“Này, chú uống đến chén thứ bao nhiêu rồi? Nghiện thế?” Một gã trung niên ngồi bên vỉa hè nói với kẻ ngồi bên cạnh. Hai bọn hắn ngồi trên hai chiếc ghế nhỏ, bên cạnh là một cái ghế cao hơn, đặt một ấm nước bên trên.

“Không rõ nữa.” Người bên này đáp lại. Hắn khá trẻ, rơi vào khoảng tuổi của những kẻ sẽ ngồi trong các học viện để học tập. Tay hắn lại rót nước chè vàng từ ấm nước, nốc một ngụm, cạn sạch chén.

“Thế uống vì gì?” Gã trung niên đưa miếng kẹo lạc lên mồm, nhai nhai vài cái kêu giòn tan rồi hỏi.

“Uống vì sầu.” Tên còn lại đáp, thở dài mang nặng một vẻ ưu tư.

“Sầu nhưng đi uống chè? Mà rốt cuộc vì sao mà sầu?” Gã trung niên lại hỏi, nhìn người trẻ tuổi này với một ánh mắt đầy nghi ngờ và khó hiểu.

“Thế giới của chúng ta ế ẩm quá, cất giữ ít, người ủng hộ nhiệt tình thì cũng chỉ có vài ba vị. Họ đã cứu thế giới của chúng ta đấy, nếu không, thằng đang gõ phím nó cũng sầu lắm, lâu ngày nó sẽ lại sinh ra bệnh lười. Nó chắc chắn sẽ không bỏ thế giới này đâu, nhưng, hiện tại, mọi thứ đang ứ trệ quá…” Người trẻ tuổi nói.

Dứt câu, hắn lại nốc hết một chén chè nhỏ, nhai một miếng kẹo lạc con con. Gã trung niên bên cạnh gật gù, quả thực, thế giới này đang có phần chững lại. Ngập ngừng một chút, hắn lên tiếng:

“Thế phải làm sao?”

“Thì chỉ biết cầm trong tay một lá bùa, vái lạy ba cái, mong sao thế giới này, bộ truyện này được nhiều người biết tới hơn.”

“Này, nãy giờ, bức tường thứ tư bị hai ta đập nát bét rồi đúng không?”

“Ừ.”

“Ủa thế giờ làm sao?”




“Thằng đang gõ phím sẽ giải quyết.”

Đúng lúc ấy, tiếng rầm rầm như địa chấn vang lên. Từ đằng xa, một con quái thú to như cả một tòa núi xuất hiện, lớp da nó hơi bóng lên như một lớp vảy tự nhiên. Đất đá, cây cối, cả các thú vật khác bị nghiền dưới chân nó như vụn cám, bốc lên thành cả một lớp mây bụi đằng sau.

“Bốn trăm chữ vừa rồi, chúng ta đã sống rất tốt, đã có thể truyền đạt những điều “hắn” muốn nói.”

“Ừ, vĩnh biệt.”

Rầm!!!!

Một cú dẫm chân của con đế vương vùng Cấm Ma Lâm xuống đúng vị trí ấy, hai người bọn hắn mất dạng. Ngày hôm đó, vô số người cũng đã từng chịu cảnh tương tự, chết một cách không thể chống đỡ nổi trước sự thức tỉnh của một trong những đế vương của Cấm Ma Lâm.

* * * * *

Đúng lúc mà cả bốn tên này cảm giác như mọi chuyện đã lắng xuống, đột nhiên, một âm thanh vang lên từ phía phi thuyền to kia. Tên đầu sỏ vừa bấm một nút gì đó trên chìa khóa xe của hắn để làm như vậy.

Đó là nút bấm khởi động chế độ lái tự động.

Trong chớp mắt, phi thuyền mà tưởng chừng đã bị hỏng ấy bay lên, ánh trăng rọi lên nơi nó từng đè nén. Và đúng như những gì đã được lo từ trước, tên Nguyệt Huyết ấy một lần nữa được ánh trăng chiếu rọi trên Nguyệt Ấn, hai mắt xám bừng mở và phát ra hào quang.

“Khốn kiếp!” Sa Thái hét lên.

Hắn định điều khiển Sa Huyết lao lên lấp lại Nguyệt Ấn nhưng tên Nguyệt Huyết kia đã có phòng bị từ trước. Thao túng trọng lực, hắn nhấc cả bản thân lên cao cực kì cao, đến độ mà Sa Huyết của Sa Thái gặp khó khăn khi vươn tới.

Rụm!

Rụm!

Rụm!

Đúng như vai trò của mình – con bài tẩy mang tên Nguyệt Huyết khống chế những vòng khóa đang kìm chặt ba tên đồng bọn, nháy mắt đã giải thoát cả ba. Ba tên kia cũng chỉ chờ có vậy, nhanh chóng vận Dạ Huyết tạo ra một tấm khiên lớn, triệt để che chắn bọn hắn khỏi nhóm người Lưu Tích.

Lưu Tích cố lao lên, định bắt lấy tên Nguyệt Huyết.




Bụp!

Rầm!!!!!!

