Mùa đông Giang Thành luôn lạnh như thế, học sinh cấp ba chúng tôi thật khổ sở, hằng ngày đều phải dậy từ rất sớm.

Sáng nay vì dậy quá sớm, mơ mơ màng màng không nhìn rõ nên đứng nhầm ở cửa sổ phát thức ăn của bà dì lúc nào cũng chỉ gắp cho chút xíu đồ ăn khi mua cơm như thể sợ tôi sẽ ăn hết cả cái căng tin vậy, tức quá đi mất!

Cuộc sống hằng ngày của chúng tôi bây giờ cũng giống như NPC* được lập trình sẵn trong trò chơi, lặp đi rồi lặp lại! Chỉ biết vẽ đi vẽ lại mấy thứ bình lọ hoa quả kia mà thôi.

*NPC: Non-player character, là nhân vật trong các game do máy tính điều khiển, có những tương tác nhất định với người chơi thật, người chơi sẽ không thể điều khiển được các NPC này.

Tuyết rơi đột ngột vào khoảng giữa trưa, tôi nghe các bạn cùng lớp cậu hô lên rằng tuyết rơi, mọi người nghe vậy đều ngẩng đầu, nhìn về phía chiếc cửa sổ bằng kính chiếm một nửa bức tường của phòng vẽ.

Tuyết bên ngoài đang nhanh chóng phủ khắp nóc của những tòa nhà thấp bé.

Phòng vẽ cũ kỹ không có hệ thống sưởi lại càng thêm lạnh lẽo, điều kiện xung quanh của phòng vẽ nhà trường mới cho chuyển tới để tiện kiểm tra cũng không hề tốt chút nào.

Tưởng Diễn Kiều, chắc hẳn cậu cũng trông thấy trận tuyết này nhỉ?

Tôi nghe bạn thân cậu nói rằng cậu không tham gia kỳ thi của trường vì đang chuẩn bị cho việc ra nước ngoài.

Đúng thật, đã rất lâu không được gặp cậu ở trường rồi.

Hôm nay không có ngày tận thế trong truyền thuyết, chỉ có tuyết rơi.

Ngày 11 tháng 5 năm 2013, trời nắng.

Hôm nay khi chụp ảnh tốt nghiệp tập thể, cuối cùng tôi cũng được nhìn thấy cậu!

Thật sự là đã lâu không gặp.

Nửa cuối học kỳ này cậu rất hiếm khi đến trường.

Hôm nay tôi đã cố tình đứng chụp ảnh tốt nghiệp cạnh bạn cùng lớp cậu.

Tôi nhận ra có vẻ cậu đã cao hơn một chút, bộ đồng phục học sinh xấu hoắc kia khoác lên người cậu vẫn là đẹp nhất.

Trước đây có rất nhiều khoảnh khắc tôi thấy cậu rất đẹp, những lúc đó tôi đều viết hết vào cuốn nhật ký này, tôi cũng chỉ có thể lặng lẽ khen cậu trong nhật kí của mình.

Khi chụp ảnh tập thể khối 12 hôm nay, mọi người đứng thành hàng và nói lời chúc mừng tốt nghiệp, tiếng hoan hô liên tục vang lên.

Tưởng Diễn Kiều.

Tôi cũng chúc cậu trước, chúc cậu tốt nghiệp vui vẻ.

Ngày 20 tháng 6 năm 2013, trời mưa.

Hôm nay là ngày điền nguyện vọng, tôi chọn rất nhanh, cả ba nguyện vọng đều ở Giang Thành bởi tôi rất thích nơi này.

Ngày 18 tháng 10 năm 2015, trời mưa.

Thời tiết hiển thị hôm nay trời Anh cũng đổ mưa.

Ngày 15 tháng 10 năm 2018, trời nắng.

Bỗng dưng hôm nay thèm ăn mì khô nóng quá.

Đành vậy, sau khi tốt nghiệp thì vừa hay gặp được công việc hiện tại này, tôi đã đến một thành phố quanh năm chỉ có mùa hè.

Tạm thời thay đổi thành phố, tôi vẫn đang cố gắng làm quen với nó.

Thói quen hằng ngày của tôi bây giờ chính là cầu mong cho thời tiết trong thành phố luôn tốt và máy bay sẽ không bị trễ chuyến nữa!

Nhiều khi đi làm về khuya, tôi thường bắt gặp một con chó hoang gần nhà, nó sẽ vẫy đuôi chạy theo một cô gái mặc đồ công sở đi làm về muộn giống tôi. Tôi cũng thường xuyên cho nó ăn, cố tình chuẩn bị đồ ăn cho nó để cảm ơn nó đã giúp tôi không còn sợ hãi khi đi trên đoạn đường đêm vắng bóng người này.

Con chó ngốc nghếch chỉ nhận người qua quần áo, chắc là chủ trước của nó và tôi cùng làm trong một ngành, nhưng tính chất công việc khiến tôi không có thời gian nhận nuôi nó.

