Câu nói này khiến Tề Tiểu Tô chứng thực được suy đoán khi nãy của mình, nhưng chính bởi vì như vậy nên cô mới kinh sợ. Lưu Cẩm Doanh chịu dẫn theo Tô Vận Đạt đến đây, rõ ràng là để chuẩn bị cho gã đàn ông này mạo danh thân phận của Tô Vận Đạt rời khỏi đây! Bởi vì vóc dáng của hai người bọn họ, thậm chí cả góc mặt nghiêng cũng rất giống, cộng thêm việc cố ý mặc bộ quần áo giống nhau nên nhìn từ xa người khác căn bản không thể phân biệt được. Hơn nữa, ở đây cũng không có nhiều người, dựa theo ấn tượng cũng sẽ cho rằng đó là Tô Vận Đạt, sẽ không ai nghĩ tới việc còn có người khác.

Vậy nếu như cái gã đàn ông tên Tăng Đống này mạo danh thân phận của Tô Vận Đạt để xuống núi trở về thành phố D, vậy cậu của cô thì sao? Còn nữa, cô thì sao?

Suy nghĩ kỹ mới cảm thấy việc này thật kinh khủng.

Lúc này Tề Tiểu Tô đã không còn quan tâm đến việc tìm phôi ngọc nữa, điều cô muốn là mau chóng tìm thấy cậu, tốt nhất là nhanh chóng cùng cậu xuống núi trước.

Người vừa xuất hiện là Đại Đảm.

Lưu Cẩm Doanh hình như rất bất ngờ với việc người đó sẽ xuất hiện ở đây, vì bọn họ đều phải tìm phôi ngọc, bình thường mỗi người đều tự chọn một hướng để tránh chạm mặt người khác, cùng nhìn thấy một viên còn không biết tranh giành không. Hơn nữa, trước đó rõ ràng Lưu Cẩm Doanh nhìn thấy Đại Đảm đi về một hướng khác trước tiên, sao bây giờ lại xuất hiện ở đây?

Đại Đảm đang tiến lại gần bọn họ.

Lưu Cẩm Doanh vỗ vỗ tay Tăng Đống để hắn đi trước, Tăng Đống quay người liền đi mất.

“Tô lão đệ, cậu muốn đi đâu vậy?” Đại Đảm gọi lớn.

Lưu Cẩm Doanh lập tức tiến lên phía trước kéo tay anh ta lại, cười khéo léo rồi nói: “Anh Đại Đảm, em cũng vừa mới gặp Vận Đạt, nói được có hai câu, anh ấy đang chuẩn bị đi tìm cháu gái mình, ơ, anh Đại Đảm, anh tìm thấy phôi ngọc rồi à?”

Nói đến những từ cuối, giọng của Lưu Cẩm Doanh cao lên mang theo sự bất ngờ khó có thể kìm nén được.

Đại Đảm lập tức kéo mạnh cô ta, một tay che miệng cô ta, “Nói nhỏ một chút, em muốn để mấy người kia cùng kéo nhau đến đây à?”

Lưu Cẩm Doanh nháy mắt vỗ vỗ tay anh ta, Đại Đảm mới buông cô ta ra.

Hai người bọn họ nhìn ngó xung quanh rồi đi đến gần một cái cây, Đại Đảm đưa hòn đá cỡ tầm một nắm đấm đang nằm trong tay mình cho Lưu Cẩm Doanh, “Nhìn mà xem, đúng là có thật, anh tìm được một viên liền lập tức đến đây tìm em.”

Lưu Cẩm Doanh tỉ mỉ nhìn hòn đá ấy, sau đó có chút hưng phấn rồi lại có chút khó hiểu nhìn Đại Đảm hỏi: “Tại sao?”

“Tiểu Lưu, anh biết em cũng không muốn cứ mãi dựa vào thể xác để kiếm tiền, ông chủ Quảng trông như vậy, lại còn cái tên Hồ Nghi Giai kia cứ thấy phụ nữ là muốn chấm mút, lẽ nào em không thấy uất ức sao? Em đi theo anh, anh sẽ đối xử với em thật tốt, số phôi ngọc tìm được anh đều cho em, có được không?”

Vừa xong Đại Đảm liền vội vàng ôm chầm lấy cô ta, dí môi tới hôn cô ta.

Tuy rằng Lưu Cẩm Doanh đích thực có quan hệ mờ ám với ông chủ Quảng nhưng Hồ Nghi Giai và Đại Đảm thực ra nhiều nhất cũng chỉ sờ mó vài cái, căn bản không giống như phỏng đoán trước đó của Tề Tiểu Tô là mấy người họ cùng chơi với nhau. Cho nên bây giờ cô ta lại bị Đại Đảm đột nhiên đến đây cợt nhả trong lòng bỗng trở nên luống cuống, vừa né tránh môi của anh ta, vừa nói: “Anh Đại Đảm, anh đừng làm như vậy, đừng như vậy...”

Bịch!

Cơ thể của Đại Đảm bỗng cứng lại, mắt mở to không dám tin rồi dần dần ngã xuống.

Ở phía sau lưng anh ta, Tằng Đống nắm trong tay một hòn đá vừa nhặt, trợn trừng đôi mắt tức giận, cả gương mặt tàn nhẫn nhìn Đại Đảm đang nằm dưới đất, nghiến răng nghiến lợi nói: “Dám động đến người đàn bà của ông, đi chết đi!”

Nói rồi cứ thế lấy hòn đá khi nãy liên tục đập xuống đầu anh ta.

