Tô Cẩn Sâm đã ngồi xuống, ngẩng đầu thoáng nhìn Tô Hiểu Nguyệt một chút, người kia cụp mắt xuống, gương mặt đỏ bừng giống như ánh nắng ráng chiều, lông mày thon dài khẽ động đậy, chỉ là không dám ngẩng đầu nhìn hắn.

Xem ra... Là nhớ kỹ chuyện đêm hôm đó rồi?

Thật sự hắn có chút sợ nàng không nhớ ra được.

"Đã lâu không gặp Tam muội muội, nghe nói là bị bệnh, bây giờ đã hồi phục chưa?" Tô Hiểu Nguyệt lại ngồi xuống đối diện với Tô Cẩn Sâm, ánh mắt trong veo nhìn nàng, giống như giữa hai người họ chưa xảy ra chuyện gì.

Nhưng hắn càng như vậy, liền làm cho Tô Hiểu Nguyệt cảm thấy tội lỗi.

Tô Cẩn Sâm là ai, hắn là người dù núi thái sơn có sụp thì vẻ mặt cũng không đổi, đừng thấy sắc mặt hắn bình thường, không chừng trong lòng còn nghĩ làm sao để có thể chế nhạo mình?

"Ta... Ta rất tốt." Tô Hiểu Nguyệt cắn đôi môi, suy nghĩ rồi tiếp tục nói: "Tạ huynh trưởng nhớ đến."

Lão thái thái nhìn điệu bộ nói chuyện của hai người họ, ngược lại không giống còn đang giận dỗi, nhưng mà vẫn cảm thấy kỳ lạ, chuyện của những người trẻ tuổi, hơn phân nửa cũng chính là chuyện như vậy, hai ngày tốt, hai ngày lại giận, lão thái thái chỉ cười nói: "Hôm nay các ngươi đến thật đúng lúc, ta đã bảo đầu bếp làm tào phớ, các ngươi nếm thử đi?"

Tô Tích Nguyệt rất thích ăn tào phớ, vẫn là khẩu vị ngọt kia, nghe vậy liền mở miệng nói: "Con muốn ngọt, đại ca ca muốn vị gì?"

Tô Cẩn Sâm đang định nói tùy ý là được, nha đầu kia lại cười nói: "Mấy ngày trước ta nghe đại ca ca bị nóng người nên miệng sưng, không bằng ăn một bát tào phớ mật ong để hạ nhiệt? Mấy ngày nữa đại ca ca sẽ tham gia khoa cứ, cần phải bảo trọng thân thể mới tốt."

Tô Hiểu Nguyệt nghe nói như thế, mặt đều biến sắc, ánh mắt lại không tự chủ chuyển đến bên môi Tô Cẩn Sâm, đôi môi mỏng của hắn có màu hồng, thực sự nhìn không ra hắn bị nóng trong người.

Động tác nhỏ của Tô Hiểu Nguyệt không thoát khỏi ánh mắt Tô Cẩn Sâm, người kia liền cố ý hắng giọng một cái nói: "Tam muội muội yên tâm, miệng của ta đã tốt rồi." Tô Hiểu Nguyệt vội quay đầu sang chỗ khác, còn cố ý giả vờ dáng vẻ vân đạm phong khinh.


Lão thái thái thấy dáng vẻ giở trò của hai người bọn họ, cảm thấy buồn cười, chỉ đứng lên nói: "Huynh muội các ngươi đúng là thú vị, một đứa sinh bệnh, một đứa thì ngoài miệng bị sưng đau, một người không đến thỉnh an, một đứa thì cũng không tới."

Tô Hiểu Nguyệt sao chịu được Tô lão thái thái chọc ghẹo, mặt đã sớm đỏ bừng, vội vàng đứng lên vịn lão thái thái nói: "Tổ mẫu... Con không đến, là sợ lây bệnh khí qua cho người, này còn trong tháng giêng, bị bệnh sẽ không may mắn."

"A, thì ra con đây là hiếu thảo sao?" Tô lão thái thái nở nụ cười, lại vỗ mu bàn tay của nàng nói: "Hai ngày nữa huynh trưởng con sẽ tham gia khoa cử, con nên giữ gìn sức khỏe, để hắn yên tâm thi."

Lão thái thái có chút lo lắng, đứa cháu gái ngốc nghếch này, chẳng lẽ đến bây giờ còn không nhận ta tình ý của Tô Cẩn Sâm đối với nàng? Nhưng cái này cũng không thể trách nàng, ai có thể nghĩ tới, “Ca ca ruột” cùng lớn lên với mình, lại có tình cảm kia với mình chứ?

** ** **

Rất nhanh đã ăn xong bát tào phớ hạ nhiệt, Tô Cẩn Sâm liền cáo từ trước. Tô lão thái thái giữ hai tỷ muội nàng ở lại nói chuyện, không bao lâu Trương Tuệ liền phái lão ma ma đến đón Tô Tích Nguyệt về tam phòng, Tô Hiểu Nguyệt cũng ra ngoài theo.

