*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tất cả những đoạn vừa phát đấy chỉ là ghi âm thuần túy, không có hình ảnh. Lưu Tích nín lặng người mà nghe từng lời một, hắn bất giác cảm thấy ngờ ngợ một điều gì đó. Nhìn sang nữ hắc y nhân bên cạnh, Lưu Tích phát hiện ả cũng đang nhìn mình.
“Ngươi họ gì vậy?” Lưu Tích ngây ngô hỏi.
“Ta tên Lưu Thanh.” Nàng đáp lại.
Nàng cũng biết hắn tên Lưu Tích. Nói chung thì ở quá khứ của nàng, kí ức năm đó chỉ vỏn vẹn biết được mình họ Lưu và bao nhiêu tuổi, còn đâu thì tuyệt nhiên không có bất cứ thứ gì khác. Cho đến khi nàng biết Lưu Tích, nàng vẫn chỉ nghĩ mọi chuyện là trùng hợp.
Còn Lưu Tích, hắn không biết tên của Lưu Thanh.
(không sạn đâu:V lục lại từ trước đến nay đi, làm gì có cảnh nào Lưu Tích được biết tên của Lưu Thanh:)))
Cả hai im lặng một lúc, bọn hắn là kẻ biết rõ hơn ai hết, biết mình từng thế nào, biết mình từng ra sao và khi đối chiếu với những lời mà đoạn băng kia kể, bọn hắn biết được sự thật về quá khứ của bản thân. Lưu Tích nhếch miệng cười một điệu cười nhạt thếch, dạng như không biết phải nói gì.
“Chúng ta là song sinh, đúng chứ?” Lưu Thanh hỏi.
“Ừ, có vẻ là vậy.” Lưu Tích đáp lại.
Cả hai bật cười, lại tiếp tục ngậm ngùi nghĩ về quá khứ. Bọn hắn từng vài lần suýt gi/ết chết nhau, rõ ràng là vậy, cũng đã từng sát cánh để tiêu diệt kẻ thù chung, điều đó là không thể chối cãi. Nói chung thì… mối duyên nợ giữa hai người bọn hắn thực sự kì diệu.
Thực sự là song sinh.
Lưu Tích nhớ đến lời đoạn băng nói ở cuối, rằng hắn có thể gặp được những người bạn từ xa thật xa. Không ai khác, đó chính là Vũ Ngân Nhu, một sinh linh tới từ Kim Giới, thân là Kim Tộc. Nàng là thực thể đầu tiên xuất hiện trong tâm trí Lưu Tích, cùng thời điểm với mốc thời gian bị xóa kí ức trước đó.
— QUẢNG CÁO —
Nói chung là vô cùng hợp lí. Vạn Giới Chi Chủ cũng nói rồi, Lưu Tích ngay từ lần đầu tiên đặt chân vào “Thiên Môn” đã được nói là có mang một chút sức mạnh của vũ trụ. Đấng tối cao thì không việc gì phải dối gạt những điều như vậy cả, chắc chắn lời đó là thật.
Hơn nữa, ở một thời đại mà Thuần Huyết gần như tuyệt chủng, việc xuất hiện của Lưu Tích và Lưu Thanh là điều khá bất hợp lí. Nhưng nếu như bọn hắn được tạo ra từ mẫu máu của một Thuần Huyết cổ xưa thì mọi chuyện đã được lí giải.
Vũ Ngân Nhu được dịch chuyển tới đây, xuyên qua không gian. Lưu Thanh đạt được Không Gian Chi Huyết dị biến song song với Thuần Huyết, mang trong mình sức mạnh có thể sánh ngang thần thánh nếu như cường đại về sau. Đó là những hệ quả của “thí nghiệm cuối cùng”.
“Vậy… anh, em, ờm, chúng ta nên xưng hô thế nào?” Lưu Thanh hỏi tiếp.
