Hơn nữa còn là một người đàn ông có địa vị không tầm thường chút nào!

Bí thư đại nhân của thành phố D!

Người này thì dù Tề Tiểu Tô có không biết mấy người ở tầng lớp đấy cũng sẽ phải biết, vì cô nhìn thấy nhiều nhất trên tin tức của thành phố D chính là vị này.

Có người còn đùa rằng, vị Bí thư Long này là bộ mặt của thành phố D. Tại sao lại nói vậy, là vì Bí thư Long có vẻ ngoài rất nhã nhặn, khí chất hơn người, mùa hè mặc sơ mi, mùa đông mặc áo khoác đen, ủng da, dáng người thẳng như tùng như trúc. Tuy không trẻ lắm, đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng anh ta hoàn toàn là người đàn ông chất lượng cao có thể làm mấy cô gái mười tám mười chín tuổi mê như điếu đổ.

Hơn nữa, nghe nói anh ta không hút thuốc, không uống rượu, đối xử rất tốt với vợ, mười năm như một, ngày nào cũng đi chợ mua đồ ăn từ sáng sớm, về nấu cơm cho vợ, ăn cơm với cô ấy xong rồi mới đi làm, buổi tối cũng rất ít ra ngoài xã giao, dù thực sự có việc, anh ta cũng tranh thủ về nhà với vợ sớm một chút.

Thường xuyên có thể nhìn thấy cảnh Bí thư đẩy vợ đi tản bộ ở công viên gần nhà họ.

Phải rồi, mười năm trước vợ của Bí thư Long bị tai nạn xe cộ nên phải cưa chân.

Một người đàn ông có địa vị cao mà có thể không hắt hủi, không chê bai người vợ tàn tật của mình, điều này khiến tất cả người dân đều không ngừng tán thưởng.

Cũng chính vì vậy mà Tề Tiểu Tô mới có ấn tượng sâu sắc về anh ta như thế.

Nhưng vào lúc này, làm sao Bí thư Long lại có thể xuất hiện ở đây? Anh ta đến thành phố J thì cũng không có gì lạ, nhưng nửa đêm xuất hiện ở đường bar như thế này thì thực sự rất kỳ quái, phải biết rằng, anh ta là quan chức chính phủ, hơn nữa còn là một quan chức luôn giữ được danh tiếng rất tốt.

Điều càng kỳ lạ hơn là, gã đàn ông kia bám theo anh ta làm gì?!

Tề Tiểu Tô vốn cũng không phải người nhiều chuyện, mà cô luôn cảm thấy thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, nhưng ai bảo người đang bám theo Bí thư Long lại là người đã đắc tội với cô chứ?

Hôm nay cô định trả thù một chút, nhưng vì không có thời gian nên đành gác lại. Giờ hắn lại tự dí đầu vào nòng súng, nếu cô không gây ra chút chuyện cho hắn thì chẳng phải là lòng dạ của cô quá bao la bát ngát hay sao?

Rõ ràng cô là một người nhỏ nhen thù dai cơ mà.

“Cô Tề, cô định...” Thư Văn Đống đột ngột bị cô kéo nấp vào một chỗ tối, trong lòng cảm thấy rất kỳ quái, không khỏi nhỏ giọng hỏi: “Lẽ nào cô gặp người quen à?”

“Anh nhớ người kia không? Hôm nay cũng đến quán của Hoàng Nhược Quân ấy, còn châm chọc tôi mấy câu nữa.” Tề Tiểu Tô chỉ vào gã đàn ông kia, nói.

Lúc này Bí thư Long đang đứng trước mặt tên hề vòng kia chọn mấy thứ đó, dường như còn rất chăm chú chọn lựa, mà gã đàn ông kia đang cầm điện thoại chụp ảnh anh ta.

Chẳng lẽ là thám tử tư nhân?

Tề Tiểu Tô hỏi: “Tiểu Nhất, cậu tìm đủ tài liệu về người kia chưa?”

Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Tên: Tạ Kiện Đông, Nam, 36 tuổi, cao 1m74...”

Tề Tiểu Tô cạn lời: “Dừng dừng dừng, đừng nói kỹ như thế.”

Đúng lúc này, Thư Văn Đống lại nói: “Gã đàn ông đó tên là Tạ Kiện Đông, tuy hắn cũng đến quán của Hoàng Nhược Quân nhưng có thể cô cũng nhận ra, rất nhiều người không nói chuyện với hắn, vì tính cách của hắn rất cô lập, không cởi mở, mà lại thô lỗ, động một tí là sẽ chửi rủa người khác hoặc ra tay đánh người ngay.”

“Hắn giàu lắm à?”

“Cũng không phải, hắn mở một cửa hàng phôi ngọc rất nhỏ, cũng chỉ để lừa mấy người kiến thức không sâu thôi. Nhưng con mắt cược đá của hắn cũng được coi là khá. Tuy lần nào cược đá cũng chẳng ra được ngọc đẹp ngọc tốt gì cho cam, nhưng những viên phôi ngọc mà hắn đã chọn, thì tỉ lệ thành công ra ngọc phải lên đến tám mươi phần trăm. Cũng có nghĩa là, lúc hắn cược đá, thường tiêu một vạn tệ mua phôi ngọc, sau đó ngọc tách ra sẽ bán được khoảng một vạn ba, một vạn tư gì đó. Thế nên, nếu có người thực sự không tìm được ai cược đá giúp, đôi khi cũng sẽ mời hắn để ăn may một chút.”