Nhưng khả năng thao túng trọng lực của đối thủ đã đẩy ra một đòn cực mạnh, ép Lưu Tích xuống dưới mặt đất. Từ độ cao đó ngã xuống đã là cực kì chí mạng, Lưu Tích thậm chí còn bị đẩy mạnh xuống, thương tích không hề nhỏ.

Hắn ho khan, xương tứ chi đã gãy nát, hàng xương sườn hai bên cũng chẳng còn mấy lành lặn. Lưu Tích nhăn mặt, nghiến chặt răng, bắt đầu vận Huyết Lưu – tăng huyết áp để tạo ra một môi trường hồi phục cực nhanh trong cơ thể.

Việc tứ chi bị đập gãy khiến hắn không thể di chuyển, khiến hắn nhớ về lần đầu tiên chiến đấu với một Dị Huyết, cảm thấy mình bị áp đảo. Rồi đến khi hắn đã luyện tập để lấy được sức mạnh và đủ sức chống lại Dị Huyết, nhưng, như vậy là chưa đủ với những thứ như Nguyệt Huyết.

Có phải vậy không?

Mất vài phút để hồi phục hoàn toàn, Lưu Tích đứng dậy một lần nữa.

Đúng, “một lần nữa” và “đứng dậy” là điều hắn luôn làm.

Hắn sẽ không bỏ cuộc.

“Khác với ả mang Không Gian Chi Huyết, tên mang Nguyệt Huyết này không có khả năng thao túng về mặt không gian, nói cách khác là hắn không thể can thiệp vào chuyển động của mình. Hắn chỉ có thể làm mình nặng hơn hoặc nhẹ đi và mình chỉ cần vượt qua điều đó.” Lưu Tích lẩm bẩm.

Huyết Dực một lần nữa hiện ra đằng sau lưng hắn, Kim Bổng lại nằm chặt trong tay hắn.

Phừng!!!

Gió cuốn, cánh đập, Lưu Tích bay lên. Sức nặng của trọng lực mà tên Nguyệt Huyết kia đè nặng lên cơ thể hắn nhưng hắn vẫn cố hết sức để không dừng lại. Cánh đập càng lúc càng mạnh, người cảm giác như dãn ra trước sức nặng này.

Khoảng cách giữa hắn và tên Nguyệt Huyết kia càng lúc càng gần…

Thế rồi, đột nhiên, Lưu Tích thả mình xuống.

Nhưng không chỉ như vậy! Một tay siết lấy Kim Bổng, tên Thuần Huyết họ Lưu ấy phóng cây gậy sắt ra, lao thẳng lên thiên không. Hiện tại, kẻ sử dụng Nguyệt Huyết kia gần như đang dồn một trăm phần trăm độ tập trung lên một đối tượng nguy cơ đó là “Lưu Tích”



Nói cách khác, hắn không phản ứng kịp với Kim Bổng.

Cách chiến thắng hệt như lúc đánh nhau với ả nữ nhân khống chế Không Gian Chi Huyết! Chỉ cần đánh lạc hướng rồi tấn công bất ngờ, chỉ cần khiến quyền năng của chúng tập trung lên các vật thể khác rồi tung một đòn!

Vụt!!

Kim Bổng lao tới, xuyên thẳng qua vai tên Nguyệt Huyết kia. Hắn đau đớn rống lên một tiếng trong không gian, Lưu Tích nháy mắt đã được giải trừ hiệu ứng trọng lực, lao người lên và tóm lấy cổ đối thủ, che đi Nguyệt Ấn sau gáy hắn.

Đôi mắt của kẻ mang Nguyệt Huyết kia mất đi hào quang mạnh mẽ, khả năng thao túng trọng lực cũng biến mất. Lưu Tích đang định hạ xuống thì ngay ở giây tiếp theo, một tiếng hét vang lên:

“Tích, cẩn thận!!!!!”

Đó là tiếng của Minh Đa.

Lưu Tích nhìn xuống mặt đất, phi thuyền lớn kia đã nằm lăn trên mặt đất, chỉ là, có điều gì đó khác biệt. Thế rồi hắn cảm nhận được một thứ gì đó cắt qua cơ thể mình, cảm thấy đôi Huyết Dực tan biến và rơi xuống mặt đất…

Đó là buồng lái của cái phi thuyền lớn kia, ai có thể ngờ được là nó có thể tách ra được cơ chứ. Khi nãy, lúc ba tên Dạ Huyết thoát ra khỏi lao tù đã ngay lập tức chuyển sang trạng thái vừa đánh vừa chạy, tách buồng lái với phần thùng chở hàng đằng sau ra để chạy (tưởng tượng nó giống mấy cái đầu máy container có thể tách đầu xe với thùng xe phía sau).

Và thứ vừa cắt qua cơ thể Lưu Tích là lưỡi cưa bọn chúng vẫn dùng để cắt gỗ.

Một cánh tay đã lìa ra. Lưu Tích rơi thẳng xuống dưới mà không thể tự dừng lại. Cơ thể hắn đang bị chi phối bởi quá nhiều thứ, vết cắt sâu, cánh tay đứt, cơn đau, chung quy là không thể tập trung để sử dụng Huyết Dực nữa.

Trong khoảnh khắc, cái gọi là “Hấp Huyết Quỷ” đã thoáng qua trong tâm trí Lưu Tích khi tính mạng này nguy kịch.