Lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía trên đại điện.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ trưởng lão đều nhìn về phía cố Hạc Lâm, tuy rằng trong lòng bọn họ hoàn toàn tin tưởng, nhưng chuyện này quá lớn, có ảnh hưởng đến toàn bộ Linh Trần Tu Tiên Giới!

Cổ Hạc Lâm mím môi, cúi đầu nói: “Tông chủ, đương nhiên cổ mồ sẽ không lấy sự kiện chấn động như vậy ra đế nói đùa. Nếu trong lòng tông chủ vẫn còn nghi ngờ, cổ mỗ sẵn lòng chấp nhận soát hồn.”

Bầu không khí trong đại điện bỗng chốc ngưng trọng.

Vẻ mặt của các trưởng lão lập tức trở nên cực kỳ nghiêm túc.

Bọn họ đã hoàn toàn tin tưởng.

Cuối cùng, mọi người đều nhìn về phía bóng dáng xinh đẹp ở ghế bên trên, chờ đợi người nọ lên tiếng.

Thẩm Diệu Quân khẽ cau mày, bình tĩnh nói: “Cố trưởng lão nói quá lời rồi.”

Nói xong, không nói gì thêm nữa.

Đại điện lại chìm trong im lặng, các trưởng lão cũng cau mày, trầm tư suy nghĩ.

“Cổ trưởng lão, ông kể chi tiết lại đi.” Thẩm Diệu Quân nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói.


“Vâng.” Cố Hạc Lâm đáp lại, sau đó trịnh trọng nói:

“Trước đó, có người của đế quốc Ly Thủy ở thế tục đến cầu cứu, nói rằng có yêu ma làm loạn, lúc ấy tông chủ cùng các vị trưởng lão đều ra ngoài, trong tông chỉ còn lại cố mổ và trưởng lão gác núi, cổ mổ liền phái đệ tử thân truyền là Đồng Tâm dẫn theo một số đệ tử ngoại môn….”

Sau đó, Cố Hạc Lâm lần lượt kế lại những chuyện đã xảy ra cùng một ít suy luận cho mọi người nghe.

Mọi người đều chăm chú lắng nghe, nhưng khi Cổ Hạc Lâm nói đến…

“Cái gì? Uyên Ma trường thương?”

Các trưởng lão kêu lên.

Ngay cả Thấm Diệu Quân cũng nheo mắt lại…

Bọn họ đều từng nghe nói, đó chính là ma vật của Thâm Uyên Ma vương của Ma Giới.

Cảnh tượng ngày hôm đó lại hiện lên trong mắt Cố Hạc Lâm, ông ta thở dài: “Đúng vậy, Uyên Ma trường thương, cho dù do bốn tên ma quái cấp năm và một ma quái cấp bảy thi triển ra, nhưng Thiên Kiếm quyết của cổ mỗ vẫn bị đánh tan trong giây lát, lập tức phản phệ.”

“Sau đó thì sao?” Thấm Diệu Quân nhẹ giọng hỏi.

Các trưởng lão cũng kinh ngạc nhìn cổ Hạc Lâm, tự hỏi ông ta làm thế nào có thể chổng đỡ được với tu vi Kim Đan đỉnh phong của mình.

Huống chi còn ở trong tình huống bị phản phệ.

Cố Hạc Lâm cười khố, thầm nói trong lòng: “Tiền bối, xin thứ lỗi, Hạc Lâm đành phải nói ngài ra.”

Sau đó ông ta không còn cách nào khác ngoài việc tiết lộ sự tồn tại của Lục Trường Sinh,

nếu không bản thân ông ta cũng không biết phải giải thích thế nào.



Cho dù nói nhảm, dưới sự theo dõi chăm chú chờ đợi câu trở lời của mọi người, ông ta cũng không thể nghĩ ra được cái cớ nào khác trong thời gian ngắn như vậy…

“Cái gì? Buộc Uyên Ma trường thương dừng lại? Không hề sử dụng bất kỳ thuật pháp nào cũng đã tiêu diệt được năm người tộc trưởng Hắc Thiệt Yêu trong chốc lát?”


Đây ít nhất cũng phải là lão tố Nguyên Anh, không phải sao?

Các trưởng lão nhìn nhau, trong lòng chấn động không thôi, vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc, cảm giác như đang nghe câu chuyện xưa nào đó.

Chỉ là một lão tố Nguyên Anh sao lại xuất hiện ở nơi như thế tục? Chẳng lẽ là từ nơi khác đến, đến mộ tiên tìm hiểu, sau đó tình cờ ở lại?

Lúc này, Thẩm Diệu Quân ở trên ghế chậm rãi đứng lên, trong mắt ẩn chứa chấn động, hỏi: “Ông có biết tục danh của người nọ không? Lúc này đang ở đâu?”

Cố Hạc Lâm trầm ngâm một lát, trịnh trọng nói: “Tiền bối họ Lục, tên là Trường Sinh.”

“Lục… Trường… Sinh.”

Thẩm Diệu Quân cau mày, nhẹ giọng lẩm

bẩm, sau đó nói: “Chưa từng nghe qua, là người từ Vực khác đến sao?”

Nghe vậy, cổ Hạc Lâm nói: “Tông chủ, tiền bối chỉ nói trước kia hắn sống ấn dật. Cho nên… Cổ mổ cũng không rõ ràng lắm.”

Thẩm Diệu Quân gật đầu, lại nói: “ông còn chưa nói hắn đang ở đâu?”

Nghe vậy, tất cả trưởng lão đều dựng thẳng lổ tai lên, đồng loạt nhìn về phía cố Hạc Lâm.

Cố Hạc Lâm cười khố thở dài: “Tông chủ, các vị trưởng lão, tiền bối không thích người khác quấy fây…”

Hai mắt mọi người sáng lên!


Rõ ràng cố Hạc Lâm có biết!

“Ha ha, Hạc Lâm, ông cứ việc nói thẳng ra đi. Yên tâm, ông đã nói như vậy rồi, đương nhiên bọn ta sẽ không quấy rầy vị tiền bối đó!”

Đại trưởng lão đứng lên mỉm cười nói.

Các trưởng lão cũng liên tục gật đầu.

Trong lòng Thấm Diệu Quân cũng rất muốn biết, bởi vì dựa theo những gì cổ Hạc Lâm nói, có lẽ thế đạo sắp rơi vào hỗn loạn.

Lúc này rất cần có tu sĩ cường đại ra tay.

Cổ Hạc Lâm thầm xin lỗi Lục Trường Sinh một lần nữa trong lòng, những người trong tông

môn sớm hay muộn gì cũng sẽ đến Mạch Ngọc trấn, hơn nữa tất cả mọi người ở đó đều đã biết Lục Trường Sinh đang ở Mạch Ngọc trấn…

Ông ta hoàn toàn không có cách nào đế nói dối.

Sau đó, Cổ Hạc Lâm nhìn về phía Thẩm Diệu Quân đang ngồi trên ghế với sắc mặt nôn nóng, nói:

“Tiền bối đanq ở Mach Nqọc trấn.”