Mấy ngày nay bên ngoài nhiều mây, hôm nay mặt trời mới ló dạng, Tô Hiểu Nguyệt ngồi trên xe lăn, một lát bảo nha hoàn đi nơi này, một lát lại đẩy đến đó.

Mấy ngày nay nàng xấu hổ không dám ra ngoài, nhưng bản tính vẫn rất thích ham chơi, ngột ngạt mười ngày ở trong phòng, cả người đều muốn mốc meo.

Tô Hiểu Nguyệt bảo nha hoàn đẩy nàng đến giả sơn phía sau hồ nước nhìn xem, trong ao nuôi rất nhiều ác chép đỏ, nàng đã lâu không đến cho bọn chúng cho ăn.

Nhưng mà ai ngờ xe lăn còn chưa đi qua, lại có bóng người đi ra từ phía sau giả sơn, Tô Hiểu Nguyệt bị dọa sợ đến nửa hồn còn bay mất, lập tức đứng lên từ trên xe lăn, xoay người muốn chạy.

Nhưng ngay cả đi nàng còn chênh vênh, muốn chạy... Đó là không có khả năng.


Cơ thể Tô Hiểu Nguyệt lung lay một chút, cánh tay đã bị người ta đỡ lấy.

Không thoát ra được, nàng cũng chỉ có cúi đầu xuống, nhìn rõ bàn tay hiện lên các đốt tay rõ ràng của Tô Cẩn Sâm.

Chẳng biết nha hoàn đã lui ra lúc nào, bên cạnh ao hoa sen, chỉ còn lại hai người bọn họ.

"Vì sao Tam muội muội lại tránh ta?" Tô Cẩn Sâm nhìn vành tai từ từ đỏ lên của Tô Hiểu Nguyệt, thản nhiên nói: "Chẳng lẽ... Ta là rắn độc mãnh thú hay sao?"

"Không có... Không có..." Tô Hiểu Nguyệt quyết định giả ngu, siết chặt khăn trong tay, ấp úng nói: "Xưa giờ huynh trưởng là thiên nhân chi tử, trong kinh thành ai mà không biết..."

"Vậy còn muội?" Tô cẩn sâm có nhiều nhẫn nại nhìn nàng, chậm rãi ung dung hỏi: "Muội cũng cảm thấy ta là thiên nhân chi tư sao?"

"Ta..."

Tô Hiểu Nguyệt cảm thấy mình sắp bị nhồi máu cơ tim, nếu nàng không cảm thấy như vậy... Sao nàng lại làm ra loại chuyện “Khinh nhờn” với Tô Cẩn Sâm chứ? Nhưng nếu hiện tại không thừa nhận chuyện ngày đó, thì giống như là mình bội tình bạc nghĩa, Tô Hiểu Nguyệt vô cùng mâu thuẫn, cúi đầu nói: "Có thể có một huynh trưởng được nhiều người tán thưởng như thế, ta thật sự có phúc khí ba đời..."

"Muội mau nuốt xuống những lời nói nhảm này đi." Tô Hiểu Nguyệt còn chưa nói xong, Tô Cẩn sâm đã đè cánh tay nàng xuống, cúi đầu nhìn nàng, gằn từng chữ: "Ta không muốn nghe những thứ này."

"Vậy huynh trưởng muốn nghe cái gì?" Tô Hiểu Nguyệt cuống lên, nhưng nàng thực sự không dám ngẩng đầu lên nhìn Tô Cẩn Sâm một chút, hiện tại nàng là nữ nhi khuê các, đương nhiên không thể phụ trách như nam tử, hơn nữa... Với thân phận của Tô Cẩn Sâm, nàng cũng không trách nhiệm nổi...

"Muội hãy suy nghĩ cho kỹ." Tô Cẩn Sâm buông lỏng nàng ra, đưa tay xoa sợi tóc dài trước ngực Tô hiểu Nguyệt, trong lòng có chút thương tiếc, chắc chắn bây giờ Kiều Kiều của hắn rất mâu thuẫn, thích “Ca ca ruột” của mình... Dù sao đều là chuyện trái luân đạo lý đại nghịch bất đạo.


"Ta cho muội thời gian, chờ ta tham gia kỳ thi mùa xuân trở về, rồi muội lại nói ta nghe." Tô Cẩn Sâm ôm nàng ngồi vào trên xe lăn, nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu nàng, ôn nhu nói: "Sau này không được uống rượu."

"..." Tô Hiểu Nguyệt khó khăn lắm mới cho mình bình tĩnh lại được, bị Tô Cẩn Sâm nói một câu kia, cả người lại bị đánh bại!

... Không nhắc đến chuyện uống rượu, bọn họ vẫn còn có thể làm “Huynh muội tốt"!

** ** **

Mùng chín tháng hai chính là kỳ thi mùa xuân.

Những thế gia có năng lực ở kinh thành, đều thuê phòng trên con đường chính ở trước cổng trường thi, để cho các cử tử nghỉ ngơi nửa đường.

Từ thị cũng sai người tìm một viện tử thanh tĩnh, phái người thu dọn xong, chỉ chờ Tô Cẩn Sâm qua đi.

