Khi Tề Tiểu Tô nhìn thấy Lư Khải liền xác định cô chưa từng gặp người đàn ông này.

Còn hai vợ chồng Tề Tông Bình đã rất nhiệt tình đứng lên chào hỏi

“Giám đốc Lư, xem ra tối qua anh ngủ rất ngon nhỉ, hôm nay sắc mặt tốt hẳn lên.”

Lời nói của Tề Tông Bình suýt nữa làm Tề Tiểu Tô phun ngụm sữa ngô trong miệng ra ngoài. Chắc là hôm qua khi gặp nhau ông ta đã nịnh nọt hết lời rồi đúng không?

“Ngồi đi, ngồi đi, không cần khách khí.” Lư Khải ra vẻ ông lớn.

Anh ta không đến một mình mà còn có thêm ba người khác đi cùng, gồm hai nam một nữ, nam ăn mặc rất chuyên nghiệp, áo sơ mi veston thắt cà vạt; còn nữ khoảng hai ba hai tư tuổi, tóc dài gợn sóng, trang điểm nhẹ nhàng tinh tế, làn da nhìn mịn màng, dung mạo cũng rất xinh đẹp, nhưng vùng mắt trang điểm hơi đậm một chút. Dáng người cũng rất nóng bỏng, mặc một chiếc váy ren bó màu hồng, số đo ba vòng xuất sắc để lộ ra đôi chân dài thẳng tắp, chân đi giày cao gót nhọn mũi, tay cầm một chiếc ví nhỏ màu da, khiến Tề Tiểu Tô nhất thời không đoán ra được thân phận của cô ta.

Nếu nói là nhân viên trong công ty, ăn mặc thế này đâu có giống đang đi làm nhỉ? Nhưng nếu là người của Lư Khải thì cô ta cũng không có vẻ ăn chơi gì lắm.

Khi bốn người đó vừa bước vào, ánh mắt đầu tiên đều nhìn Tề Tiểu Tô, còn Tề Tiểu Tô lại thấy ánh mắt cô gái trẻ kia đầy vẻ thù địch.

Trong lòng cô cảm thấy rất kỳ lạ, mình đâu có đắc tội với cô ta chứ?

Bọn họ đều đã ngồi xuống, lúc nãy Tề Tiểu Tô chọn chỗ cũng có ý đồ riêng, cô ngồi cạnh Trần Đông, bên còn lại là phía bình thường nhân viên sẽ bê đồ ăn lên phục vụ. Thông thường người mời khách sẽ không ngồi vị trí này. Quả nhiên Lư Khải nhìn một lượt liền đến ngồi chỗ chính. Người ngồi cạnh Tề Tiểu Tô là một người đàn ông tầm ba mươi tuổi cùng đến với anh ta.

Ngoại hình của hai người đàn ông này không tồi.

Lư Khải dặn dò nhân viên mang đồ ăn lên, sau đó mới nhìn Tề Tiểu Tô, vừa cười vừa hỏi: “Cô Tề, tôi xin tự giới thiệu, tôi tên là Lư Khải, là giám đốc bộ phận thị trường của công ty bất động sản Hải Chí. Hai vị này là trợ lý của tôi, trợ lý Kỷ và trợ lý Mạc, đây là cô Hồng Ân Kỳ.”

Chỉ nói tên Hồng Ân Kỳ mà lại không giới thiệu thân phận của cô ta, hơn nữa anh ta cũng không có ý giới thiệu vợ chồng Tề Tông Bình với bọn họ. Xem ra vợ chồng Tề Tông Bình chỉ là người trung gian dẫn Tề Tiểu Tô đến gặp bọn họ mà thôi, gặp mặt xong rồi thì không còn việc gì của bọn họ nữa.

Tề Tiểu Tô hỏi: “Giám đốc Lư, chúng ta chưa từng gặp nhau đúng không?”.

Lư Khải lắc đầu: “Đúng là chúng ta chưa từng gặp nhau.”

Tề Tông Bình và Trần Đông ngỡ ngàng: “Giám đốc Lư, ngày hôm qua ngài không hề nói như vậy, không phải ngài nói Tiểu Tô nhà chúng tôi trông rất xinh đẹp, để lại ấn tượng sâu sắc khó quên cho người khác, nên đã tốn không ít công sức mới tìm ra nhà chúng tôi sao?”

Ánh mắt Tiểu Tô lạnh dần đi.

Đúng là chú thím tốt của cô! Nếu thật sự có một người đàn ông xa lạ tìm đến cửa, bình thường không phải nên cảm thấy nghi ngờ, đề cao cảnh giác, cố gắng bảo vệ cô sao? Bọn họ thì ngược lại, đưa thẳng cô đến gặp mặt đối phương!

Nghe xong lời bọn họ, Lư Khải cười rộ lên: “Đúng là cô Tề Tiểu Tô rất xinh đẹp, nhưng đây thật sự là lần đầu tiên tôi gặp cô ấy.”

Trần Đông không thể không hỏi: “Vậy chuyện giám đốc Lư muốn chăm sóc và đối xử tốt với Tiểu Tô nhà chúng tôi thì có coi là thật không?”.

