Vất vả lắm, Vưu Hân mới đưa được Ôn Dư về nhà.

“Thường Thường nhanh lên, lấy giúp em một ít nước nóng, bạn thân của em vừa mới bị dầm mưa.”

Hứa Thường từ trong phòng đi ra, đầu quấn băng đô, trên mặt còn đắp mặt nạ, anh ấy nhìn Ôn Dư ướt như chuột lột, chậc chậc hai tiếng: “Đây là người bạn thân nhất mà em vẫn nhắc đến mà, cô ấy bị làm sao thế?”

Vưu Hân im lặng một lúc: “Có khả năng là cô ấy bị đá rồi.”

Hứa Thường ngậm miệng, không nói nữa, anh ấy lập tức đi vào phòng tắm mở nước nóng.

Vưu Hân bưng trà đào mật ong trong tay, rót cho Ôn Dư mấy hớp, sau đó hỏi: “Có thấy đỡ hơn không?”

Vừa rồi Ôn Dư vừa mệt vừa đói, bị hạ đường huyết suýt chút nữa ngã xuống. Cũng may Vưu Hân đến kịp lúc, nếu không tin tức ngày mai chắc chắn sẽ là một tiêu đề kinh dị như một cô gái trẻ ngất xỉu trên đường phố trong một đêm mưa.

“Cậu nói tối nay sẽ liên lạc với tôi, tôi đợi mãi không thấy, gọi điện cho cậu thì cậu tắt máy, tôi sốt ruột gần chết. Tôi chạy đi hỏi khắp công ty mới tìm ra địa chỉ biệt thự của giám đốc Tưởng. Đến nơi, tôi lại thấy cậu đứng đó như một đứa ngốc. Cuối cùng thì đã xảy ra chuyện gì?”

Vưu Hân vừa nói xong, Hứa Thường đi ra: “Nước chuẩn bị xong rồi, mau đi ngâm mình trước đã.”

Vưu Hân cảm ơn, quay người giới thiệu: “Dư Dư, đây là bạn tôi, chuyên gia trang điểm, tên là Hứa Thường, cậu cứ gọi anh ấy là Thường Thường.”

“Thường Thường, đây là Ôn Dư, gọi Dư Dư là được.”

Ôn Dư ngẩng đầu nhìn, yếu ớt gật đầu: “Xin chào.”

Hứa Thường thở dài: “Không cần tự giới thiệu, nhanh đi, tôi đi nấu một bát canh gừng.”

Anh ấy vừa nói, vừa đi về phía nhà bếp, miệng vẫn lẩm bẩm: “Tên đàn ông kia, hắn mù à? Một người phụ nữ xinh đẹp như vậy mà còn vứt bỏ cố ấy, hắn sắp được lên trời rồi.”

Vưu Hân đưa Ôn Dư vào phòng tắm, đóng cửa lại và giúp Ôn Dư cởi quần áo ướt, khi cô đang đứng dưới vòi hoa sen trong phòng tắm, Vưu Hân lấy một chiếc ghế dài ngồi xuống bên cạnh và hỏi: “Cậu vẫn chưa trả lời tôi đó, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”

Ôn Dư cứ như vậy đứng dưới vòi hoa sen, mặc kệ nước nóng xối qua người như thế nào, cô vẫn không thể quên được cảnh tượng Tưởng Vũ Hách lãnh đạm lướt qua cô lúc đó.

So với các vết thương trên cơ thể, cô không thể chấp nhận sự yêu thích của người đàn ông biến mất trong một đêm đó.

“Anh ấy đã biết.” Ôn Dư nhẹ giọng nói.

“Cậu không phải không muốn cho anh ấy biết? Cậu có thể làm nũng mà? Váy se.xy của cậu đâu? Khóc lóc thì sao?”

Khóc?

Bây giờ Ôn Dư rất muốn khóc nhưng cô khóc không được.

Loại mất mát này khiến cô cảm thấy như bị khoét rỗng, không còn ý thức hay cảm giác, nội tạng cũng không thể sinh ra bất kỳ cảm xúc nào.

“Tôi còn chưa kịp nói thì anh ấy đã biết.” Ôn Dư lấy tay lau nước trên mặt, dừng lại một chút: “Anh ấy nhìn thấy tin nhắn WeChat mà tôi gửi nhầm.”

