Đế quốc Ly Thuỷ, hoàng cung.

Lúc này đang là giờ thiết triều.

Đại điện Ly Thuỷ rất ồn ào huyên náo, không còn vẻ trang nghiêm như xưa nữal

“Trước đây, yêu ma chủ yếu xuất hiện một mình, nhưng lần này đã có hơn một con không ngừng uy hiếp, hơn nữa khí thế hừng hực, đã có rất nhiều bách tính trong mấy thành trấn gặp nạn rồi!”

“Hy vọng ban đầu của nhiều bách tính đã biến thành lời oán thán rồi!"

“Đúng vậy, nếu cứ tiếp tục như vậy, đế quốc Ly Thủy của chúng ta nhất định sẽ sinh linh đồ thán!”

“...."

Lúc này, ông già đầu tiên bên trái liếc nhìn quốc vương với vẻ mặt u ám, rồi đứng dậy, lớn tiếng nói:


“Yên lặng! Đại điện Ly Thuỷ ồn ào như vậy thì còn ra thể thống gì? Mấy điều các ngươi nói ai mà chẳng biết chứ? Hiện giờ mọi người hẳn nên ngẫm lại đối sách, giúp quốc vương sắp xếp mới phải!"

Vừa dứt lời, đại điện Ly Thuỷ chợt yên tĩnh lại.

Quốc vương Ly Thuỷ đang ngồi ở trên long ỷ thấy vậy, sắc mặt hơi giãn ra, hài lòng liếc nhìn ông già ban nãy, nghiêm nghị nói:

“Chúng ái khanh có ý tưởng gì có thể đứng ra nói, nhưng phải có trình tự, không được hỗn loạn.”

Mọi người nhìn nhau, cuối cùng một vị quan trung niên đứng ra, khom người nói: “Quốc vương, đối với yêu ma, những người phàm trần như chúng ta đành phải giơ tay chịu trói... Chuyện này cũng đều giống như trước kia, đều là do tiên nhân ra tay.”

Nghe nhắc đến tiên nhân, mọi người đều chấn động.

Có lẽ bách tính không biết thế gian này có tiên nhân, nhưng bọn họ vào triều, tất biết có tiên nhân tồn tại.

Đồng thời, tiên nhân đã căn dặn không được tiết lộ sự tồn tại của họ cho thế tục biết.

Mọi người đều ghi nhớ điều này và giữ bí mật.

Trước đây hễ có yêu ma làm loạn đều có tiên nhân xử lý, dù sao hàng năm bọn họ đều có thượng cống, tiên nhân bảo vệ một phương cũng là điều đương nhiên.

Nhưng lần này tiên nhân tới muộn nên họ cảm thấy luống cuống.

Quốc vương Ly Thuỷ nhìn thấy chúng quan viên đều đang nhìn mình đầy mong chờ thì lắc đầu thở dài: “Khi yêu ma mới xuất hiện, bổn vương đã phái người ra roi thúc ngựa chạy tới Thanh Vân tông mời tiên nhân xuất sơn, nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa có tin tức gì...”


Chúng quan viên nghe vậy đều suy sụp, sắc mặt dần dần tái nhợt.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, mạng sống của họ sẽ gặp nguy hiểm.

“Cho đến nay, tại những trấn gặp chuyện không may đã có bao nhiêu người thương vong?” Quốc vương Ly Thuỷ trầm giọng hỏi.

“Quốc vương, thành Gia Nguyên chết khoảng hai trăm, thành Bình Dương chết khoảng ba trăm, Lục Liễu trấn chết khoảng một trăm mười... Còn rất nhiều ngôi làng nhỏ khác chưa được thống kê vì vị trí địa lý xa xôi hẻo lánh... Hơn nữa số lượng tử vong mỗi ngày một tăng.” Quan viên trung niên tái mặt nói.

“Đã có hơn sáu trăm người chết...” Con ngươi của quốc vương Ly Thuỷ co rút lại, đây chỉ là con số được thống kê...

“Còn bị thương thì sao? Chẳng phải ta nói thương vong gì cũng đều báo lên hết à?”

Quốc vương Ly Thuỷ phẫn nộ!

Quan viên trung niên run lẩy bẩy, quỳ sụp xuống đất, đau đớn nói: “Quốc vương, không có bị thương, phàm những ai gặp phải yêu ma đều sẽ chết!”

Vẻ phẫn nộ trên gương mặt quốc vương Ly Thuỷ đông cứng lại, lúc này cũng không biết nên nói gì.


“Quốc vương! Những trấn chủ của thành trấn bị yêu ma gây hoạ này cũng sắp không trấn an được bách tính rồi! Bất cứ lúc nào cũng sẽ xảy ra đại loạn! Xin quốc vương đưa ra quyết sách!”

Quan viên trung niên trịnh trọng nói.

Chúng quan viên nghe vậy cũng vội vàng quỳ xuống, hô to: “Xin quốc vương ra quyết sách!”

Âm thanh rất chói tai, quốc vương Ly Thuỷ ngây người, sau đó đứng phắt dậy, sắc mặt tái nhợt hét lên: “Đó là yêu ma, một kẻ phàm nhân như bổn vương thì có đối sách gì chứ? Còn các ngươi thì sao? Các ngươi đều là những kẻ bất tài hết à? Khi xưa còn thái bình, ai cũng tỏ ra mình có năng lực, giờ héo rũ hết rồi à?”

Đối mặt với sự giận dữ của quốc vương, tất cả các quan viên đều run rẩy vì sợ hãi, cúi đầu không dám lên tiếng.

Ngay khi bầu không khí ngày càng trở nên áp lực.

Tiếng bước chân dày đặc vang lên, mọi người nhìn thấy một vị tướng lĩnh dẫn mười một nam nữ thanh niên vào đại điện...