Lúc này Tề Tiểu Tô mới nhận ra, vừa rồi hình như là giọng của Vệ Thường Khuynh thì phải?! Vì thế, mặt cô sa sầm xuống, “Này, anh có thể đừng hở một tí là lãng phí năng lượng của tôi được không? Có chuyện gì cứ nhờ Hệ thống truyền lời là được rồi, giờ tôi không có hơi sức buôn dưa lê với anh đâu.”

Đúng là không đi chợ không biết củi gạo đắt đỏ thế nào, năng lượng đắt lắm lắm đấy!!!

Riêng về điểm này thì Tề Tiểu Tô hoàn toàn thiên vị hẳn tiền bạc, vì tiêu hao năng lượng đều là tiêu tốn tiền của cô mà!

Do đó, mặt Vệ Thiếu soái của chúng ta lại một lần nữa đen hơn cả đít nồi, anh bất giác nghiến răng kèn kẹt, thực sự chịu đủ rồi đấy, chịu đủ cái cảnh bị cô chê bai xua đuổi rồi đấy nhé!!!

Trong đầu Vệ Thiếu soái chợt lóe sáng, nảy ra một ý định có thể nói là long trời lở đất đối với anh, đây là kế hoạch mà trước giờ anh chưa từng nghĩ đến.

Anh quyết định phải suy nghĩ kỹ để hoàn thiện một chút, suy nghĩ thỏa đáng rồi sẽ hạ lệnh cho Hệ thống sau.

Rất lâu rất lâu sau, kế hoạch này của Vệ Thường Khuynh được hệ thống No.1 thông minh nhanh trí mệnh danh là: Kế hoạch theo đuổi vợ yêu.

Đương nhiên, lúc này cả Hệ thống và Tề Tiểu Tô đều chưa biết gì cả.

Tề Tiểu Tô không biết giọng nói của Vệ Thường Khuynh biến mất lúc nào, hiện giờ cô cũng không để ý đến chuyện tán gẫu được, vì cô hơi tham lam muốn sờ hết một lượt số đá ở đây, nếu không chờ cô ghi số hiệu xong mới phát hiện đằng sau còn có đồ tốt hơn thì chẳng phải sẽ không kịp chọn nữa hay sao?

Dù sao hiện giờ cũng không có ai nhanh hơn cô được, cô không lo bị cướp hết đồ tốt.

Thế nên, Nghiêm lão vừa ngẩng đầu đã thấy ngay Tề Tiểu Tô đột nhiên tăng tốc, vừa đi vừa đưa tay phất qua đá, đi nhanh như gió, hơn nữa cũng không thấy cô đặt bút ghi ký hiệu.

Ông thầm lắc đầu, may mà ông tự đến, không kỳ vọng hoàn toàn vào Tề Tiểu Tô, nếu không, cô mà thực sự không có bản lĩnh kia thì ông lỗ chết mất. Lô phôi ngọc này Hoàng Nhược Quân đột ngột đưa ra, có lẽ cũng có những viên đã giữ lâu lắm rồi, nếu bỏ qua lần này thì xót ruột lắm.

“Thật chẳng ra sao cả! Đây không phải chỗ cho loại như cô chơi đâu, muốn chơi đi chỗ khác mà chơi.” Một giọng nói lạnh lùng vang lên, mọi người đều ngẩng đầu nhìn.

Tề Tiểu Tô cũng nhìn về nơi phát ra tiếng nói, nhận ra người vừa nói chính là gã đàn ông đạp hụt mình lúc nãy, mà ánh mắt gã hiện giờ đang rơi xuống người cô, rất rõ ràng, câu nói vừa rồi là gã cố tình nói cô.

Người đàn ông để tóc dài rất u ám trong hội trường nhìn gã đàn ông kia, rồi lại nhìn Tề Tiểu Tô, ánh mắt hơi lóe lên.

Mọi người đều vô thức chờ câu trả lời của Tề Tiểu Tô, thậm chí có người còn cảm thấy sắp xảy ra chuyện rồi, vì có người nhận ra Tề Tiểu Tô là người theo Nghiêm lão đến đây. Họ đều cho rằng đây có thể là cháu gái Nghiêm lão hoặc con gái thế gia nào đó, Nghiêm lão cũng không phải dạng người dễ gần, nếu người đẹp bé nhỏ này chịu uất ức thì Nghiêm lão sao có thể khoanh tay đứng nhìn được?

Có điều, ngoài dự đoán của mọi người, Tề Tiểu Tô cũng chỉ ngẩng đầu lên liếc một cái, sau đó lại cúi đầu tiếp tục sờ nhanh mấy viên đá kia.

Thật giống như người mà gã đàn ông kia chỉ trích không phải là cô vậy, hoàn toàn không bận tâm chút nào.

Trong lúc mọi người đang ngẩn người ngạc nhiên, cô đã đi hết một vòng, giờ lại bắt đầu đi quay lại vòng thứ hai. Mà lần này, cô trực tiếp cầm bút, nhanh chóng viết xuống một số viên đá trong đó, còn chưa đến ba phút, cô đã đánh số bảy viên rồi!

“Mẹ nó chứ...!”

Không biết là ai thấp giọng chửi thề, nhưng câu này cũng khiến người khác hồi thần lại, lúc này, Hoàng Nhược Quân nói: “Các vị nên nhanh một chút đi, tối nay tôi có tổ chức một bữa tiệc tối, muốn mời người đứng đầu đi cùng đấy, bây giờ thời gian cũng không còn sớm nữa.”

Thời gian vốn cũng đâu có sớm sủa gì nữa?!