Vưu Hân: “...”


Có một sự khác biệt rất lớn giữa sự khoan dung thẳng thắn và sự khám phá thụ động.

Mọi người đều biết mánh khóe kiểm soát của Tưởng Vũ Hách, và không ai có thể giở trò trước mặt anh, sở dĩ Ôn Dư có thể giữ cho xe của cô không gặp khó khăn trong ba tháng, phần lớn là do bản thân ông chủ này có sự ưu ái với cô, vì vậy có nhiều chuyện anh nhắm mắt cho qua, không tính toán, là sự thật.

Vốn có thế lực lớn nhất làng giải trí, vận mệnh của bao nhiêu nghệ sĩ đều ở trong tay anh, từ trước đến nay chỉ có anh chơi đùa với người khác, hiện tại lại bị Ôn Dư lừa gạt, với bản lĩnh và tiếng tăm của anh chỉ đuổi Ôn Dư ra ngoài là anh đã nể mặt lắm rồi.

Vưu Hân thở dài: “Vậy cậu định làm gì tiếp theo?”

Có tiếng nước chảy róc rách, người bên trong trầm mặc hồi lâu mới nói: “Trở về Giang Thành.”

Dừng một chút, thanh âm trầm thấp có vài phần ủy khuất: “Anh ấy không muốn gặp lại tôi nữa.”

Vưu Hân có chút không vui: “Vất vả lắm tôi mới đến được Kinh Thị, cậu lại muốn trở về... Thôi, quên đi, chỉ cần cậu vui vẻ, có thời gian tôi sẽ quay về thăm cậu.”

Tiếng nước ngừng, Vưu Hân từ trong ngăn tủ lấy ra một cái khăn mặt mới sạch sẽ, lại hỏi cô: “Cậu có mang theo đồ ngủ không?”

Ôn Dư suy nghĩ một chút: “Trong túi đồ của tôi có một cái áo sơ mi, cậu mang vào đây giúp tôi.”

Mười phút sau, Ôn Dư sấy khô tóc, mặc quần áo rồi trở lại phòng ngủ của Vưu Hân.

Trên bàn có một bát canh gừng, Vưu Hân nói: “Thường Thường nấu cho cậu, còn nóng mau uống đi.”

Ôn Dư cũng không khách sáo, cầm lên uống cạn: “Không phải cậu nói chuyên gia trang điểm của cậu là em gái à?”

“Là chị em” Vưu Hân chớp mắt: “Cậu có hiểu gay ngọt ngào không?”

“…”

Vưu Hân trải chăn ra và nói: “Chỗ của tôi không xa hoa rộng rãi như nhà của giám đốc Tưởng, cũng không rộng bằng nhà của cậu, cậu chỉ có thể tạm thời chịu khó một chút, nhưng tôi vẫn muốn hỏi…”

Vưu Hân không nhẫn nại được: “Chiếc áo sơ mi cậu đang mặc là của giám đốc Tưởng đúng chứ?”

Ôn Dư không quay lại trả lời cô ấy, lẳng lặng leo lên giường, cô không muốn thừa nhận mình thật sự lấy trộm quần áo của người khác.

Vưu Hân nằm xuống bên cạnh cô, chống tay lên đầu và nhìn cô.

Chiếc áo sơ mi rất rộng, vừa vặn che đến đùi Ôn Dư, màu đen rất hợp với màu da của cô, đặc biệt là áo sơ mi đen của nam giới, hormone nam tính càng quyến rũ chết người khi mặc trên người phụ nữ.

Vưu Hân lắc đầu: “Tính sai rồi. Cậu không nên mặc váy đen mà cậu nên mặc chiếc áo sơ mi đen này. Tôi đảm bảo anh ấy sẽ không nói được gì.”

Ôn Dư kéo chăn lên che người mình lại: “Tôi đã bị đuổi ra ngoài, có mặc hoàng bào (1) cũng vô dụng.”

“…”

Thật là...

Vưu Hân cũng nằm xuống, tiếp tục an ủi cô: “Đừng buồn, không có người này thì có người khác. Giang Thành có rất nhiều đàn ông tốt, sau này tôi giới thiệu cho cậu vài người.”


Một lúc lâu cô ấy không nghe thấy tiếng trả lời, Vưu Hân nghiêng đầu nhìn, Ôn Dư đã nhắm mắt lại.