“Có thể gọi nhau bằng tên, Thanh nhỉ?” Lưu Tích cười đáp lại.
“Chắc là vậy thôi, Tích…” Lưu Thanh lên tiếng, cảm giác vẫn chưa quen.
Nhưng nãy giờ bọn hắn dường như đã bỏ qua thân phận của mình. Một bên là giám đốc chi nhanh của Tân Huyết Hội vùng Tam Hợp, một bên lại là kẻ bị truy nã gần như cao nhất, là Thuần Huyết hiếm hoi của cả mấy khu vực xung quanh.
“Thanh sẽ bỏ Tân Huyết Hội chứ? Nói gì thì nói, nguồn gốc của chúng ta là Thuần Huyết, việc truy giết những người giống chúng ta không phải một việc nhân nghĩa.” Lưu Tích lên tiếng trước.
“Chắc là sẽ bỏ thôi. Nơi đó không phải một chỗ tốt… Không thể ngờ được kẻ đồng hành với mình suốt mấy năm qua lại có thể nháy mắt quay ra phản bội như thế. Ở Tân Huyết Hội không có khái niệm về tình cảm, chỉ có cấp bậc, nhiệm vụ và những con rối, con tốt thí.” Lưu Thanh thở dài, nói.
Lưu Tích gật gù đầu đầy ngậm ngùi. Hắn cũng đã thấy điều vừa xảy ra là gì. Tuy không biết cảnh Lưu Thanh bị Hoàng Thao đâm thẳng vào ngực nhưng hắn có thể nhận thức được vết thương của Lưu Thanh như thế nào. Đó là một vết đâm chí mạng và có lẽ nàng đã chết.
“Làm sao có thể sống sót sau một vết đâm vào tim?” Lưu Tích lên tiếng hỏi.
“Có lẽ là động tác của hắn lúc đó khá là trái tay, lực không quá mạnh và tốc độ không quá nhanh. Nó đã chạm vào màng tim và gây tổn thương nhưng kịp thời là tường không gian đã ngăn nó xuyên nát trái tim. Về sau, ngất đi cũng là do đau đớn và sốc là chính, không phải nguy hiểm đến tính mạng.” Lưu Thanh đáp lại chậm rãi.
— QUẢNG CÁO —
Nàng nhớ về khoảnh khắc đó. Gần như là bản năng đã cứu nàng chứ không phải tính toán hay phản xạ nữa. Bản năng sau hàng ngàn lần dựng tường năng lượng chặn đòn tấn công mà hình thành nên trạng thái cứ cảm thấy đau là sẽ có tường.
Dựng tường thông thạo max.
“Còn Tích? Hắn sao bắt được một Hấp Huyết Quỷ?” Lưu Thanh đem điều mình còn băn khoăn ra hỏi.
Nói thật thì sức mạnh chấn động của Hấp Huyết Quỷ, Lưu Thanh đã được chứng qua. Đó là một cảm giác cực kì ghê gớm, khi mà hắn lao đến phía Hải Cương và phát điên lên như vậy, mọi đường đều cực kì đáng sợ. Sau đó, còn chiến tích một mình diệt cả tộc chuột của Lưu Tích Hấp Huyết Quỷ, có thể nói là chấn động cả vùng Tam Hợp, tiếng lành đồn xa.
“Hắn cho nổ gian phòng ấy và bắn pháo năng lượng cường độ cao. Có thể nói, còn sống đến bây giờ là một cơ thể hoàn toàn khác, chỉ còn trái tim và vài cái xương là của cơ thể cũ. Lý do là vì phần kia của cơ thể đã bị pháo năng lượng đốt hết rồi. Cái cảm giác mất đi hoàn toàn nhận thức ấy… thực sự rất khó để miêu tả.”
