Tề Tông Bình và Trần Đông mang theo quà đến. Lúc bọn họ đến, mọi người vừa ăn sáng xong, bà ngoại Tô đang thu dọn bát đĩa còn Tô Vận Đạt đưa Hà Tiểu Mỹ ra bắt xe buýt đi làm.

Cửa vừa mở thì hai vợ chồng Tề Tông Bình cũng vừa tới cửa.

“Ôi, khách quý, chẳng phải là anh Tông Bình và chị nhà đây sao?” Tô Vận Đạt liếc xuống nhìn túi đồ trong tay bọn họ, sau đó quay đầu vào trong gọi lớn: “Tiểu Tô, chú hai thím hai cháu đến này!”

Tề Tiểu Tô đang chuẩn bị rửa bát giúp bà, nghe thấy vậy chợt sững lại.

Việc đầu tiên mà cô nghĩ đến chính là, bọn họ đã biết đến căn nhà đó rồi sao? Nhưng thấy hai người họ xách theo túi quà lại cảm thấy không giống, có thể là đến để nịnh nọt ông ngoại bà ngoại cô giao sổ đỏ ra.

Nghĩ vậy cô thầm cười khẩy.

Thế nhưng Trần Đông vừa vào đã chạy đến cạnh cô, cái thân hình béo núc ấy rung lên, Tề Tiểu Tô nhìn mà thầm đổ mồ hôi.

Hệ thống Tiểu Nhất không hề lên tiếng cảnh báo, nên có lẽ không nguy hiểm, hơn nữa Tề Tiểu Tô cũng cảm thấy Trần Đông không thể đánh cô trước mặt ông bà ngoại khi chưa có được căn nhà ở chung cư Trường Ninh. Cho dù Trần Đông không có não thì trên đường tới đây Tề Tông Bình nhất định đã dặn dò bà ta kĩ lưỡng.

Cho nên Tề Tiểu Tô liền đứng đó không động đậy.

Quả nhiên, Trần Đông bổ nhào đến ôm chặt lấy cô xuýt xoa nói: “Tiểu Tô à, cháu đi có mấy ngày mà thím hai đã nhớ cháu muốn chết đi được.”

Từ cuối cùng bị bà ta kéo dài ra, nhưng bởi vì quá giả nên lộ rõ gượng gạo, Tề Tiểu Tô nghe mà nổi hết da gà.

“Thím hai, thím buông cháu ra trước đã.”

Trần Đông túm lấy vai cô nhìn từ trên xuống dưới. “Để thím hai nhìn xem cháu có gầy đi không nào.”

“Khụ khụ.” Tề Tông Bình vội vàng ho khan hai tiếng cắt ngang bà ta, ông ta càng ngày càng ghét Trần Đông, đến diễn kịch cũng không diễn cho tử tế. Trước mặt ông bà ngoại nó mà bà ta đòi nhìn xem nó có gầy không, thế chẳng phải là định trách ông bà ngoại nó hành hạ ngược đãi không cho nó ăn no hay sao? “Tôi lại thấy sắc mặt của Tiểu Tô đã tốt hơn nhiều rồi ấy chứ, xem ra ông bà ngoại chăm sóc cho Tiểu Tô tốt lắm.”

Có điều câu nói của ông ta vừa dứt, ông bà ngoại Tô lại cảm thấy có chút áy náy xấu hổ.

Tiểu Tô đến đây mấy ngày thực sự vẫn chưa được ăn món gì ngon, hơn nữa còn bởi vì thằng con thứ hai không ra gì của họ nợ cờ bạc mà bị người ta bắt đi đấu quyền một trận. Nói thật hai ông bà cảm thấy rất có lỗi với đứa cháu này, giờ chú hai nó nói như vậy, họ cũng hơi chột dạ.

“Chú hai, thím hai ngồi xuống nói chuyện đi ạ.”

Tuy biết rõ hai người bọn họ đang âm mưu lấy đi ngôi nhà của bố mẹ mình, nhưng lúc này Tề Tiểu Tô cũng không muốn trở mặt với bọn họ.

Tuy ông ngoại Tô cũng biết hai người họ không thực sự quan tâm đến Tiểu Tô, nhưng người già đều nghĩ gia đình hòa thuận là có thể hưng thịnh, cho nên đương nhiên sẽ không to tiếng làm gì mà cũng vội vàng chào hỏi rồi mời hai người ngồi xuống. Bà ngoại Tô khách sáo hỏi họ đã ăn sáng chưa. Tề Tông Bình thì nói ăn rồi, nhưng Trần Đông lại thấy trên bàn vẫn còn một cái bánh quẩy, lập tức thò tay cầm lên ăn.

Tề Tông Bình cảm thấy người phụ nữ này đã hạ thấp phẩm cách của ông ta nên sắc mặt có chút khó coi.

“Tôi đi từ sớm nên ăn chưa no, ăn chưa no.” Trần Đông cắn một miếng rồi toét miệng cười: “Mọi người đều ăn rồi à?”

Bà ngoại Tô trả lời: “Đều ăn rồi, vẫn còn một bát sữa đậu nành, thím hai nó, hay là tôi hâm nóng lên cho cô nhé?”

Người bình thường nhất định sẽ khách sáo nói không cần, nhưng Trần Đông đâu phải loại người biết khách sáo? Lập tức đồng ý: “Vâng vâng.”

Tề Tông Bình xoa trán.

Tề Tiểu Tô nhìn Trần Đông, thầm lắc đầu. Không biết giờ Tề Tông Bình đã qua lại thân mật với người phụ nữ kia chưa, đàn ông một khi ngoại tình, có người mới thì dù thế nào cũng sẽ luôn cảm thấy chướng mắt người vợ tào khang của mình. Nhưng Trần Đông cũng thực sự rất quá quắt.

