Một quán bar như thế này của thành phố J lại dám to gan thả thòng lọng xuống bẫy một Bí thư thành phố sao? Nếu nói sau lưng nó không có ai chống lưng cho thì Tề Tiểu Tô tuyệt đối không bao giờ tin. Nhưng hiện giờ bản thân cô bị rơi vào hiểm cảnh thế này, có chửi mắng cũng chẳng có tác dụng gì. Nếu sau lưng đối phương thực sự có cây đại thụ, thì chưa chắc Thư Văn Đống đã có cách cứu cô ra kịp thời, dù có tìm được Nghiêm lão, thì ở thành phố J này, chưa chắc Nghiêm lão đã tìm được người đến đây.

Hơn nữa, quan hệ của cô và Nghiêm lão cũng không tốt đến mức khiến ông ấy vì cô mà bôn ba đi tận dụng tất cả các mối quan hệ. Tuy hôm nay Nghiêm lão cũng làm cô rất cảm động, nhưng cũng không có lòng tin mạnh mẽ đến thế. Vào thời điểm thế này, giúp cô là do tình cảm, không phải là bổn phận của họ.

Cô vẫn nên tự cứu mình thì hơn.

“Ba người đi theo tôi.” Một người đàn ông nói với Tề Tiểu Tô và đôi nam nữ còn lại.

Đôi trai gái này nhìn có vẻ là người yêu, hẳn là đến đây cùng đôi khá thời trang vừa rồi, so với đôi kia, thì đôi này nhìn non nớt ngây thơ hơn rất nhiều, hơn nữa, chắc hẳn cũng là lần đầu đến một nơi như thế này. Họ đi bên cạnh Tề Tiểu Tô, nhưng lại vẫn cảm thấy hưng phấn, tuy hơi căng thẳng, có điều đó cũng là sự căng thẳng đối với sự việc gì đó mình chưa biết, hoàn toàn không hề có ý thức gì về nguy cơ sắp gặp phải.

“Này, cô tên là gì? Nếu chúng ta đã có duyên thế này, lát nữa chưa biết chừng sẽ bị phân vào một tổ, làm quen chút đi. Tôi tên là Đan Ninh Ninh, đây là bạn trai tôi, Vạn Phúc.”

Vạn Phúc á, phì!

Tề Tiểu Tô bật cười thầm trong lòng, vào thời khắc này, thế mà cô còn có tâm trạng để đùa nữa.

“Tề Tiểu Tô.”

“Cô Tề? Thư trong thoải mái á?”

“Tô trong xốp giòn.”

Đan Ninh Ninh lại nuốt nước miếng một cái: “Nghe cô nói vậy, tôi thấy đói quá.”

Mặt cô gái này tròn tròn kiểu trẻ con. Hai mắt đen lay láy, da mịn màng, đôi môi anh đào đỏ hồng, nhìn rất trẻ trung, đáng yêu.

Mà bạn trai Vạn Phúc của cô ta nhìn cũng rất đẹp trai, dù trên mái nhuộm một lọn tóc đỏ tím khiến Tề Tiểu Tô cảm thấy không thích lắm. Cô vẫn thích đàn ông chính khí mạnh mẽ, cắt tóc ngắn, mái tóc màu đen tuyền, ánh mắt sâu sắc xa xăm, dáng người thẳng tắp, đứng bên cạnh giống như một cây tùng già gió lay không đổ hơn.

“Những người khác đâu?” Tề Tiểu Tô không kìm được, hỏi người đàn ông đang dẫn bọn họ đi một câu. Cô quay lại phát hiện mấy người đàn ông lúc trước lại không đi cùng, hơn nữa cũng không có ai khác đi tới đây. Lẽ nào khách lạ bị giữ lại ít thế này sao?

Người đàn ông kia quay đầu quan sát cô một cái, đột nhiên bật cười: “Phải lựa chọn người cẩn thận chứ, vị bên trên kia tinh mắt lắm, hàng tầm tầm ông ấy nhìn không vào mắt đâu.”

Người bên trên? Tề Tiểu Tô ngạc nhiên. Lẽ nào tin tức nói tình cảm của Long Đào và vợ rất sâu nặng, nghĩa tình, chỉ là đóng kịch thôi sao. Thực ra anh ta lại đến nơi như thế này để buông thả? Mà đến quán bar này không chỉ để uống rượu, còn hưởng thụ cả phục vụ đặc biệt nữa à?

Cô đang muốn hỏi gài mấy câu, Vạn Phúc lại kêu lên: “Anh nói vậy là sao? Cái gì gọi là hàng tầm tầm thì không vào mắt?”

Người đàn ông kia nhìn Đan Ninh Ninh một cái: “Ví dụ như bạn gái cậu đây cũng rất ổn, nhưng cô Tề này lại là hàng thượng đẳng chẳng hạn.”

“Này, anh nói vậy hơi quá đáng đấy nhé! Dù chúng tôi muốn tham gia hoạt động, cũng đâu thể sỉ nhục người ta như thế được?” Vạn Phúc sao có thể bằng lòng để bạn gái mình bị nói như vậy? Cậu ta lập tức nổi đóa.

Nhưng lúc này, Đan Ninh Ninh khẽ kéo tay cậu ta, hơi sợ hãi áp sát vào người cậu ta. “A Phúc, anh nhìn bên kia kìa...”

