Dưới bầu trời đang có tuyết rơi.

Vẫn là quán rượu nhỏ ấy.

Lục Trường Sinh chậm rãi bước vào, đối diện lại là một tiểu nhị lạ mặt. "À, thưa ngài, mời bên này..."

Lục Trường Sinh bước tới chỗ ngồi cũ, cười hỏi: "Đã lâu không đến, tiểu nhị đổi người rồi à?"

Tiểu nhị sững sờ, không hiểu ra sao, nhưng trước mặt là khách hàng có khí chất không tầm thường, hắn ta chỉ biết lúng túng hùa theo.

"Mang lên một bình rượu đào nhé." Lục Trường Sinh nói xong liền nhìn ra cửa sổ.

Tiểu nhị nghe vậy cười khổ, vẻ mặt rất bất đắc dĩ: "Thưa ngài, rượu đào đã bán hết từ mùa thu rồi, thế này..."

Lúc này, một chưởng quỹ trẻ tuổi của tửu quán từ sân sau bước vào, hắn ta theo thói quen nhìn về phía cửa sổ một cái, rồi đứng hình, ngay sau đó vui mừng tiến nhanh tới, cúi người với Lục Trường Sinh: "Tiên sinh, đã lâu không thấy ngài đến quán."

Tiểu nhị thấy chưởng quỹ tỏ vẻ như thế, trong lúc nhất thời không biết phải làm sao.

Lục Trường Sinh nhìn chưởng quỹ, khó hiểu hỏi: "Đã lâu không gặp, giờ đã thành chưởng quỹ rồi." Chưởng quỹ trẻ tuổi chính là tiểu nhị trước đây, Trương Thành.


Trương Thành nghe vậy, im lặng một lúc rồi cười gượng: "Tiên sinh, có chuyện ngài chưa biết, chưởng quỹ trước... đã mất rồi..."

Lục Trường Sinh không nói gì, lẳng lặng lắng nghe.

"Chưởng quỹ tuổi đã cao, gần 80 tuổi, vào đầu mùa đông hai tháng trước, ông ấy cảm lạnh, đêm hôm sau đã ra đi, cả đời chưởng quỹ không lấy vợ cũng không có con, không người thân, chỉ có ta là người thân duy nhất, trước lúc lâm chung, ông ấy giao quán cho ta quản lý. Tuy chưởng quỹ thường rất nghiêm khắc với ta, nhưng hồi ta lang thang vô định, chính chưởng quỹ đã cưu mang ta, ở lại quán gần 10 năm... Ta... ta..."

Trương Thành ban đầu vẫn bình tĩnh, nói đến cuối cùng thì nghẹn ngào.

Lục Trường Sinh không có biểu cảm gì trên mặt cả.

Sinh ly tử biệt, hắn đã quá quen rồi.

Hắn nhẹ giọng nói: "Chia buồn cùng ngươi, xin nén bi thương."

Trương Thành lau nước mắt, cười nói: "Tiên sinh, ngài có muốn uống rượu đào không? Ta đã chuẩn bị sẵn rồi, đó còn là thứ do chưởng quỹ tự tay ủ trước kia, còn trong kho rượu, ngài chờ chút nhé."

Lục Trường Sinh gọi hắn ta lại: "Thôi không uống nữa, đầu xuân năm sau ta sẽ thưởng thức loại rượu do chính ngươi ủ."


Trương Thành ngập ngừng, trong lòng vô cùng ấm áp: "Được..."

Ma giới.

"Tên Lệ Đăng Xà này cũng khôn thật, thế mà lại nhận ra ta đang khiêu khích hắn.

Triệu Thâm Uyên cười khinh khỉnh.

Sở Kình Thương nở nụ cười ngu ngơ: "Thâm Uyên, vậy phải làm sao đây? Thời gian đã qua năm năm rồi, Ma Tôn vẫn chưa nói gì cả?"

Nghe vậy, Triệu Thâm Uyên lặng thỉnh, mắt híp lại nói: "Không biết, nhưng ta cảm thấy gần đây Ma Tôn dường như có tâm sự..."

Tâm sự?

Sở Kình Thương mù mịt gãi đầu.

Đường đường là chí tôn của Ma giới thì có thể có tâm sự gì chứ.

"Ha ha ha, Triệu Thâm Uyên, ra đây."

Ngay lúc đó, tiếng cười điên cuồng vang lên bên ngoài điện.

"Lệ Đằng Xà?" Triệu Thâm Uyên híp mắt lại: "Đi thôi, ra ngoài xem sao."