“Thầy Bạch!” Tề Tiểu Tô sợ hãi che mắt lại, xe phanh kít một tiếng chói tai, cơ thể cô không không chế được đập thẳng vào cửa xe ầm một tiếng, cô chợt nghe thấy tiêng Hệ thống lại vang lên bên tai.

“Xe phía sau có người chuẩn bị nhắm bắn, mục tiêu, sau gáy người đàn ông ngồi cạnh ký chủ, sau khi trúng đạn, xe sẽ mất không chế đâm vào xe hàng đằng trước, nổ tung, ký chủ chết, đề nghị giúp đỡ né tránh!”

Vừa nói xong, Tề Tiểu Tô cảm thấy trong đầu ong lên, đột nhiên như ngừng vận động vậy.

Mẹ kiếp.

Cô cũng không kịp nghĩ nhiều, lập tức đưa tay túm lấy đầu Bạch Dư Tây kéo vào lòng mình.

Đống thời, một viên đạn cũng bay sượt qua phần đầu của anh, bắn vào cửa kính, cả tấm kính vỡ rạn ra như mạng nhện.

Ngay trước khi cô ôm mình một giây, Bạch Dư Tây đã phanh xe khẩn cấp rồi, sau đó lại đảo nhanh tay lái, chiếc xe chuyển hướng ngay sát đuôi xe hàng phía trước. Xe hàng vừa vặn chặn chiếc xe đang đuổi theo đằng sau lại, bọn họ coi như tạm thời an toàn.

Nhưng anh hoàn toàn không ngờ được ngay lúc xe rẽ ngoặt sang, đối phương lại nổ súng với anh, hơn nữa, chắc chắn là tay súng thần, nếu không, không thể nào nhắm chuẩn như vậy trong tình huống hỗn loạn như thế này.

Anh càng không thể ngờ được là Tề Tiểu Tô cứu mạng mình.

Lúc phản ứng lại, anh nhận ra mặt mình đang dán vào một nơi rất mềm mại, ấm áp, còn có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch, thình thịch.

Vào khoảnh khắc đó, Bạch Dư Tây cảm nhận được trái tim mình đập loạn lên. Nếu không phải vì tình huống không cho phép thì anh thực sự muốn dán vào ngực cô mà ngang nhiên ăn đậu hũ một chút.

Bạch Dư Tây cũng không cảm thấy mình lưu manh vô sỉ gì cả, hiện giờ anh rất rõ ràng rằng bản thân mình đã có chút động lòng với cô gái này.

Nhưng Tề Tiểu Tô nhanh chóng buông anh ra, mặt hơi trắng bệch, “Thầy Bạch, bây giờ xem ra, rõ ràng không phải đối phương nhắm đến em.”

Cô không rõ lắm vì sao một giáo viên tiếng anh cấp 3 lại bị truy sát thế này, nhưng cũng không muốn làm rõ. Mỗi người đều có bí mật riêng, giống cô vậy, ai có thể đoán ra ngày hôm qua cô làm gì?

Huống chi, biết quá nhiều chắc chắn cũng không phải chuyện tốt.

“À, bạn học Tiểu Tô có thể phân tích giúp tôi một chút không, một nhà giáo nhân dân hiền lành nhã nhặn như tôi, sao lại có người nỡ giết chứ?” Bạch Dư Tây nói, đấm một cái vào tấm kính trước mặt, loảng xoảng một tiếng, tấm kính vốn đã vỡ như mạng nhện liền vỡ nát, rơi xuống trước đầu xe.

Giờ mới nhìn rõ được, vừa rồi cản tầm nhìn quá.

Nhưng lái xe thế này, gió cứ đập thẳng vào mặt, mang theo bụi bặm. Tề Tiểu Tô rút hai tấm giấy từ trong hộp giấy ăn ra, che lên mặt, trầm giọng nói: “Làm sao em biết được! Em chỉ là một học sinh lớp 11 ngây thơ đơn giản thôi! Thầy Bạch à, xin thầy mau mau lái đến cục cảnh sát đi, nhất định họ sẽ không dám đi theo đâu!”

Hiện giờ cô cảm thấy lời lúc trước Hệ thống Tiểu Nhất nói không sai, thần kinh của cô thực sự quá vững, nếu không vì sao gặp phải chuyện thế này rồi, tuy cô cũng sợ hãi lo lắng nhưng chỉ ở mức độ bình thường thôi, ít ra hiện giờ đầu óc vẫn còn rất tỉnh táo.

“Không thể đi đến cục cảnh sát được.” Bạch Dư Tây lái xe rất nhanh, ngoặt nhanh vào con đường dẫn đến trường học của họ.

Vì trường học là nơi được chú trọng bảo vệ nên các con đường quanh trường đều lắp đặt rất nhiều camera theo dõi, hơn nữa cách trường không xa còn có một chòi gác của cảnh sát tuần tra.

Quả nhiên, xe vừa rẽ vào con đường này, chiếc xe phía sau liền rời đi theo hướng khác.

Bạch Dư Tây ngừng xe bên vệ đường, lấy điện thoại ra gọi.