Lưu ma ma đã chuẩn bị đầy đủ những vật dụng cần thiết, lúc tiến đến báo với Từ thị, Tô Hiểu Nguyệt cũng đang ngồi ở chính phòng.

"Phu nhân, đồ đại thiếu gia phải dùng, đều đã sắp xếp lên xe ngựa, một lát nữa phải lên đường đi biệt viện, phu nhân có dặn dò gì không?"

Ngay cả Từ thị cũng cảm giác mấy ngày gần đây Tô Hiểu Nguyệt có chút lạnh nhạt với Tô Cẩn Sâm, ngày bình thường nàng rất để ý đến chuyện của Tô Cẩn Sâm, nhưng lần này lại ngay cả hỏi cũng không hỏi một tiếng, chỉ tùy ý Từ thị sai người thu xếp.

"Nếu đã chuẩn bị đồ xong hết, cũng không có gì dặn dò, đúng rồi... Phái một đầu bếp đi qua, đừng để ở phương diện ăn uống bị chậm trễ." Bây giờ thái độ Từ thị độ đối với Tô Cẩn Sâm đã thay đổi hẳn, lại cảm thấy tương lại hai đứa con trai của bà ta không chừng phải dựa vào người huynh trường này, nên cũng tận tâm.

Lưu ma ma khẽ gật đầu, đang muốn ra ngoài, Từ thị lại hỏi: "Hiện tại đại thiếu gia đang ở đâu? Đã đi rồi sao?"

Lưu ma ma liền nói: "Bị lão thái thái gọi đến hạc thụy đường, có lẽ là còn có vài lời muốn dặn dò."


Tô chính không ở nhà, một chút hướng dẫn từng bước, cổ vũ lòng người lời xã giao, Từ thị cũng sẽ không nói, còn phải lão thái thái dặn dò.

Tô Hiểu Nguyệt đang ngồi thêu thùa may vá, nghe vậy động tác trên tay dừng lại... chờ người kia trở về... Nàng sẽ bị ép vào ngõ cụt.

"Kiều Kiều..." Từ thị thấy Tô Hiểu Nguyệt thất thần, chỉ đẩy nàng nói: "Con có muốn đi tiễn huynh trưởng không? Bình thường quan hệ hai đứa tốt nhất, hiện nay nó sắp đi thi, con không đi đến cổ vũ nó sao?"

"Con... Con có gì đâu mà nói..." Tô Hiểu Nguyệt cúi đầu xuống.

** ** **

Tô lão thái thái ở phật tiền thắp một nén hương, xoay đầu lại nhìn Tô Cẩn Sâm đang đứng ở sau lưng mình.

Với thân phận của hắn, có lẽ là không có kiêng kị gì, ngay cả Phật Tổ cũng không cần để vào trong mắt, nhưng cuối cùng Tô lão thái vẫn là có chút lo lắng.

Hai ngày nay lão thái thái phái người đi thăm dò tin tức trong cung, vết thương của tiểu quận vương đã tốt hơn, nhưng ban đầu đã nói đến chuyện về thục trung, giờ lại không nhắc đến nữa. Ngay cả bà đưa thiếp mời mời lão vương phi đến phủ, cũng bị người ở phía trên từ chối, chỉ nói Thái hậu nương nương trong cung chiêu đãi lão Vương phi, cũng không nhọc đến bà ấy hao tổn tâm trí.

Trước đó Vân thủ phụ đến lâm triều báo, đề cử tiểu quận vương Tiêu Dật lên làm con thừa tự, và chọn ngày sắc lập thái tử, mắt thấy Thái hậu nương nương triệu tập chúng tôn thất vào kinh để tuyên chiếu chỉ, bên Tô Cẩn Sâm vẫn còn muốn tham gia kỳ thi mùa xuân, thực sự làm cho người ta thấy khó hiểu.

"Lẽ ra chuyện của ngươi, ta không xen vào, cũng không quản..." Lão thái thái dừng một chút, chỉ tiếp tục nói: "Chỉ là... Ngươi coi như là ta vì kiều kiều, hỏi ngươi để muốn một viên thuốc an thần, Thái hậu nương nương trù mưu những chuyện kia, các ngươi có cách đối phó không?" Một khi bên trên có con nối dõi, thì Thụy vương có muốn thượng vị sẽ khó khăn.

Gương mặt Tô Cẩn Sâm vô cùng lạnh nhạt, hắn lẳng lặng liếc nhìn bức phật từ bi trên bàn thờ, chậm rãi nói: "Tổ mẫu yên tâm, những thứ kia đều không có việc gì."

"Có câu nói này của ngươi, ta cũng liền an tâm." Tô lão thái thái mở miệng nói: "Chỉ là còn có một câu, coi như ta cậy già lên mặt muốn cầu cạnh ngươi, vốn dĩ tiểu quận vương cũng không có dã tâm làm thái tử, nếu có thể... Liền thả hắn về Thục Trung đi."

Khóe môi Tô Cẩn Sâm cong lên, cuối cùng là khẽ gật đầu, chỉ là bây giờ tiểu quận vương, sợ là không về Thục Trung được.