“A! Anh giết anh ta rồi!” Lưu Cẩm Doanh sợ hãi hét lên, nhưng ngay sau đó lại bịt chặt miệng mình lại.

Lúc này Tề Tiểu Tô cũng bịt thật chặt miệng của mình lại, cảm giác như tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Giết người rồi, thật sự giết người rồi!

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy cảnh giết người, lại ở nơi cách mình không hề xa!

Cái tên Tăng Đống này quả nhiên hung bạo tàn độc! Không thể ở lại đây nữa phải nhanh chóng trốn đi!

“Dù bây giờ cô có bỏ đi nhưng phải lấy lý do gì? Vô duyên vô cớ bỏ đi trước, đối phương nhất định sẽ nghi ngờ.” Hệ thống Tiểu Nhất nhắc nhở cô.

Tề Tiểu Tô giật mình một cái.

Không sai, không thể đi như vậy được, lỡ như đối phương nghi ngờ, Lưu Cẩm Doanh lại biết nhà ông ngoại cô, đến lúc đó khi Tăng Đống thực sự đến thành phố D rồi muốn giết người diệt khẩu thì sao?

Thế nhưng ở lại đây cũng rất nguy hiểm...

Đây là lần đầu tiên Tề Tiểu Tô gặp phải tình huống này, tuy rằng bị dọa đến trắng bệch mặt nhưng cô vẫn cố gắng nhanh chóng ép bản thân mình phải bình tĩnh lại.

Một khi hoảng sợ sẽ rất dễ dàng để lộ sơ hở.

Tề Tiểu Tô trốn trong rừng nhìn Tăng Đống cùng Lưu Cẩm Doanh chuyển cái xác của Đại Đảm đến một sườn núi khác, có thể là muốn đẩy anh ta xuống khe núi bên đó. Nơi đây hoang vu hẻo lánh, nếu đem giấu kĩ rất có thể cả đời này cũng không có ai phát hiện ra cái xác đó. Nhưng nếu như quả núi này được nhận thầu thì việc đó lại chưa chắc.

Bây giờ chắc chắc không thể tiếp tục ở lại đây được. Tề Tiểu Tô lập tức quay người đi sâu vào trong rừng, dù có phải vòng một đoạn đường dài cô cũng không thể lại đi về phía đó nữa.

Tô Vận Đạt cảm thấy mình xui xẻo vô cùng.

Vừa lên núi liền bị thương ở chân đã không nói làm gì, giờ tìm kiếm cả một ngày đến cả một nửa viên phôi ngọc cũng chưa tìm thấy! Việc này khiến anh ta bắt đầu cảm thấy có chút bất an, nếu thật sự không tìm thấy phôi ngọc thì anh ta phải làm thế nào? Việc cũng đã nghỉ rồi, phải đi tìm việc thực sự không phải là một chuyện dễ dàng, anh ta không có trình độ văn hóa, cũng không rõ bản thân biết những gì.

Thấy mặt trời đang dần xuống núi, anh ta cũng biết nơi đây nguy hiểm, sợ vẫn còn rắn độc hay mấy loại thú rừng gì đó xuất hiện nên vội vàng quay về không dám chậm trễ.

Đột nhiên, tiếng cành lá sột soạt từ trong khu rừng bên cạnh truyền ra làm anh ta giật thót sợ hãi.

Trong lòng anh ta hơi hoảng hốt, cúi người tùy tiện nhặt một hòn đá, toàn thân căng lên nhìn về phía khu rừng.

Một cái đầu thò ra, suýt nữa Tô Vận Đạt đập hòn đá qua đó.

“Cậu út!”

Người chui ra khỏi đó chính là Tề Tiểu Tô, nhìn thấy Tô Vận Đạt cô bỗng vui mừng lập tức chạy ra.

“Tiểu Tô? Sao cháu lại chui ra từ trong rừng thế?”

Tề Tiểu Tô sợ anh ta sẽ nói lung tung đến lúc đó nhất định sẽ bị lộ đuôi, lập tức đánh mắt nhìn xung quanh, kéo Tô Vận Đạt sang một bên, thì thầm nói một cách nghiêm trọng: “Cậu út, cậu phải nhớ lấy, cháu vừa chạy từ phía nam qua đây gặp được cậu, hơn nữa từ buổi trưa đã ở cùng cậu rồi, không cần biết là ai hỏi cậu đều phải nói như vậy, cậu biết chưa?”

Cô cảm thấy nếu như nói với Tô Vận Đạt chân tướng sự việc vẫn còn một chút nguy hiểm, sợ cậu hoảng sợ sẽ khiến cho Lưu Cẩm Doanh nhìn ra điều gì không bình thường, cho nên thà coi như không biết gì cả còn hơn.

Tuy Tô Vận Đạt không hiểu lý do tại sao nhưng vì không chịu nổi cô nhấn mạnh hết lần này đến lần khác, bộ dạng đó cũng rất nghiêm trọng đành khó hiểu mà đồng ý.

“Cháu tìm được phôi ngọc chưa?”

Tề Tiểu Tô lắc đầu.

“Thật là, cũng không biết rốt cuộc tin tức ở đây có phôi ngọc là thật hay giả nữa.” Tô Vận Đạt vừa nói vừa tiện tay ném hòn đá vừa nãy chuẩn bị làm vũ khí xuống đất, hòn đá đó vừa hay rơi xuống chân của Tề Tiểu Tô.

Đinh.

“Phát hiện đá năng lượng cấp A+!” Giọng nói của Hệ thống Tiểu Nhất vang lên.