Còn có chuyện này nữa à?

Tề Tiểu Tô nghe mà líu lưỡi. Nói vậy là vận may của tên Tạ Kiện Đông này cũng khá đấy chứ. Chỉ là tối nay chắc chắn hắn ta gặp xui xẻo rồi.

Nhưng nếu hắn ta hành nghề đó thì việc hắn theo dõi Bí thư Long tối nay lại càng kỳ quặc hơn, rõ ràng hai người chẳng có chút liên quan nào cả.

“Cô Tề, thật ra nếu cô muốn dạy dỗ hắn một bài học cũng không khó, ngày mai tôi tìm mấy người làm là được mà.”

Nghe Thư Văn Đống nói thản nhiên như vậy, Tề Tiểu Tô cũng không khỏi quay lại nhìn anh ta một cái. Hoàn toàn không ngờ được đấy, nhìn thì có vẻ là nhân viên cấp cao tài năng nhã nhặn thế kia, mà lại nói ra câu tìm vài người đi dạy dỗ người khác à?

Quả nhiên, nhìn người không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài, nước biển không thể đo bằng cốc được.

Tề Tiểu Tô cười thầm, sau đó lắc đầu nói: “Không cần, tôi chỉ muốn đi theo xem rốt cuộc hắn đang định làm gì thôi.”

“Cô Tề muốn theo dõi à?”

“À, nếu anh Thư có việc thì...”

Thư Văn Đống vội lắc đầu, “Việc quan trọng nhất của tôi hôm nay là đi cùng cô Tề mà.”

“Anh cứ gọi tôi là Tiểu Tô là được rồi.” Tề Tiểu Tô nói, cô nhìn thấy Bí thư Long lấy tiền mua một chiếc vòng, sau đó cất vào túi như vừa tìm được báu vật, quay người nhìn trái nhìn phải một chút rồi lại tiếp tục đi về phía trước.

Muộn thế này rồi, lẽ nào Bí thư Long định đi chơi bar à?

Tề Tiểu Tô đang nghĩ, Thư Văn Đống lại nói: “Vậy tôi gọi cô là Tiểu Tô nhé, cô cũng cứ gọi thẳng tên tôi đi. Tiểu Tô, hẳn là Tạ Kiện Đông đang bám theo Long Đào, Bí thư của thành phố D các cô. Cô nhìn thấy không, người đàn ông phía trước kia chính là Long Đào.”

Thư Văn Đống tưởng Tề Tiểu Tô không biết Long Đào, nên nói cho cô nghe những gì mình quan sát được.

Tạ Kiện Đông lại đi theo, đương nhiên Tề Tiểu Tô cũng tiếp tục theo dõi hắn, sau đó lại nhìn thấy họ đi vào một quán bar.

Tề Tiểu Tô đang muốn đi theo tiếp, thì Thư Văn Đống lại giữ cô lại, sắc mặt hơi là lạ, “Cô muốn vào à? Quán bar này loạn lắm, bên trong cái gì cũng có.” Anh ta cảm thấy rất khó hiểu, vì sao Long Đào - Bí thư của thành phố D lại vào quán bar này?

“Cái gì cũng có á?” Tề Tiểu Tô tự liên tưởng một chút, đại khái cũng hiểu được anh ta có ý gì, dù sao cô cũng không phải là một cô nữ sinh trung học đơn thuần.

Cuối cùng họ vẫn bước vào quán bar tên là Mộng Thiên Đường này. Tính ra, cái tên này cũng tầm thường thật đấy, nhưng cách trang trí bên trong hoàn toàn không tầm thường chút nào. Đó là kiểu trang trí theo phong cách vượt không gian, giống như một hệ ngân hà vậy, ánh sáng rất mờ ảo, nhưng có rất nhiều sắc thái. Âm nhạc bên trong rất to, hình như là một bài Rock and Roll rất nổi tiếng nào đó, nhưng vì Tề Tiểu Tô cũng không thích nhạc Rock and Roll, nên chỉ biết là quen tai chứ không biết tên là gì.

Nhạc thì to như vậy, nhưng khách bên trong lại có vẻ không ồn ào lắm, ít ra ấn tượng sau cái nhìn đầu tiên là như thế, họ đều ngồi lọt thỏm vào trong ghế salon thành cao, thi thoảng mới có thể nhìn thấy đầu, thấy cơ thể đang quấn lấy nhau, có thể nhìn thấy có người quỳ trên ghế không biết đang làm gì, nhưng lại có một cảm giác rất ô uế, dâm dục.

“Người đâu?” Tề Tiểu Tô vừa vào đã phát hiện hình như họ mất dấu hai người kia rồi, nhưng đúng lúc này, sau lưng đột nhiên có người đi ra cửa, cách một tiếng khóa cửa lại.

Tề Tiểu Tô và Thư Văn Đống đứng yên tại chỗ chưa kịp phản ứng gì.

“Tiểu Nhất, cậu có biết chuyện gì xảy ra không?” Tề Tiểu Tô thấy tình hình hơi bất thường, vội vàng hỏi Hệ thống Tiểu Nhất trong đầu.

Đã bảo có nguy hiểm sẽ dự báo trước cơ mà?