Sau đó hắn tự mình tới cửa hàng son phấn và cửa hàng bánh ngọt lại phát hiện đám tiểu nhị nơi ấy đều trẻ trung tuấn tú.

Vì thế hắn nổi trận lôi đình, lần đầu tiên về nhà chất vấn nàng.
“Nàng nói như thế nào?” Giọng Tống Dao hơi nghẹn lại.
Khâu Nhiên cười khổ một tiếng, “Nàng chẳng nói gì, nhưng không nói gì chẳng phải thừa nhận sao?”
Nhưng hắn vẫn quyết định tha thứ cho vợ mình, rốt cuộc thì hắn vẫn yêu nàng.

Nữ nhân này là toàn bộ ảo tưởng về tình yêu lúc ban đầu của hắn.
Nhưng để đề phòng sự việc tương tự xảy ra hắn đuổi toàn bộ hạ nhân trong tòa nhà đi, đến nha hoàn bên người nàng cũng đuổi đi.

Đương nhiên hắn cũng hạn chế không cho nàng đi ra ngoài quá nhiều, thậm chí về nhà mẹ đẻ cũng không được.
Từ đây trong cả tòa nhà chỉ còn lại hai người.
Nhìn sân viện vắng vẻ rốt cuộc hắn cũng yên tâm buông lo lắng trong mấy tháng nay xuống.

Hắn cảm thấy cả người đều thảnh thơi, đến hơi thở cũng thuận hơn nhiều.


Tuy hắn phải tự tay làm rất nhiều việc, những thứ vặt vãnh đó cơ hồ chiếm đi hơn nửa thời gian mