Đêm đến, tôi bị trói nên tay chân tê dại, vừa mệt vừa sợ.

Không biết qua bao lâu, tiếng ngáy của ông chú dần dần vang lên.

Tôi chợt nghe thấy tiếng sột soạt nhẹ, mương theo ánh trăng mờ ảo nhìn qua, thì ra là Tần Lãng đang cởi dây trói.

Anh ta dùng tay ra hiệu cho tôi với bác sĩ Triệu nhỏ tiếng lại rồi cẩn thận giúp chúng tôi tháo dây.

Chúng tôi rón rén ra khỏi nhà kho.

Nhưng khi chuẩn bị ra ngoài, bác sĩ Triệu tay chân lóng ngóng vô tình đá vào xoong chảo đặt ở cửa, đột nhiên tiếng loảng xoảng vang lên!

Chúng tôi ngay lập tức vô cùng kinh hãi.

“Ai? Đứng lại!” Tên bắt cóc bị đánh thức.

“Chạy!” Tần Lãng cao giọng hô lên một tiếng, chúng tôi tức tốc chạy như điên, tay trong tay điên cuồng chạy xuống núi.

“Đứng lại! Nếu không tao sẽ bắn!” Ông ta lập tức dí sát theo sau.

Bằng! Bằng!

Hai phát súng vang lên.

Cũng may là ban đêm, ông ta không nhìn rõ, chỉ có thể bắn đại.

Một lúc sau, phía sau không còn động tĩnh gì nữa.

Chúng tôi còn tưởng đã thoát được ông ta, nhưng đang lúc thở phào nhẹ nhõm, Tần Lãng đột nhiên ôm tôi vào ngực.

Bằng!

“A!” Tần Lãng đau đớn rên rỉ một tiếng.

Tôi sợ hãi nhìn lên, phát hiện ông ta không biết đã đuổi theo đường nào, đang đứng trên một tảng đá lớn bên trái phía trước chúng tôi.

Tần Lãng vì bảo vệ tôi đã bị bắn vào vai.

Ông ta lại giơ súng.

Bác sĩ Triệu sợ tới mức muốn trốn, nhưng lỡ chân trượt chân, thấy mình sắp ngã xuống núi thì theo bản năng muốn tìm thứ gì đó để bắt, thế là anh ta đã nắm lấy ống quần tôi khiến cả ba người chúng tôi đồng loạt lăn xuống núi.

Trên đường lăn xuống núi, Tần Lãng ôm chặt lấy tôi, bảo vệ tôi trong vòng tay.

Tôi chỉ cảm thấy thế giới quay cuồng, tiếng cành cây cắt qua quần áo và tiếng thân thể Tần Lãng va vào một phiến đá.

Cuối cùng, chúng tôi dừng lại trên một vùng bằng phẳng ở lưng chừng núi.

Tôi phải mất một lúc lâu mới định thần lại, nhẹ nhàng đẩy Tần Lãng đang ôm chặt lấy mình ra, Tần Lãng đau đớn rên lên, tôi chỉ cảm thấy tay mình ướt nhẹp, có cái gì đó dính dính, nhìn kỹ hóa là máu!

“Tần Lãng! Tần Lãng, anh chảy máu rồi! Anh đừng làm em sợ mà!” Tôi tức khắc bật khóc.

“Mầm đậu nhỏ, em… đừng khóc, anh không chết được dâu.” Giọng Tần Lãng vô cùng yếu ớt.

Tôi thoát ra khỏi vòng tay Tần Lãng, nhẹ nhàng đặt anh nằm trên mặt đất.

Anh cau mày, trán lấm tấm mồ hôi, sắc mặt tái mét. Tôi lo chết đi được, chỉ biết ôm lấy anh bật khóc.

Bác sĩ Triệu cũng bị ngã mạnh, kính văng đi đâu mất, cánh tay có một vết cắt lớn, mặt mày cũng bị trầy xước.

Anh ta gượng người đi tới, kiểm tra sơ qua vết thương của Tần Lãng, may mà không có gì nghiêm trọng.

Tôi lau nước mắt: “Bác sĩ Triệu, bây giờ chúng ta phải làm sao!”

Anh ta cũng dần dần thút thít: “Anh cũng không biết! Ông đây chưa bao giờ bị như thế này huhuhuhu…”

“Lỡ như kẻ xấu đó tiếp tục đuổi theo chúng ta thì phải làm sao?” Đây là điều khiến tôi lo lắng nhất.

Vừa dứt lời, có một chiếc xe chạy ngang qua con đường núi quanh co cách đó không xa. Chúng tôi vội kêu cứu nhưng khoảng cách quá xa, chiếc xe lao vút qua.

Tiếng ho của Tần Lãng vang lên như hồi chuông báo động trong lòng tôi, tôi nức nở hỏi: “Tần Lãng, anh cảm thấy không ổn chỗ nào sao?”

Anh vô cùng yếu ớt, sắc mặt càng thêm tái nhợt: “Anh không sao. Yên tâm đi, hắn sẽ không đuổi theo đâu … khụ khụ! Nơi này rất gần chân núi, hắn ta lại đang bị cả thành phố truy nã, có cho hắn cũng không dám ló mặt ra đâu, chỉ có thể trốn trên núi thôi ”.

Nói xong, anh run rẩy giơ tay lên: “Nhanh, nhanh dùng của anh…”

Tôi vội vàng nắm lấy nửa bàn tay đang giơ lên của anh: “Tần Lãng, anh đừng nói nữa! Đừng nói nữa, tiết kiệm sức lực đi huhuhu…”

Thấy vậy, bác sĩ Triệu cũng khẽ nức nở, lau nước mắt.

Tôi khóc lóc rên rỉ: “Tần Lãng, anh nhất định đừng xảy ra chuyện gì mà, nếu không, em sẽ tự trách bản thân đến chết mất!”

“Mau dùng của anh… khụ khụ!” Anh hít sâu một hơi, chịu đựng cơn đau, cuối cùng nói: “Mau dùng Thiên tài nhỏ của anh báo cảnh sát.

“Hả?” Tôi chỉ nghĩ đó là một chiếc đồng hồ bình thường, nhưng không ngờ nó lại có tác dụng thần kỳ như vậy.

Tôi vội tháo đồng hồ rồi bấm số 110: “Alo, chú cảnh sát, cháu muốn báo cảnh sát huhu! Tên sát nhân hung ác mà chú truy nã đang ở gần nhà kho cũ trên núi xx. Chúng cháu bị hắn rượt đuổi lăn xuống núi rồi! Các chú mau đến bắt hắn đi, nếu không hắn bỏ chạy đó! ”

Đầu dây bên kia, chú cảnh sát bình tĩnh trả lời: “Cô gái, cháu đừng sợ, chúng tôi sẽ báo cảnh sát ngay lập tức! Chú ý bảo vệ bản thân, trong trường hợp nguy hiểm nhớ gọi chúng tôi để được giúp đỡ!”

Sau khi báo cảnh sát, tôi cảm thấy yên tâm hơn một chút, nhưng vẫn rất sợ hãi, sợ kẻ xấu tìm được chúng tôi, Tần Lãng sẽ xảy ra chuyện không may.

Bác sĩ Triệu và tôi cứ thút thít khóc.

Tần Lãng nhíu mày thở dài: “Hai người khóc làm tôi mệt quá đi”

Lời vừa dứt, tôi với bác sĩ Triệu ngay lập tức im lặng, cố gắng hết sức kìm nước mắt.

Không lâu sau, tiếng còi báo động vang lên.

Vì chúng tôi bị mắc kẹt ở lưng chừng núi, không biết chuyện gì đang xảy ra bên ngoài nên chúng tôi chỉ biết chờ cứu hộ tới.

Sau khi được cấp cứu, chúng tôi lập tức được đưa đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe, tôi chỉ bị trầy xước ở khuỷu tay với đùi, mặt khác, Tần Lãng không chỉ bị bắn mà còn bị trật khớp tay, gãy mắt cá chân còn thêm một vết sưng lớn trên trán.

Nhưng may mắn thay, đó là một khẩu súng ngắn tự chế, uy lực không đủ để khiến Tần Lãng bị thương.

Tôi không dám để Lâm Thu với Giá Hàm biết chuyện này, cho nên dù nằm cùng bệnh viện tôi cũng không đến gặp họ.

Tôi đến giường Tần Lãng với bác sĩ Triệu.

Vừa nhìn thấy Tần Lãng nằm trên giường bó bột, tôi không khỏi cảm thán.

Tôi đi tới, ngồi ở bên giường anh: “Tần Lãng, em cắt dưa hấu cho anh.”

Tần Lãng “Ah—” một hơi “Đút cho anh”

“Ồ.”

Lúc tôi đang cho Tần Lãng ăn dưa hấu, bác sĩ Triệu ho khan hai tiếng, giơ cánh tay vừa được khâu lại vung tới trước mặt tôi: “Anh cũng muốn ăn dưa hấu.”

Tần Lãng ném cho anh ta cái gối: “Ăn cái này đi!”

“…”

Ánh mặt trời tràn vào qua cửa sổ, khiến cho khuôn mặt tuấn tú của Tần Lãng như được phủ một lớp màng lọc, khiến anh càng thêm xinh đẹp.

Anh thật đẹp trai mà, đẹp trai đến mức ngắm bao nhiêu cũng không đủ …

Tôi, thật sự rất thích anh …

Chợt có tiếng gõ cửa, là hai công an viên đến mời chúng tôi ghi chép.

“Cô Lâm, chúng tôi muốn hỏi cô một chuyện” một cảnh sát nói “Khi chúng tôi thẩm vấn tù nhân, anh ta nói cô cũng là một kẻ bắt cóc”.

Một sĩ quan khác lôi ra một túi đựng vật chứng có ghi tiền chuộc.

Trái tim tôi ngừng đập.

Đúng vậy, tôi cũng là kẻ bắt cóc, tôi đã bắt cóc Tần Lãng và lên kế hoạch tống tiền chú Tần để lấy 500 vạn.

Đúng vậy, tôi phải đi tù.