Lưu Tích thở dài, nói. Hắn trong khoảnh khắc lúc ấy chỉ nhận biết được mỗi ánh sáng lòa lên của pháo năng lượng sau đó là một khoảng đau đớn ngắn ngủi. Rồi phụt tắt. Phụt tắt như một cái đèn điện vừa bị gạt công tắc: nhanh, gọn và không thể chống đỡ.
Mãi cho đến lúc cái quỷ diện này hút được máu, hắn mới hồi tỉnh.
Hắn bắt đầu suy nghĩ về bản chất của quỷ diện này làm gì…
Nó xuất hiện trong tâm trí hắn khi mất kiểm soát trong trạng thái Hấp Huyết Quỷ.
Vậy bản năng của Hấp Huyết Quỷ là gì?
Là sự bộc phát tức thời của Thuần Huyết để sinh tồn, vượt qua ngưỡng thông thường để tránh khỏi cái chết. Trạng thái này cho phép Hấp Huyết Quỷ nạp vô hạn máu cho đến ngưỡng tối đa mà tâm trí có thể chống đỡ, đến mức mà hơn 20 nghìn mũi Huyết Tiễn Lưu Tích vẫn có thể điều khiển được, có thể hiểu là giới hạn đấy nó lớn đến mức nào.
Vậy sau khi thỏa mãn điều kiện sinh tồn, Hấp Huyết Quỷ tồn tại để làm gì?
— QUẢNG CÁO —
Để tàn sát, thỏa mãn cơn khát máu và sát khí thiên bẩm. Ví dụ dễ hiểu nhất cũng là từ Lưu Tích, hắn thậm chí còn nghĩ mình sẽ lên cơn mà gi.ết chết Minh Đa. Cũng vào thời điểm đấy, cái quỷ diện kia xuất hiện trong tâm trí hắn.
Vậy có thể nói là cái quỷ diện kia đại diện cho sát khí không?
Mỗi bản năng đều có một điều kiện kích hoạt. Ngứa mũi thì hắt xì, thấy vật bay tới thì che mặt, giật mình, đó đều là những phản xạ có điều kiện. Cái quỷ diện này cũng vậy, nó có một điều kiện nhất định nào đó để xuất hiện.
Hãy điểm lại những lần nó lộ diện. Khi đối đầu với Tiên Ma ngàn năm, chính xác hơn là lúc Minh Đa đã ngừng tim. Khi đó, thứ trong đầu Lưu Tích là gì? Khi một chọi hai cùng cặp song sinh họ Viêm, tránh qua Viêm Nhất mà tấn công Viêm Nhị, khi ấy hắn có cảm giác như thế nào. Cuối cùng, trong vô thức, hắn vẫn có thể cắn cổ nữ Băng Huyết kia mà hút máu, vì sao lại như vậy?
Đúng là sát khí…
Tiên Ma muốn giết Minh Đa, trong khoảnh khắc đó, đầu Lưu Tích không có ý gì ngoài giế.t chết con yêu thú ấy, đến mức mà dồn toàn bộ lực lượng ra để tấn công chứ không thèm hồi phục vết thương trên cơ thể mình. Quỷ diện đã phản ứng với sát niệm cực mạnh ấy và xuất đầu lộ diện lần đầu tiên.
Đối với Viêm Nhất và Viêm Nhị. Lưu Tích lúc ấy nguy kịch đến tính mạng và theo bản năng, hắn muốn giết đổi phương. Nhưng sự thương cảm đối với Viêm Nhất khiến quỷ diện hướng sang Viêm Nhị để hút máu. Sau đó, dù có đố dùng quỷ diện lên Viêm Nhất, hắn cũng không thể dùng.
Còn về việc trong vô thức tấn công hai tên vô nhân tính kia, rõ ràng là bởi sát niệm và thù hận hắn đặt lên bọn chúng quá lớn, dẫn đến việc kích hoạt quỷ diện và để nó nhào ra hút máu.
Dưới những suy luận này, Lưu Tích muốn đặt cho quỷ diện một cái tên.
Sát Quỷ Diện.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.