Đây là lần đầu tiên Vưu Hân thấy cô im lặng như vậy, nhìn cô có vẻ không sao, nhưng Vưu Hân biết rằng cô đang giữ tất cả cảm xúc trong lòng.

Im lặng một lát, Vưu Hân vỗ nhẹ vào Ôn Dư: “Đừng nghĩ nhiều, có lẽ giám đốc Tưởng chỉ tức giận mà thôi, hai ngày nữa sẽ ổn thôi.”

Ôn Dư ở trong lòng lắc đầu.

Không còn nữa.

Anh không bao giờ trao cơ hội thứ hai cho những người phạm sai lầm.

Nghĩ đến đây, Ôn Dư vẫn là không nhịn được xoay người, cô vùi đầu vào trong ngực Vưu Hân, nghẹn ngào nói: “Hân Hân, tôi rất khó chịu.”

Cô không khóc khi biết nhà mình phá sản, cô không khóc khi nhìn thấy Thẩm Minh Gia lừa dối mình, cô cũng không khóc khi chân mình bị gãy như vậy.

Nhưng cô mất đi lòng tin của Tưởng Vũ Hách và bị đuổi ra khỏi thế giới của anh, cảm giác này như có thứ gì đó đang ăn mòn trái tim của Ôn Dư.

Lồng ngực cô đau đến nghẹt thở, không phát ra tiếng, cô không thở được.

Vưu Hân vỗ về cô: “Tôi biết, cậu khó chịu cứ khóc đi, không sao đâu, quần áo của tôi không thấm nước.”

Vưu Hân quen biết Ôn Dư khi cô ấy mười lăm tuổi, lúc đó trong trường rất ít người muốn chơi với cô ấy, chỉ có Ôn Dư là không như thế. Tình bạn giữa hai người họ từ đó đến nay đã trải qua rất nhiều thứ.

Trong mắt cô ấy, Ôn Dư là tiên nữ trên trời, người phụ nữ tỏa sáng mà đàn ông của Giang Thành trông mong nhưng không có được, cô là người phụ nữ bị Triệu Văn Tĩnh và những người khác chỉ trích nhưng họ vẫn âm thầm làm theo phong cách của cô.

Nhưng kể từ khi phá sản, bị lừa dối và bị tai nạn xe hơi... cuộc sống của cô bị đảo lộn hoàn toàn.

Cô thực sự đã sai về chuyện lừa gạt Tưởng Vũ Hách, nhưng tình cảm của Ôn Dư dành cho anh có phải là giả không?

Vưu Hân đã biết điều đó trong khi bản thân Ôn Dư chưa nhận ra điều đó.

Khi đó, mỗi khi cô nhắc đến người đàn ông này, đôi mắt cô đều sáng lên, nụ cười ngọt ngào và ỷ lại.

Vưu Hân từng chút từng chút nhìn thấy điều đó từ cô.

Nhưng sự xui xẻo của cô đến cho nên bây giờ cô phải trở lại với con người thật của mình.

Quay ngược về quá khứ một lần nữa với nỗi đau còn sâu sắc hơn trước.

Vưu Hân khó chịu và xót xa trong lòng nghĩ… Cô ấy biết mọi chuyện sẽ như thế này, và lẽ ra cô ấy nên ngăn cản Ôn Dư khi lần đầu tiên cô đưa ra vấn đề này ở Giang Thành.

Ngăn chặn điều này xảy ra.


Cùng lúc đó ở Tưởng gia đã gần một giờ đêm, nhưng hôm nay dì Mười Hai vẫn còn thức.

Không khí trong nhà ảm đạm, còn buồn tẻ hơn thời tiết bên ngoài cửa sổ. Bà ấy làm quản gia nhiều năm như vậy, tâm tình Tưởng Vũ Hách tốt hay xấu, bà ấy chỉ nhìn thoáng qua là có thể biết được.

Chỉ có khuôn mặt vô hồn của anh ngày hôm nay là đáng lo ngại hơn bao giờ hết.

1 giờ 20 phút sáng, dì Mười Hai hâm nóng một ly sữa và mang vào phòng làm việc.

