Trên bức tường đó khắc đồ án mặt trời mọc trên biển mây: Mây, dãy núi và mặt trời tô điểm lẫn nhau tổ hợp thành một bức vẽ vô cùng đồ sộ.
Tống Dao nhìn bức tường khắc mà trước đây mình chưa từng để ý thì tâm tình bỗng nhiên rơi xuống đáy cốc.

Nàng không sợ nhưng lại ủ dột đến mức hận không thể lập tức chết đi.

Dù sao nếu không chết cũng sẽ bị vây trong hai tòa nhà này cùng đám người chết kia, vậy có khác gì chết đâu?
Nàng thở dài thật sâu, lại chậm rãi rơi lệ.

Trong lúc cúi đầu ngẩng đầu đó nàng cảm thấy mặt trời khắc trên bức tường kia có chút cổ quái, nó giống như đang sáng lên, ánh sáng trắng từ phía sau chiếu ra để lộ một khối tròn tròn trên mặt đất.
Nhưng bức tường này làm bằng đá, sao có thể giống thật, mặt trời sao có thể sáng lên chứ?
Trong lòng Tống Dao sinh ra nghi hoặc, vì thế nàng bước nhanh tới đó, đến trước mặt bức tường và ngửa đầu nhìn kỹ vầng dương khắc trên đó.

Nàng bỗng nhiên hiểu ra, đây không phải mặt trời mà là một cái lỗ được đục ra cho nên ánh sáng mới có thể xuyên qua và khiến nó thoạt nhìn giống hệt mặt trời thật.
“Cũng không biết là thợ thủ công nơi nào mà làm được tinh tế thế này.” Trong đầu nàng lướt qua một câu này sau đó Tống Dao bỗng nhiên ngơ ngẩn.


Một lát sau nàng chậm rãi ngẩng đầu, lại nhìn về phía “mặt trời” kia, miệng mặc niệm một câu: “Là cái lỗ”.
Bên tai giống như có tiếng sấm vang lên, nàng đột nhiên đứng thẳng người, nhón mũi chân dán mắt lên lỗ trống kia.
Nàng thấy được phía bên kia bức tường cũng có một cái lỗ như thế.

Càng kỳ quái hơn là phía sau cái lỗ kia cũng có một con mắt, nó cũng đang nhìn về phía này.
Là con mắt cười quen thuộc mà nàng biết.
Đầu tiên Tống Dao sửng sốt sau đó nàng thét một tiếng chói tai và quay đầu chạy vào trong.

Kỳ thực trong nháy mắt xoay người kia nàng đã nhìn thấy Khâu Nhiên lóe người vọt ra từ phía sau bức tường khắc.

Mặt hắn bị bóng râm giấu kín, nhưng đôi mắt lại sáng đến dọa người.
Tống Dao hoảng loạn chạy từ cửa hông của chính dường ra ngoài, đối diện với nàng là đông sương phòng.

Ấn theo bố trí của Khâu trạch thì nơi này chính là nơi nàng và Khâu Nhiên ở.

Giờ phút này tiếng bước chân của Khâu Nhiên đã vang lên phía sau người nàng.

Hắn không chút hoang mang, giống như nàng chỉ là con mồi hắn đã nắm chắc.
Tống Dao không có thời gian suy nghĩ nhiều, cả người nàng đẩy cửa một căn phòng sau đó vọt vào, luống cuống tay chân chốt cửa rồi chậm rãi ngồi xổm xuống dưới nín thở lắng nghe động tĩnh.
Khâu Nhiên giống như không phát hiện nàng trốn ở đây, tiếng bước chân của hắn càng lúc càng đi xa, chậm rãi biến mất.

Tống Dao thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó lòng nàng lại thêm căng thẳng: Khâu Nhiên không đi đâu, hắn vẫn luôn canh giữ ở Khâu trạch, hơn nữa hắn còn sớm biết kế hoạch của nàng nhưng vẫn luôn nhẫn nhịn không để lộ ra chờ nàng chui vào lưới.

Người trong rừng hẳn là do hắn giết, hắn thậm chí còn giết cha mẹ mình, như vậy kẻ tiếp theo phải chết sẽ là ai đây?
Nghĩ đến đây, Tống Dao cảm thấy từ đầu đến chân đều lạnh lẽo, nàng vốn đang bị bệnh hiện tại lại bị kinh hoàng như thế thì thân thể đã sớm tới cực hạn Mới vừa rồi bị truy đuổi nên quá sợ hãi khiến nàng không cảm thấy gì, hiện tại chợt ngồi xổm xuống nàng mới phát hiện chân mình đã mềm nhũn, ngay cả sức đứng lên cũng không có.