Tề Tiểu Tô mở cửa xe, đưa tay phủi quần áo, vẫn còn mấy mảnh thủy tinh rơi xuống, mặt cô xám xịt. Kiếp này muốn sống một cuộc sống khác đi nhưng không thể nguy hiểm thế này được, lại còn đua xe, bắn súng, quá đáng sợ.

Cô quyết định sau này nhất định phải cách xa Bạch Dư Tây một chút. Hiển nhiên, anh không đơn giản chỉ là một giáo viên cấp ba bình thường, cô không muốn dính dáng vào mấy chuyện đó.

Bạch Dư Tây gọi điện thoại xong cũng không xuống xe, nhìn Tề Tiểu Tô, “Sắc mặt của em không tốt lắm, có phải vẫn chưa hạ sốt không? Tạm thời vào phòng y tế của trường khám qua trước đi, lát nữa tôi tới tìm em.”

Tề Tiểu Tô vội xua tay, đang định nói gì đó thì cửa kính của quán cơm trước mặt bật mở, Chu Thuần bước ra ngoài.

Trưa nay Chu Thuần ngồi đây ăn cơm, không vào căn tin trường. Đồ ăn ở quán cơm này khá ngon, hơn nữa ở đây có thể gọi bia, cũng không có ai mách lẻo. Cậu cứ cảm thấy tâm trạng hơi khó chịu nên mới tới đây một mình, uống xong quay đầu nhìn lại thấy Tề Tiểu Tô bước xuống từ xe thầy Bạch, hơn nữa, còn không thấy cửa kính chắn gió đâu.

“Tề Tiểu Tô, thầy Bạch, hai người…”

Tề Tiểu Tô đang muốn giữ khoảng cách với Bạch Dư Tây, vừa thấy Chu Thuần, cô liền nói với Bạch Dư Tây: “Thầy Bạch, em nhờ Chu Thuần đi đến phòng y tế với em là được rồi, thầy đã xin nghỉ giúp em rồi mà? Em khám qua một chút rồi về nhà nghỉ ngơi, thầy có việc thì cứ đi trước đi ạ, không cần quay lại tìm em đâu.”

Bạch Dư Tây nhìn Chu Thuần một cái, nhướng mày nói: “Được, thế thì cứ vậy đi. Chu Thuần, Tiểu Tô bị sốt, em đưa cô ấy đến phòng y tế nhé, chú ý chăm sóc cô ấy một chút.”

Nói rồi anh lại lên xe, nhanh chóng lái đi.

Chu Thuần đứng trước mặt Tề Tiểu Tô, nhìn cô, “Sao em lại quen thầy Bạch?” Cậu luôn rất chú ý đến cô, bắt đầu từ năm cô 13 tuổi đứng ở bệnh viện đó, căn bản chưa từng thấy cô tiếp xúc với người khác chứ đừng nói là một người đàn ông xuất sắc như Bạch Dư Tây này.

Thấy Bạch Dư Tây lái xe đi, Tề Tiểu Tô vốn đang thở phào nhẹ nhõm, nhưng giờ hồi thần lại, nhìn thấy Chu Thuần, cô lại muốn thở dài. Đừng quên, đây cũng là một sự phiền não khác, sau lưng anh chàng hotboy này còn có bông hoa độc của trường nhìn chằm chằm đấy.

“Chỉ là quen trong trường thôi mà, sau này có gặp ở bên ngoài hai lần.” Tề Tiểu Tô nói đơn giản một câu, tự dưng trước mắt tối sầm lại, cô vội vàng đỡ lấy thân cây bên cạnh.

Chu Thuần thấy vậy liền đưa tay ra đỡ cô, “Anh đưa em đến phòng y tế trước đã.”

“Không cần không cần, em đi tiệm thuốc mua thuốc hạ sốt là được, thật ra ông bà ngoại em ở nhà chờ lâu lắm rồi, em phải quay về sớm.”

Chu Thuần kéo cánh tay cô lại, tay kia sờ lên trán cô, nhíu mày nói: “Vẫn còn hơi nóng, thế này làm sao để em về nhà một mình được?”

Cậu lấy một chiếc điện thoại rất mới ra, gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm: “Thưa thầy, người em không thoải mái lắm, em muốn xin nghỉ chiều nay.”

Tề Tiểu Tô trợn trừng mắt, sau đó vội nhìn xung quanh. Nếu lúc này mà bị giáo viên hay bạn học phát hiện thì học kỳ này cô phiền to. Sao cô cứ cảm thấy như thể mình chọc phải hoa đào thế nhỉ?

“Đi thôi, anh đưa em đi mua thuốc trước.” Chu Thuần nói rồi đỡ tay cô.

Tề Tiểu Tô vội tránh ra, “Chu Thuần, thế này không được đâu. Anh học lớp 12 rồi, thời gian là vàng là bạc, làm sao có thể vì em mà xin nghỉ nửa ngày chứ?”

“Ai nói là vì em? Anh đi học mệt quá nên xin nghỉ nửa ngày không được à?” Chàng trai tuấn tú mỉm cười, lộ ra cả hàm răng trắng đều tăm tắp.

Đúng lúc này, Tề Tiểu Tô lại cảm thấy trước mắt tối sầm xuống, không khống chế được, ngã về phía cậu.