Bây giờ công việc của tôi rất bận rộn, tôi vẫn phải thường xuyên dậy sớm, người trưởng thành chúng tôi cũng rất vất vả mà!

Giờ tôi đã ít khi nghĩ đến cậu, nhiều khi nhớ tới lại thấy khó hiểu, không biết vì sao chỉ vẻn vẹn ba năm trung học ngắn ngủi mà cậu cứ làm cho tôi vẫn mãi canh cánh trong lòng, nhớ mãi không quên.

Mùng 1 tháng 1 năm 2019, tuyết lớn.

Chúc mừng năm mới!

Ngày đầu tiên của năm mới, tôi như lại có lòng tin và động lực vào cuộc sống tươi đẹp.

Từ hôm qua Giang Thành đã đổ một trận tuyết lớn.

Trong vòng bạn bè, mọi người đều phấn khích chia sẻ trận tuyết này.

Tôi nhìn thấy Weibo thông báo cậu vừa cập nhật weibo vào đêm qua.

"Vì trận tuyết lớn này mà tàu hỏa tới trễ, không kịp đón năm mới cùng em, rất xin lỗi."

Tấm ảnh đăng kèm là tuyết rơi dày ngoài cửa sổ tàu.

Tôi cũng đăng một tin Weibo chỉ có mình mới hiểu.

"Một trong những nguyên nhân không thích mùa đông, là không thể cùng cậu ngắm tuyết."

Nhiều năm đã trôi qua, dường như tôi cũng chưa từng yêu đương một cách tử tế. Cũng không phải vì cậu, chẳng qua là những người tôi gặp ngoài miệng thì nói thích tôi nhưng hành động thực tế lại giống tôi, đều không đủ nghiêm túc.

Tôi cũng chẳng thể gặp được người thứ hai khiến tôi động lòng và thích. Nhưng tôi biết rõ mối tình thầm lặng thuở thiếu thời này, từ đầu đến cuối cũng chỉ do tôi độc diễn từ khi còn trẻ cho tới lúc trưởng thành.

Ngay từ đầu cấp ba, tôi đã quá ảo tưởng rằng mình có thể trở thành nữ chính ngôn tình ngọt ngào, sau khi mặc đồng phục học sinh rồi sẽ khoác lên chiếc váy cưới, và nam chính là cậu.

Nhưng tôi của lúc ấy cũng không đủ can đảm để biến nó thành hiện thực, bây giờ tôi chỉ còn cơ hội trở thành nữ chính trong truyện cưới trước yêu sau mà thôi, ha ha... Tôi nói đùa đấy.

Tình cờ tán gẫu mấy lời này với bạn bè, tôi luôn thốt ra một câu hời hợt là: "Có lẽ thật sự sẽ không gặp được người mình thích." Nhưng thật ra tôi vẫn thầm nhớ kĩ trong lòng: "Nếu luôn tin rằng sẽ có, thì nhất định sẽ có thôi!"

Ngày 3 tháng 11 năm 2020, trời mưa.

Vì mưa nên bầu trời đêm nay không có sao, trên đường đi bộ về nhà bị gió thổi rất lạnh. Thời khắc này cũng giống như mọi ngày, nhưng không hiểu sao tôi lại thấy hơi nhớ cậu, nhớ cậu gấp chục lần khi trước.

Ở cùng một thành phố với cậu, cùng hưởng cơn mưa đêm nay.

Ngày 9 tháng 12 năm 2021, trời nắng.

Tưởng Diễn Kiều, mùa đông năm nay, Giang Thành có tuyết không?

-Hết truyện-

_____

Tác giả có lời muốn nói:

Bỗng nhiên muốn viết đoản văn liên quan tới yêu thầm này là bởi vào một đêm của tháng 12, trong lúc vô tình tôi và bạn bè đã trò chuyện về mấy chuyện xảy ra thời trung học.

Tôi nghĩ một số cô gái có thể đã phải lòng một cậu thiếu niên nào đó thời đi học, thiếu niên kia có lẽ là mặt trời chói chang nhất trong đám đông, hoặc là một ngôi sao lặng lẽ trong muôn vàn vì tinh tú. Bạn vô tình chú ý đến cậu ấy, thích cậu ấy nhưng cũng biết rằng không thể ở bên cậu ấy, chỉ có thể một mình chôn chặt cậu ấy trong lòng và nhìn ngắm nhiều lần.

Hoàng Anh Vũ và Tưởng Diễn Kiều cũng có thật, câu chuyện của họ giống như bạn và tôi.

Lần đầu tiên tôi viết truyện, lời văn của tôi có thể kém nhưng tấm lòng yêu thích thật sự của tôi thì không.

Nếu câu chuyện ngắn này may mắn được bạn đọc, vui lòng để lại cho tôi một số nhận xét và đánh giá quý giá.

Cuối cùng, mong những cô gái giống như Hoàng Anh Dã, đừng nhút nhát không dám nói gì trước mặt người mình thích, hãy biết trân trọng cơ hội.+

Cảm ơn vì đã đọc!