Lúc này hẳn cũng phải hơn 8 giờ tối rồi, cũng không biết Hoàng Nhược Quân có thói quen xấu gì mà cứ phải hẹn giờ muộn thế này, chờ xong xuôi mọi việc, lúc đó vẫn còn gọi là tiệc tối sao?

Hiện giờ Tề Tiểu Tô đã đói đến mức bụng sắp dán vào sau lưng rồi.

Trên máy bay cô chỉ uống mỗi hai cốc nước ép hoa quả, từ lúc xuống máy bay đã qua giờ cơm tối rồi, giờ còn đòi người đứng đầu cái gì nữa chứ?

“Nghiêm lão, người đứng đầu là sao ạ?” Cô đã chọn xong đá, liền bước đến bên cạnh Nghiêm lão, Nghiêm lão không chọn nhiều, sau khi thấy cô thật sự chọn nhiều viên như vậy, ông cũng chỉ chọn hai viên. Hơn nữa trong lòng hơi thất vọng, vì mấy viên ông nhăm nhe đều bị người khác nhanh chân ghi số hiệu mất rồi, mà trong đó có một viên còn bị chính Tề Tiểu Tô giành mất. Thế nên, lúc này nhìn Tề Tiểu Tô, ông cũng có chút tin tưởng hơn, tâm trạng tốt hơn nhiều.

Nghe thấy Tề Tiểu Tô hỏi câu này, ông chỉ ồ một tiếng rồi nói: “Là thế này, lát nữa sau khi mọi người thanh toán tiền, sẽ chọn một viên để tách ngay tại chỗ, cũng không cần tách toàn bộ, chỉ cần mài khung thôi là được rồi. Viên của ai tốt nhất thì đó là người đứng đầu. Hoàng Nhược Quân cảm thấy người đó may mắn, nên sẽ mời người đó cùng ngồi dùng bữa, coi như lây chút may mắn.”

Hoàng Nhược Quân này cũng lắm trò thật, mà trò này có gì đó lạ lạ.

Có lẽ đây là nguyên nhân khiến đám đàn ông cảm thấy cô ta có vẻ bí ẩn chăng?

“Tiểu Tề này, lần này cô nắm chắc được mấy phần?”

“Nghiêm lão cứ yên tâm ạ.”

Đương nhiên Tề Tiểu Tô nắm chắc một trăm phần trăm, nhưng hiện giờ điều khiến cô lo lắng là cô biết lấy đâu ra tiền thanh toán mấy viên của mình bây giờ, vì sau đó cô lại phát hiện ra một viên rất khá, mà giá còn có vẻ thấp, không kìm được lại mua tiếp.

Cô có ba viên, Nghiêm lão nói muốn sáu viên nên cô cũng chỉ chọn sáu viên. Sáu viên đó cộng lại cũng đã hơn sáu trăm vạn rồi, mà bản thân cô chỉ có xấp xỉ một trăm bốn mươi vạn, giờ cô cũng không có tiền.

Đang mải nghĩ, bên kia đã kết thúc rồi, có người đã thống kê lại, bắt đầu tính giá, sau đó thanh toán tiền.

Có người cầm mấy bức ảnh tới, chính là ảnh mấy viên đá mà họ đã chọn, “Xin hai vị kiểm tra xác nhận lại một chút ạ.”

Hai viên Nghiêm lão chọn rất đắt, chỉ hai viên thôi đã một trăm chín mươi vạn rồi, thêm sáu viên Tề Tiểu Tô chọn cho ông ấy nữa, tổng cộng là tám trăm mười sáu vạn, Hoàng Nhược Quân nói trừ số lẻ đi, lấy tám trăm vạn chẵn.

Ba viên kia của Tề Tiểu Tô, “Hoàng tổng nói cô Tề trả một trăm vạn là được rồi.”

Phôi ngọc một trăm ba mươi mấy vạn, chớp mắt một cái cô đã giảm được hơn ba mươi vạn ư? Tề Tiểu Tô nghi hoặc nhìn về phía Hoàng Nhược Quân, cô ta cũng đang nhìn sang bên này, khẽ gật đầu mỉm cười, đầy vẻ thiện chí.

“Tiểu Tề này, nếu Hoàng tổng đã có ý tốt như thế, cô cũng đừng từ chối.” Nghiêm lão xua tay ra hiệu cho một trợ thủ tiến lên thanh toán tiền, “Một trăm vạn này của cô, tạm thời cứ để tôi trả thay cô đi, sau này sẽ trừ luôn vào phí mời cô đến giúp đỡ, cô thấy thế nào?”

Nói thế này tức là đã đồng ý hợp tác với cô rồi à?

Rõ ràng vẫn chưa kiểm chứng mấy viên phôi mà cô chọn mà, lẽ nào là vì Hoàng Nhược Quân tỏ thiện chí với cô sao?

Có điều, như vậy cũng giải quyết được vấn đề khó nhất của Tề Tiểu Tô, đương nhiên cô lập tức gật đầu.

Thấy Nghiêm lão thản nhiên tiêu chín trăm vạn không hề nhíu mày, tim Tề Tiểu Tô cũng nhảy thót lên. Ngày hôm nay cô càng nhìn rõ ràng hơn cách đốt tiền của những người giàu có.

Cô cũng không muốn tách ba viên của cô, nhưng cuối cùng lại nghe nói ở đây Hoàng Nhược Quân có quy định, nhất định phải chọn ra một viên để tách, cô chỉ đành chọn lấy một viên, cũng giúp bên Nghiêm lão chọn ra một viên.

Chỉ cần mài bốn góc đá ra, cũng không tốn bao nhiêu thời gian, kết quả được đưa ra rất nhanh, dù sao tổng cộng cũng chỉ có mười người mua đá.

“Viên này, ôi trời ơi, mau nhìn này!” Có người hô lên.