Nàng vịn khung cửa nỗ lực thử vài lần mới run rẩy đứng lên được nhưng cổ vẫn khô khốc đau như có một cái cưa cắt qua cổ nàng vậy.

Trong lúc mờ mịt ấy nàng bỗng nhiên thấy trên bàn có một ấm trà.

Tống Dao mừng thầm, giống như thấy cọng rơm cứu mạng mà vịn tường gian nan đi qua, lảo đảo bổ nhào tới bên bàn cầm lấy ấm trà đổ vào miệng.
Nước lạnh theo môi chảy vào khoang miệng làm dịu cổ họng khô cháy và khiến lòng nàng dễ chịu hơn…..

Tống Dao cảm thấy ấm trà kiểu Trung này không phải đựng nước mà đựng cam lộ.
Sau khi uống hết nước trong ấm nàng lau khóe miệng rồi đặt ấm trà về chỗ cũ.

Lúc ngẩng đầu nàng phát hiện màn trướng trên giường đối diện cái bàn đang buông xuống.

Bên trong màn lụa màu xanh hình như có bóng người.
Vừa rồi trong lòng nàng chỉ nghĩ tới nước nên không để ý tới cái này, nay thấy nó tự nhiên trái tim lại đập chệch hai nhịp, đôi mắt không sao rời khỏi bóng dáng của người trên giường.
Trên giường có một nữ nhân đang nằm, Tống Dao thấy một góc của chiếc váy đỏ thêu hoa văn phượng hoàng của nàng ta lộ ra ngoài.

Màu váy chẳng những không chói mắt mà ngược lại có vẻ đậm đà, xanh ra xanh, đỏ ra đỏ, phối hợp càng làm tăng thêm vẻ đẹp.
Trực giác nói với Tống Dao rằng nữ nhân này rất đẹp, nhưng đẹp thì thế nào? Nàng ta hẳn cũng giống những người khác trong tòa nhà này, đều đã chết.

Nếu không nàng ta cũng sẽ chẳng nằm yên không để ý tới kẻ mới xông vào phòng mình như thế.
Giống như ma xui quỷ khiến, nàng đi về phía chiếc giường, tay kéo lấy màn giường và xốc nó lên.
Khuôn mặt nữ nhân kia trắng nõn thanh tú lộ ra dưới ánh mắt của Tống Dao, nàng ta nhã nhặn lịch sự như một đóa hoa.

Tống Dao biết nàng ta là ai.
Nàng ta cũng không giống những thi thể khác mà Tống Dao nhìn thấy, trên người không có miệng vết thương làm người ta nhìn thấy đã ghê.

Từ đầu tới chân nàng ta đều hoàn hảo, ít nhất thoạt nhìn là như thế.

Nhưng Tống Dao lại biết rõ đây là người chết, ngực nàng ta không hề phập phồng, trên mặt cũng không có chút huyết sắc, đến móng tay cũng hiện ra màu xanh lá.
Tống Dao lùi về phía sau một bước, tay vẫn túm lấy rèm trướng không buông.
Vì sao? Hẳn nàng ta đã chết thật lâu rồi, sao thi thể vẫn còn hoàn hảo? Kể cả Vượng Nhi cùng những thi thể khác trong rừng trúc đều thối rữa, mà bọn họ không thể chết trước nàng ta được?
Trong đầu ầm ầm choáng váng, nàng cảm thấy tiếng hít thở của mình thực trầm trọng, một bình nước mới uống vào giống như đều bốc hơi, cổ nàng hiện tại lại bắt đầu khô khốc khiến hai lỗ tai cũng đau đớn theo.
Đúng lúc ấy then cửa lại kẽo kẹt động, nhưng nàng chẳng nghe thấy.

Bóng dáng phía sau chậm rãi tiến tới, vạt áo gần như dán trên người Tống Dao.
“Ngươi không nên tới vào hôm nay,” giọng Khâu Nhiên giống như nước lạnh băng chậm rãi chảy vào tai Tống Dao, “Hôm nay là ngày ta và nàng ấy ở bên nhau, ngươi không nên tới đây.”
Tống Dao không hề quay đầu lại, nàng chỉ cảm thấy cổ mình đã đông lại thành một cột băng.