“Tề Tiểu Tô, cháu làm chú Ngô nở mày nở mặt quá, nào nào nào, đây là 2000 tệ của cháu. Nợ nần của tôi với nhà cháu là hết sạch rồi nhé!” Ngô Kiến đưa 2000 tệ sang.

Tề Tiểu Tô im lặng nhận tiền, cố gắng đè nén sự kích động muốn ném hai nghìn tệ vào mặt gã xuống, đi đến phòng trang điểm kia tìm lại đồng phục của mình. Nhưng cô không biết phải đi đâu tắm rửa, lại không muốn ở trong nơi này thêm một chút nào nữa, thế nên khoác luôn đồng phục lên cơ thể dính nhơm nhớp sữa bò, tóc thậm chí vẫn còn đang nhỏ sữa xuống, dính chặt vào đầu, vào mặt cô.

“Tôi đi ngay bây giờ, ông đưa tôi ra ngoài đi. Còn nữa, gọi người đưa ông bà ngoại tôi về nhà đi. Ngô Kiến, nếu ông còn dám tìm họ nữa, dù có phải mất cái mạng nhỏ này, tôi cũng sẽ giết ông!” Giọng Tề Tiểu Tô hơi khàn khàn.

Ngô Kiến lắc đầu: “Tôi làm việc cũng có lương tâm chứ, không nợ tiền của tôi thì tôi gây chuyện với các người làm gì? Được rồi được rồi, tôi đưa cháu ra ngoài.”

Đến khi ra khỏi tòa nhà đồ sộ kia, một mình ngồi bên vệ đường trong đêm tối, vành mắt Tề Tiểu Tô mới dần đỏ ửng lên.

“Muốn khóc à?” Giọng Hệ thống Tiểu Nhất trầm xuống.

“Lắm điều.” Giọng Tề Tiểu Tô hơi nghẹn ngào.

Ở nơi này không bắt được taxi, phải đi ra ngoài đường chính. Cũng không biết bây giờ là mấy giờ đêm rồi, chắc chắn không còn xe bus nữa, nhưng toàn thân cô thế này đứng bắt xe taxi, cô cũng thấy không an toàn.

Vừa rồi lúc đưa cô ra, Ngô Kiến cũng gọi video call cho đám đàn em đưa ông bà ngoại cô về ngay trước mặt cô, Tề Tiểu Tô cũng nói với họ là cô không sao, nếu có xe thì cô về, còn nếu không có, cô sẽ tìm nhà bạn học gần đây ở tạm một đêm.

Thực ra câu sau là nói dối, cô làm gì có bạn học nào quan hệ tốt đến mức có thể đi gõ cửa xin ngủ nhờ vào lúc rạng sáng chứ? Cô căn bản còn không biết ở gần đây có nhà bạn học nào không nữa ấy.

Có thể do nơi này có rất nhiều xe sang, người giàu có ra vào nên đám tài xế taxi cũng rất tinh, có một số người ở đây có xe, còn có tài xế riêng, ít khi đi taxi, nên cũng rất hiếm có taxi lai vãng ở khu này.

Làm sao cô về nhà được đây?

Trong video, cô nhìn thấy ông ngoại quay đầu đi, len lén lau nước mắt. Chính cô chẳng phải cũng rất muốn lau nước mắt đó sao? Tề Tiểu Tô hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm đầy sao, nói: “Nhưng tôi không muốn khóc.”

“Sao thế?” Hệ thống Tiểu Nhất hỏi.

Tề Tiểu Tô không đáp.

Rạng sáng của tháng ba, gió rất lạnh. Hơn nữa hiện giờ trên người cô ướt đẫm, tóc cũng vẫn còn ướt.

Đi bộ trên vỉa hè, ánh đèn đường kéo bóng cô ra rất dài, xung quanh vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng có xe rồ ga phóng qua, Tề Tiểu Tô cảm thấy mình như bị cuộc sống vứt bỏ vậy.

“Đâu có thảm vậy đâu, tìm phòng khách sạn ở tạm là được rồi.” Hệ thống Tiểu Nhất nói.

Đương nhiên Tề Tiểu Tô cũng tính đến cách này, nhưng vấn đề là cô đi bộ cả đoạn đường dài cũng không thấy cái khách sạn nào, hơn nữa, cô sắp phải đi qua một cái cầu vượt, mặc dù không dài, nhưng không có đèn.

Hôm nay, lúc ngồi xe đi tới đây, hình như cô có nhìn thấy nó rồi, vốn không để tâm đến mấy việc vặt này, nhưng đi đến đây tự dưng lại nhớ đến, cô nhớ ở đó hình như có dấu vết có người lang thang sinh sống. Lúc này, nếu thật sự có người nằm ngủ bên vệ đường cạnh cầu thì sao?

Như thế thì kinh thật.

Một cơn gió thổi qua, Tề Tiểu Tô rùng mình một cái.

Lúc này, đèn xe ô tô phía sau chiếu tới, Tề Tiểu Tô vô thức quay đầu lại nhìn, nheo nheo mắt. Không ngờ chiếc xe kia đi ngang qua cô lại dừng lại, cô hoảng hốt, lập tức lùi lại phía sau.

“Tề Tiểu Tô, có phải em không?”

Giọng nữ trong trẻo lọt vào tai cô, Tề Tiểu Tô mở to mắt nhìn sang, không ngờ lại là Úc Hà Tâm, hoa khôi cảnh sát.

Cô ta mặc một bộ thường phục, tóc buộc gọn gàng, nhìn có vẻ hiền hòa hơn rất nhiều.

Tề Tiểu Tô chợt cảm thấy cuộc sống này vẫn yêu thương cô lắm.

“Chị Hà Tâm.”

Sau khi lên xe, Tề Tiểu Tô ôm hộp giấy ăn lau mặt và tóc, cuối cùng toàn thân cũng được thả lỏng. Úc Hà Tâm nhíu mày nhìn cô: “Rốt cuộc em gặp phải chuyện gì? Nếu có người bắt nạt em, em cứ nói với chị Hà Tâm đi, chị đi bắt hắn lại cho em.”

“Cảm ơn chị Hà Tâm, em không sao ạ!” Tề Tiểu Tô biết dù giải thích thế nào cũng không ổn, thế nên tốt nhất là không nói gì cả.

Trong lòng Úc Hà Tâm thầm nghĩ “giấu giấu diếm diếm cái gì chứ”, nhưng cũng không tiếp tục tra hỏi cô nữa.

“Sau này em đừng có lang thang ngoài đường muộn thế này nữa, em có biết là nguy hiểm lắm không?” Tuy mái tóc ướt sũng dán hết vào mặt, nhưng dù thế nào cũng vẫn là một thiếu nữ như hoa như ngọc mà.

Tề Tiểu Tô đáp một tiếng.

“Chị Hà Tâm, muộn thế này rồi chị vẫn còn ra ngoài ạ?”

Úc Hà Tâm khựng lại một chút, nhìn cô nói: “Tôi nhận được điện thoại của đồng nghiệp, Tôn Long chết rồi.”

Cái gì? Tôn Long chết rồi ư?

Tề Tiểu Tô sững sờ.

Lúc cô vào viện gặp Tôn Long, rõ ràng gã còn nói với cô một câu dài như vậy, nói cho cô biết gã giấu tiền ở đâu, tuy sau đó gã lại hôn mê, nhưng lúc ấy nhìn gã hoàn toàn không có nguy hiểm về tính mạng mà.

“Nửa đêm phát sốt, sức khỏe quá kém, sớm cạn kiệt rồi nên không vượt qua được.”

Sau đó, Úc Hà Tâm lại nói thêm gì đó nhưng Tề Tiểu Tô không nghe rõ nữa. Cái chết của Tôn Long ảnh hưởng đến tâm trạng của cô còn lớn hơn cô tưởng rất nhiều.

Rõ ràng gã đã đến điểm cuối của sinh mạng rồi nhưng vẫn cố gắng giữ một hơi cuối cùng vì muốn trả cô số tiền kia, hơn nữa, gã bán mạng như vậy có lẽ cũng vì muốn kiếm tiền trả tiền thuốc thang cho mẹ mình, còn phần lớn nguyên nhân là vì muốn trả cô hết 30 vạn kia.

Gã là kẻ thù của cô, lẽ ra cô phải hận gã, nhưng lúc này cô lại cảm thấy ít nhất cô khâm phục sự giữ chữ tín của gã.

“Em có muốn về nhà chị ngủ tạm không?”

Tề Tiểu Tô nói muốn đi khách sạn, Úc Hà Tâm lại hỏi ngược lại một câu, Tề Tiểu Tô từ chối ngay, nhưng Úc Hà Tâm không nói gì nữa mà đi thẳng về nhà mình.

Tề Tiểu Tô hoàn toàn không ngờ, nhà của Úc Hà Tâm lại ở gần khu cảnh giới thành Đông, cả khu đó là khu nhà ở của quân đội và công an, đương nhiên không quá xa hoa lộng lẫy nhưng đều là nhà kiểu cổ, còn có vài căn có cả vườn.

Có thể ở khu này đều là quan chức cấp cao, bên ngoài cửa còn có cảnh vệ trực đêm, thấy xe cô ta chạy vào liền đứng thẳng chào.

Nhà Úc Hà Tâm cũng là nhà có vườn, cô ta dừng xe lại, Tề Tiểu Tô vẫn chưa hết ngỡ ngàng.

“Chị Hà Tâm, cảnh sát bình thường không được ở trong này đúng không ạ?”

Nhìn dáng vẻ của cô, Úc Hà Tâm bật cười, “Sao thế, thầy Bạch của các em không nói cho em biết, chị là con gái của Cục trưởng Úc à?”

“Cục trưởng Úc?”

Kiếp trước Tề Tiểu Tô chưa từng quan tâm đến những chuyện này, đương nhiên không biết Cục trưởng Úc là ai.

“Ừ, là Cục trưởng Cục Công an thành phố D.” Úc Hà Tâm chớp mắt: “Chị cũng coi như là tiếp nối sự nghiệp của bố nhỉ?”

Tề Tiểu Tô không ngờ lai lịch của cô ta lại lớn như vậy.

Cô ta cầm chìa khóa mở cửa, đưa Tề Tiểu Tô lên tầng hai, lúc này vợ chồng Cục trưởng Úc hẳn đã ngủ rồi, Tề Tiểu Tô khẽ thở phào.

Đêm nay, cô thoải mái sạch sẽ mặc áo ngủ của Úc Hà Tâm ngủ ở phòng cho khách, cảm thấy toàn thân đều mệt rã rời. Vốn tưởng rằng ở nhà người khác sẽ ngủ không ngon lắm, không ngờ ngày hôm sau cô ngủ tận đến lúc mặt trời lên cao mới tỉnh.