Trong phòng làm việc chỉ bật một cái đèn bàn nhỏ, dưới ánh đèn lờ mờ, người đàn ông chống tay lên trán, ánh mắt nặng trĩu, không biết đang nhìn cái gì.

“Cậu chủ, cậu uống chút gì đi.” Dì Mười Hai cẩn thận đặt sữa lên bàn, phát hiện ánh mắt Tưởng Vũ Hách rơi vào điện thoại di động trước mặt.

Đó là chiếc điện thoại có vỏ ngoài màu đỏ rất đẹp, nó không phải của anh.

Nhưng dì Mười Hai cũng không dám hỏi nhiều, chỉ có thể thở dài một hơi rồi rời đi.

Khi bà ấy chuẩn bị ra ngoài, người đàn ông phía sau cuối cùng cũng lên tiếng:

“Cô ấy không nói gì khi rời đi.”

Dì Mười Hai dừng một chút, quay đầu lại: “Không... Cô ấy nói mình phải đi rồi, cảm ơn tôi mấy tháng nay đã quan tâm tới cô ấy, đúng rồi, cô ấy cho tôi một chai nước hoa, mùi thơm lắm, cậu muốn lấy không?”

Tưởng Vũ Hách nhắm mắt lại, cảm thấy khó chịu trong lòng: “Không có việc gì.”

Dì Mười Hai: “…”

Cánh cửa lại đóng lại.

Nhìn vào những bức ảnh trên điện thoại, người đàn ông không thể buông bỏ được.

Một bên là ảnh chụp chung của Ôn Dư và Thẩm Minh Gia, bên kia là ảnh chụp chung của họ tại một nhà hàng lẩu được lưu trên điện thoại di động của anh.

Dù Tưởng Vũ Hách có cố gắng thuyết phục bản thân như thế nào, anh vẫn không thể chấp nhận rằng mình chỉ là một con dao sắc nhọn được Ôn Dư sử dụng để trả thù bạn trai cũ.

Ngay cả cặp khuy măng sét cũng không cần Tưởng Vũ Hách kiểm tra, anh biết nó không dành cho mình.

Một Gia, một Tưởng.

Thật là một sự trùng hợp nực cười.

Cô đã từng đăng hình ảnh chiếc túi đóng gói của khuy măng sét trên vòng bạn bè, anh đã nhìn thấy nó trước đây nhưng anh chưa bao giờ nghĩ về nó.

Cầm món quà cô định tặng bạn trai cũ, anh đeo trên người như một trò đùa, anh cho rằng đó là tình cảm của cô dành cho mình, thậm chí anh còn mang theo khi đi công tác, coi như đưa người đi theo bên mình.

Điên cuồng chỉ trích bạn gái cũ.

Tưởng Vũ Hách nghĩ về những gì Văn Tuấn Long đã nói.

Thật là một miêu tả thích hợp.

Cô không điên như vậy sao dám lừa gạt anh, ba tháng qua cô trắng trợn lừa dối anh.

Bịch một tiếng…

Điện thoại lại bị ném vào sâu trong ngăn kéo.


Lần này anh cất đi điện thoại di động và bức tượng nhỏ bằng đất sét vẫn được đặt trong ngăn đựng bút trên bàn.

Mặc dù cả đêm anh không ngủ được nhiều, nhưng Tưởng Vũ Hách sẽ không bao giờ để những vấn đề cá nhân ảnh hưởng đến tình hình công việc của anh, vì vậy anh vẫn đến công ty vào sáng hôm sau.

Lệ Bạch dẫn theo mấy người vào, gã đang định giới thiệu đội vệ sĩ mới tuyển của Tưởng Vũ Hách, anh vừa ngồi xuống, thư ký Ninh đã đi vào báo cáo:

“Giám đốc Tưởng, Thẩm Minh Gia ở phòng tiếp khách chờ anh đã lâu.”

Tưởng Vũ Hách ngẩng đầu, nhíu mày: “Ai?”

Khi thư ký Ninh nhắc lại ba chữ Thẩm Minh Gia, Tưởng Vũ Hách dừng lại vài giây và nói với Lệ Bạch: “Chờ một chút.”

Lệ Bạch gật đầu, tạm thời yêu cầu các vệ sĩ đến phỏng vấn đứng thành một hàng chờ đợi.

Cứ như vậy, Thẩm Minh Gia được mời vào văn phòng chủ tịch.