“Sao hôm nay chú hai thím hai nó lại đến đây?” Ông ngoại Tô nấu nước chuẩn bị pha trà mời khách.

Tề Tông Bình nhìn Tề Tiểu Tô nói: “Chuyện là thế này, hôm qua Đan Dương nói có nhìn thấy Tiểu Tô trên đường, khi đó nó ngồi trên một chiếc xe đắt tiền, trên xe còn có hai người đàn ông trẻ tuổi. Khi nghe nó nói, tôi cảm thấy có gì đó không ổn, Tiểu Tô nói là nghỉ phép cơ mà? Lúc trước trong điện thoại cũng không nói rõ ràng lý do muốn nghỉ phép, giờ không biết tại sao lại đi cùng người khác ra ngoài chơi? Chúng tôi cũng lo nó còn nhỏ, dễ lầm đường lạc lối, hai ông bà lại không biết cho nên mới muốn đến nhà xem thế nào.”

Hôm qua Tề Đan Dương nhìn thấy cô?

Tề Tiểu Tô hơi sững người, nhưng lại không hề lo lắng, dù sao họ cũng không thể quản nổi cô.

Ông ngoại Tô vừa cười vừa nói: “Không có gì, hôm qua Tiểu Tô đi ra ngoài với cậu út nó, người lái xe là thầy giáo của cháu nó đấy. Cũng đã mấy năm rồi Đan Dương không gặp Vận Đạt, không nhận ra cũng là chuyện bình thường.”

Trước đây, khi mẹ Tiểu Tô vẫn còn, hai nhà cũng có qua lại vài lần, nhưng khi đó Tề Đan Dương còn nhỏ, tất nhiên sẽ không có ấn tượng gì về Tô Vận Đạt.

“Hóa ra là thế, vậy chúng tôi yên tâm rồi. Có điều, chú à, Tiểu Tô cũng không có vấn đề gì, tôi thấy cũng nên để nó về đi học sớm một chút, bây giờ bài vở ở trường rất nhiều, nghỉ lâu như vậy nhất định sẽ ảnh hưởng đến học tập,” Tề Tông Bình lại nói tiếp: “Đến lúc nó không thi đỗ Đại học, tôi cũng cảm thấy có lỗi với anh và chị dâu lắm.”

Trần Đông vội vàng nói thêm vào: “Đúng vậy đúng vậy, thành Bắc cách Nhất Trung khá xa, ở đây cũng không được thuận tiện cho lắm, chúng tôi nghĩ hôm nay sẽ tiện đón Tiểu Tô về luôn.”

Ông bà ngoại Tô thật ra đều biết Tiểu Tô không thể ở lại đây lâu như vậy, đi học phải bắt xe, không thuận tiện. Hơn nữa ở đây họ cũng thật sự sợ Tô Vận Đạt rồi đến lúc Tô Vận Thuận trở về sẽ làm ầm ĩ, khiến cháu nhỏ không thể tập trung học được. Nghe thấy Tề Tông Bình và Trần Đông nói vậy, hai người chỉ đành quay sang nhìn Tề Tiểu Tô.

“Thế thì về vậy.” Tối qua Tề Tiểu Tô cũng đã suy nghĩ rồi, vốn dĩ xin nghỉ phép nửa tháng là để đi thị trấn Minh Quang tìm phôi ngọc, định ở lại trên núi nửa tháng, bây giờ đã bị nhỡ, tất nhiên phải trả phép đi học rồi. Cô ở đây, ngày nào bà ngoại cũng tìm mọi cách để làm ra món ngon cho cô ăn, lại còn phải chăm sóc bà bầu Hà Mỹ Tú, cô cũng không muốn làm tăng thêm gánh nặng cho bà. Hơn nữa, sau này cô có chút việc ra ngoài lúc nào cũng phải giải thích với hai ông bà, cũng hơi phiền phức, chi bằng về trước, chờ có tiền rồi trang trí ngôi nhà ở chung cư Trường Ninh, tự mình chuyển qua đó.

Tề Tiểu Tô đồng ý trở về cùng bọn họ, Tề Tông Bình và Trần Đông đều thở phào nhẹ nhõm.

Thời tiết giữa tháng ba vẫn còn hơi lạnh, Tề Tiểu Tô ngồi ở ghế sau, kéo cửa kính xuống để hở một khe nhỏ, có gió thổi vào cảm giác thoải mái hơn một chút.

Chiếc xe mà Tề Tông Bình đang lái là loại second hand, lúc mua cũng không đến năm vạn tệ, từ lúc mua đến giờ đã dùng được hai năm, ông ta vẫn luôn muốn đổi xe nhưng hiện chưa thể có được nhiều tiền như thế.

Trên đường hai người này im lặng lạ thường, mãi đến khi nhìn thấy tòa nhà mà Tề gia đang ở, Tề Tông Bình mới trầm giọng nói: “Tiểu Tô, có phải cháu đã tìm gặp Tôn Long không?”

Cứ như vừa được bật công tắc có thể nói, Trần Đông lập tức quát hỏi: “Có phải mày bảo thằng đó đưa tiền cho mày không?”

Trong lòng Tề Tiểu Tô bỗng cười thầm, hóa ra là vì năm vạn tệ đó.

“Số tiền đó chẳng phải để cho cháu sao?” Cô thản nhiên nói.

Bất ngờ là, Tề Tông Bình lại ngăn cản cơn tức giận của Trần Đông, nói với cô: “Số tiền đó cháu cần thì cứ cầm lấy đi.”

Nghe vậy, Tề Tiểu Tô lập tức cảnh giác, ý gì vậy? Như thế này thật không bình thường.