“Thím hai, ý của thím là gì?” Mặt Tề Tiểu Tô biến sắc, “Lẽ nào người giám hộ cháu không phải hai người sao? Hai người định giao cháu cho người xa lạ chăm sóc à?”

Câu nói đó thật sự làm cô tức giận cực độ, dù đối phương thật sự có nói như vậy, nhưng bọn họ dám đồng ý sao? Định bán cô đi chắc?

“Ha ha, thì ra cô Tề chưa biết gì.” Hồng Ân Kỳ cười nhẹ, có chút khinh bỉ nhìn Tề Tiểu Tô nói: “Chi bằng để tôi giải thích cho cô đi?”

“Nói.” Tề Tiểu Tô nhẹ nhàng dựa về sau, lại hơi có chút khí thế. Ánh mắt Hồng Ân Kỳ hơi đố kỵ, nhưng che đậy rất nhanh.

“Hôm nay đến gặp cô không phải là ý của giám đốc Lư mà là lệnh của ông chủ. Ông chủ biết cô Tề vẫn đang đi học, nên muốn giám đốc Lư sắp xếp cho cô công việc làm thêm vào cuối tuần, một chút nữa trợ lý Kỷ sẽ đưa cô một tờ đơn đăng ký, chụp một bức ảnh, ngày mai là có thể lấy được thẻ nhân viên rồi. Bắt đầu từ tuần đầu tiên của tháng tiếp theo, mỗi cuối tuần cô Tề đều phải đến tập đoàn Hải Chí đúng giờ, sau một tháng ông chủ sẽ thông báo việc có giữ cô lại hay không.” Hồng Ân Kỳ nói xong lại cười lên: “Đây được coi như thời gian thử việc, nhưng mà cô Tề Tiểu Tô xinh đẹp như thế này, khí chất lại tốt như vậy, tôi tin rằng cô sẽ qua được thời gian thử việc thôi.”

Tề Tiểu Tô nghe mà ong cả đầu. Cô thật sự không hiểu rốt cuộc đây là có ý gì?

“Tôi nói sẽ đến làm việc ở Hải Chí khi nào vậy?” Tuy cô thật sự thiếu tiền, nhưng cũng không muốn dùng hai ngày cuối tuần để đi làm đấy được không? Có thời gian cô còn phải cường hóa.

Hơn nữa, vô duyên vô cớ sao lại sắp xếp cô vào tập đoàn Hải Chí làm việc?

Mẹ kiếp, đúng là mấy trò vớ vẩn!

Rồi cái ông chủ kia là ai? Là ông chủ lớn của tập đoàn Hải Chí à? Cô từng gặp sao?

Tề Tông Bình lại cảm thấy tim mình sắp nhảy ra ngoài. Cơ hội tốt thế này mà lại chủ động dâng lên trước mặt Tiểu Tô! Ông ta không kìm được hỏi: “Vậy, cuối tuần Tiểu Tô mới đi làm thì có lương không?”

Nghe thấy câu này, mấy người Lư Khải đều bật cười, nhìn ông ta như nhìn một thằng ngốc.

Trợ lý Kỷ kia nói: “Tiền lương à… Đương nhiên là có chứ, hơn nữa còn không thấp đâu. Ông chủ trả lương tháng đầu cho nhân viên kiểu này là một vạn tệ.”

“Phụt!” Trần Đông thực sự phun thẳng ngụm sữa ngô trong miệng ra, may mà lúc này còn chưa bày biện đồ ăn lên, nếu không thì bỏ đi cả bàn rồi.

Mọi người đều nhìn bà ta với vẻ ghê tởm.

Một trợ lý khác lập tức gọi phục vụ vào đổi khăn trải bàn.

Mất một lúc sau mới đổi xong khăn mới, sắc mặt của bốn người kia đều rất xấu. Tề Tông Bình tức tối trừng mắt nhìn Trần Đông một cái, nhưng trong lòng lại cảm thấy hoàn toàn có thể hiểu được, vì vừa rồi chính ông ta cũng sợ hết hồn!

“Như vậy… một tháng cũng chỉ có bốn cái cuối tuần thôi, tám ngày mà tiền lương là một vạn tệ á?”

Lư Khải gật đầu, quan sát Tề Tiểu Tô, nói: “Một vạn này cũng rất đáng giá.”

Ánh mắt của anh ta và câu nói này mang hàm ý khác, trong lòng Tề Tiểu Tô thoáng xuất hiện một suy nghĩ hoang đường, sắc mặt lập tức sa sầm xuống.

Tề Tông Bình cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên ông ta cũng nhận ra điều bất thường, nhưng ông ta lại chọn cách vờ như không hay biết gì cả, hỏi Lư Khải, “Giám đốc Lư, là thế này, doanh thu của công ty hiện giờ tôi làm không được tốt lắm, sắp không trả nổi lương nữa rồi, nghe nói buôn bất động sản kiếm tốt lắm phải không?”

“Đó là chuyện hiển nhiên, mấy năm nay bất động sản lên xuống thất thường, nhưng dù sao cũng vẫn rất tốt.” Lư Khải nhướng mày nói: “Ông Tề muốn sang Hải Chí làm việc à?”