Mặc dù dạo này hắn ta bị mắng như chuột ngoài đường nhưng hắn ta vẫn ăn mặc bảnh bao, ra dáng người nổi tiếng.

“Giám đốc Tưởng.”

Tưởng Vũ Hách dựa vào ghế nhìn hắn ta: “Tìm tôi?.”

Thẩm Minh Gia bị Ôn Dư làm cho mang tiếng xấu, làm sao hắn ta có thể cam lòng được. Mấy ngày nay sau khi tìm hiểu qua nhiều mối quan hệ, cuối cùng hắn ta cũng biết được rằng Ôn Dư tự nói mình bị mất trí nhớ và đang đóng vai em gái của ông chủ lớn. Hắn ta đã rất phấn khích khi nhận được tin tối qua, bảy giờ sáng hắn ta đã đến công ty để đợi Tưởng Vũ Hách.

Hắn ta nóng lòng muốn lột lớp mặt nạ của Ôn Dư xuống để cho Tưởng Vũ Hách xem.

“Đúng vậy, giám đốc Tưởng, nhưng anh yên tâm, tôi tới đây khẳng định không phải cầu thân, tôi chỉ muốn nói với anh một chuyện, tôi không muốn anh lại bị người khác lừa gạt.”

Tầm mắt Tưởng Vũ Hách không chú ý chuyển động, ánh mắt anh sâu xa làm cho Thẩm Minh Gia không thể nhìn ra anh đang suy nghĩ cái gì.

Một lúc sau, Tưởng Vũ Hách liếc nhìn Lệ Bạch, Lệ Bạch ngay lập tức hiểu ra, cầm điều khiển từ xa, hạ tất cả rèm xuống, và toàn bộ văn phòng trong nháy mắt bị cách ly với thế giới bên ngoài.

Tưởng Vũ Hách thản nhiên nhìn Thẩm Minh Gia: “Nói.”

Thẩm Minh Gia: “Tiểu Ngư vẫn luôn ở bên cạnh anh, tên thật của cô ta là Ôn Dư, cũng không có mất trí nhớ, cô ta chỉ là cố ý giả vờ tới gần anh để trả thù tôi, mà tôi bị như bây giờ đều là do cô ta giở trò. Dù sao cũng mong anh đừng để bị loại phụ nữ này lừa.”

Lệ Bạch: “…”

Ánh sáng trong mắt Tưởng Vũ Hách mờ đi, một lúc sau, anh mới lặp lại cái tên đó trong miệng: “Ôn Dư.”

Hóa ra cô tên là Ôn Dư.

“Đúng vậy, cô ta là con gái của ông chủ tập đoàn Hoa Đô Giang Thành, nhưng mấy tháng trước cô ta đã phá sản, có lẽ là do bị k.ích thích như vậy nên não cô ta xảy ra vấn đề gì đó. Cô ta không chỉ vu khống tôi, mà còn quấn quýt với anh và lừa gạt anh!”

Sau đó, Thẩm Minh Gia kể một loạt sự việc từ khi hắn ta bị lộ trên mạng cho đến lần gần đây nhất.

Sau vài câu, Ôn Dư giống như một người phụ nữ điên mất trí.

Nói hồi lâu, Thẩm Minh Gia nhìn về phía Tưởng Vũ Hách, thăm dò hỏi: “Giám đốc Tưởng, anh có đang nghe không? Nếu như anh không tin, tôi có thể cho anh xem chứng cứ!”

Thẩm Minh Gia lấy điện thoại di động ra, tìm tất cả các cuộc trò chuyện giữa anh và Ôn Dư trong một tháng qua và đặt nó trước mặt Tưởng Vũ Hách: “Anh nhìn xem, cô ta đã dụ tôi vào trò chơi với tư cách là em gái của anh, cuối cùng cô ta đã tự mình thừa nhận, thừa nhận rằng chịu khổ ở bên cạnh anh chỉ là để trả thù tôi. Bạn thân nhất của cô ta Vưu Hân cũng không phải là người tốt, cô ấy chắc chắn đã lừa anh để ký hợp đồng với Á Thịnh, đúng chứ? Họ là một đám người thâm độc và quá xấu xa rồi.”

Ánh mắt Tưởng Vũ Hách nhàn nhạt dừng ở trên điện thoại.