Chap 45 : Chấp nhận quá khứ, thực tại hay tương lai?

-------------------

"THẰNG KHỐN!"

Lấy lại được ý thức, nhận ra những việc diễn ra, cậu đem hết sự phẫn nộ của mình ra, lao đến và đấm chàng trai đối diện, tuy vậy, chưa kịp chạm vào người chàng trai kia, cậu bị sợi dây xích đen trói, giữ chặt trên ghế của mình.

"ối dà ối dà, bạo lực quá đấy. Ta cũng là ngươi nên ngươi đánh ta cũng chả khác gì ngươi tự đánh bản thân, không thấy tội sao?" nở nụ cười kinh dị, chàng trai đối diện cậu thản nhiên trả lời.

"TẠI SAO TAO PHẢI THẤY TỘI SAU KHI MÀY CHO TAO THẤY NHỮNG THỨ ĐÓ HẢ THẰNG KHỐN!"

Cậu gào thét, co giật tìm cách thoát ra khỏi sợi dây xích đen.

"ôi dà ối dà, không thoát được với tình trạng như thế đâu, nó là sợi xích của ta đấy. Sợi Xích Phẫn Nộ, tượng trưng cho sức mạnh của ta, đừng trông mong mình có thể thoát ra khỏi nó trong tình huống này nhé." tiếp tục nở nụ cười kinh tởm trên môi, hắn nói với cậu.

"Giờ thì đưa đây. Đưa quyền kiểm soát cơ thể, được thứ sức mạnh đang ngủ sâu trong ngươi, đưa tất cả những có cho ta. Ta sẽ giúp ngươi trả thù, giúp ngươi đến một tương lai mà sự hối hận được báo đáp." Hắn dang đôi tay về phía cậu.

Bỏ qua những lời hắn nói, cậu rơi vào một mớ suy nghĩ hỗn độn.

Liệu cậu có tội nguyện với cuộc sống mà không có cha mẹ mình? 

Liệu cậu có thật sự đang hạnh phúc ở cái cuộc sống này?

Tại sao người hi sinh lại là cha mẹ mình?

Tại sao họ lại bảo vệ cậu?

Họ trông mong gì ở cậu?

Mong cậu trở nên tài giỏi?

Mong cậu là 1 thằng nhóc tốt bụng?

Hay vì 1 lý do nào đó?

Không phải. Họ bảo vệ cậu đơn giản là vì tình thương, tình cảm của những bậc cha mẹ đối với con mình,họ chưa từng nói rằng mình mong cậu lớn lên sẽ trở nên tài giỏi, họ chưa từng nói rằng cậu không hạnh phúc đồng nghĩa với việc họ hạnh phúc, không, họ chưa bao giờ vì lợi ích của riêng họ cả, thế họ bảo vệ cậu, hi sinh bản thân mình để làm gì?

-------Vì con là con của chúng ta.

Trong vô thức, cậu đã nghe thấy giọng cha mẹ mình, câu nói mà cậu từng nghe khi hồi đó, khi mà cậu vô tình tinh nghịch làm vỡ một bình hoa quý ở nhà quý tộc, họ không chửi cậu, thậm chí họ còn phải cuối đầu xuống, hạ mình xin lỗi dù đó người quý tộc đó gia thế nhỏ hơn, vì con mình, họ làm thế cũng chả phải thiệt hồi gì là những gì họ nghĩ. Đến khi cậu bật khóc vì lỗi lầm của mình, cậu đã hỏi cha mẹ mình.

"Đáng lẽ con mới là người phải đứng ra xin lỗi! Tại sao cha mẹ lại chịu trách nhiệm thay con! Thậm chí không có lấy một lời trách móc con!?"

Một thằng nhóc khóc như mưa chỉ vì hối tiếc,vừa dụi đi nước mắt của bản thân nhưng nó vẫn rơi, thằng nhóc ấy vẫn hỏi cha mẹ mình một cách tức giận. Nhưng trái ngược với vẻ tức giận của thằng nhóc đó, họ nở nụ cười hiền dịu, nụ cười mà thằng nhóc từng rất mến, nhưng trong lúc này thứ thằng nhóc muốn thấy là sự nổi giận của cha mẹ mình đối sai lầm của nó chứ không phải nụ cười dịu dàng đó. Không chịu nổi, thằng nhóc quyết định chạy trốn đến khu rừng kế bên nhà mình chỉ vì sợ hãi, hối hận. Nhưng họ không bỏ rơi thằng nhóc đấy,  họ cố tìm kiếm khắp khu rừng và cuối cùng cũng tìm ra nó vì nghe thấy giọng thằng nhóc đang khóc, khi thấy cha mẹ mình, một phần hạnh kèm với một phần hối hận xuất hiện, nó mạnh dạn hỏi cha mẹ mình.

"Tại sao 2 người không trách con..?" 

Vẫn là nụ cười hiền dịu đó mặc cho mồ hôi chảy trên má cả 2, họ dịu dàng trả lời thằng nhóc

"Vì con là con của chúng ta."

Cậu nhóc hòa vào lòng cha mẹ mình và khóc, giọt nước mắt của sự hối hận.

Và bây giờ, thằng nhóc đấy chính là cậu, cậu một lần nữa nghe thấy giọng nói của cha mẹ mình, bàn tay sắp nắm lấy bàn tay của hắn, cậu kéo nó về, hắn nhìn cậu với con mắt ngạc nhiên pha lẫn phẫn nộ.

"Gì đấy!? Ngươi biết điều gì sẽ xảy ra khi ngươi từ chối ta chứ!? Rồi ngươi sẽ mất bao lâu để trả thù!? Hay thậm chí ngươi còn không có lấy một tí hận thù nào để báo đáp cho cha mẹ mình, người mà tại vì ngươi đã chết!?"

Hắn giận dữ, liên tục miệt hạ cậu, không gian trở nên đổ vỡ theo từng lời hắn nói, nhưng chả có lấy tí tác dụng với cậu.

"Không. Ngươi sai rồi.."

Lần đầu tiên cậu nói một cách bình tĩnh, những sợi xích vốn siết chặt cậu nay đã biến thành tro bụi, đôi mắt cậu đối diện với hắn, người đang ngạc nhiên khi những sợi xích biến mất.

"Họ không yêu cầu ta trả thù họ, họ không yêu cầu ta mang trong mình sự hận thù, họ cứu sống ta không phải vì mục đích đó."

Từng câu chữ tuôn ra nhẹ nhàng và chậm rãi, mái tóc của cậu đang từ từ đổi thành màu trắng, khi nó đổi thành màu trắng, cũng chính là lúc câu nói cậu cất ra

"Nếu họ có yêu cầu, họ sẽ yêu cầu ta hãy yêu lấy bản thân mà sống tiếp." 

Không gian bỗng trở nên nguyên vẹn, nó đổi từ màu đen thẩm thành 1 ngôi nhà, ngôi nhà cậu từng sống, nơi mà cậu được sinh ra, nơi mà cậu có nhiều kỉ niệm hạnh phúc. Cậu, Oshino Ougi và hắn, Dark Ougi, cả hai đang ngồi đối diện nhau giữa xác chết cha mẹ bản thân.

"Ta chấp nhận quá khứ, ta chấp nhận thực tại. Tuy nhiên-----

---------Ta không chấp nhận ngươi."


Lời cậu nói ra, vô số sợi xích trói lấy người đang phẫn nộ nhìn cậu, Dark Ougi.