Tề Tiểu Tô đã nhìn thấy từ sớm rồi, họ vừa lên tầng hai, nhưng không ngờ tầng hai còn có một cửa bí mật, đằng sau cửa bí mật là một hành lang, hai bên đều là phòng riêng. Bên trái phía trước, nơi mà Đan Ninh Ninh đang chỉ là một căn phòng riêng, cửa phòng hé một nửa, có thể nhìn thấy cảnh tượng hoang đường bên trong.

Đập vào mắt họ là một cô gái có dáng người rất yểu điệu đang trần truồng toàn thân lắc lư theo tiếng nhạc, một người đàn ông dán vào sau lưng cô ta, hai tay đang di chuyển trên người cô ta.

Nếu nói cảnh này tràn ngập vẻ dâm dục thì cảnh một cô bé đột ngột chạy từ trong phòng ra bị người đàn ông đuổi theo đè ngã xuống, sau đó ấn cô ta xuống sàn, rồi rút kim tiêm vào cánh tay cô ta, lại khiến người ta kinh hoàng.

Dù bọn họ có không biết gì đi chăng nữa, cũng sẽ không cho rằng cảnh tượng bây giờ chỉ là một hoạt động, một trò chơi kích thích. Thế nên, Đan Ninh Ninh bắt đầu sợ hãi.

Vạn Phúc nhìn thấy thế cũng cảm thấy sợ hãi, cậu ta kéo Đan Ninh Ninh muốn chạy ngược ra, nhưng một thứ gì đó lạnh như băng chợt kề sát vào sau gáy cậu ta, giọng nói lạnh lùng âm u của người đàn ông vang lên, “Chạy à? Nếu có gan thì cứ chạy đi.”

Đan Ninh Ninh nhìn khẩu súng lục đen xì hơi loang lổ kia, sợ đến mức kêu thét lên: “Á! Súng!”

“Im mồm, mày mà còn ầm ĩ nữa, ông bắn nát đầu mày!” Người đàn ông dí dí súng vào Vạn Phúc: “Quay qua đây, đi tiếp.”

Hai chân Vạn Phúc mềm nhũn, run rẩy quay người lại, đối diện ngay với nòng súng vừa đen vừa lạnh kia. Đây là lần đầu tiên cậu ta thực sự đối diện với một khẩu súng, lúc trước cậu ta đều nghe nói có người dùng súng giả đi ăn cướp, nhưng hiện giờ cậu ta cảm thấy toàn là mấy chuyện chém gió mà thôi, vì khẩu súng này cậu ta chỉ nhìn một cái đã biết là thật. Cũng không biết vì sao, có thể là vì cái cảm giác mạng sống bị đe dọa này nó quá rõ rệt chăng.

“Đừng, đừng bắn. Để chúng tôi đi.” Đan Ninh Ninh ôm chặt lấy cánh tay Vạn Phúc, tuy sợ đến trắng bệch mặt mũi, hai mắt cũng ngập nước như muốn trào ra, nhưng lại vẫn giữ vẻ bênh vực, bảo vệ, đi trước Vạn Phúc nửa bước. Cô ta như vậy giống như đang nhìn chằm chằm người đàn ông kia, nếu hắn định nổ súng, cô ta sẽ lập tức bổ nhào qua để chắn đạn thay Vạn Phúc vậy.

Tề Tiểu Tô nhìn cô ta một cái. Đối với Đan Ninh Ninh, ấn tượng của cô thực sự rất tốt.

“Cô bình tĩnh nhỉ?” Người đàn ông kia lại nhìn cô, so với Vạn Phúc và Đan Ninh Ninh, thì đúng là Tề Tiểu Tô bình tĩnh thản nhiên đến mức khiến người ta nghi hoặc.

Bắt gặp ánh mắt nghi ngờ của người đàn ông kia, Tề Tiểu Tô lập tức ngẩng đầu lên, khuôn mặt cứng ngắc, giọng nói hơi run rẩy: “Tôi...”

“Ha ha.” Lúc này người đàn ông kia mới thở phào một hơi, “Thì ra không phải không sợ, mà là sợ ngu người rồi. Cô đừng lo, cô được chúng tôi chọn ra, chỉ cần cô làm theo những gì chúng tôi bảo, tôi đảm bảo cô sẽ không chết, hơn nữa sau này còn có thể cho cô chút tiền.”

“Tiền á?” Tề Tiểu Tô cố làm ra vẻ hai mắt hơi sáng lên. Người đàn ông kia thấy cô yêu tiền như vậy cũng càng thả lỏng hơn. Đến quán bar buông thả, có rất nhiều thiếu nữ nghĩ khá thoáng, nếu cô gái này cũng thuộc dạng người đó thì dễ xử hơn nhiều.

“Đúng, không thiếu của cô đâu. Đi nhanh lên.”

Ba người bị ép đi tiếp, Đan Ninh Ninh vừa đi vừa rơi nước mắt, dính chặt vào Vạn Phúc. Cánh cửa trước mặt hoàn toàn khác với những căn phòng riêng kia, họ đều cảm thấy rằng đẩy cánh cửa trước mặt ra, chắc chắn sẽ là một con đường chết.

Tề Tiểu Tô hít sâu một hơi.

Hệ thống Tiểu Nhất đột nhiên lên tiếng: “Trong vòng ba mươi phút nhất định phải rời khỏi nơi này, với năng lực hiện giờ của cô thì hoàn toàn không thể. Cô có một sự lựa chọn, đó là dùng năm phút để bản hệ thống tiến hành cường hóa tạm thời cho cô, đề cao năng lực của bản thân cô.”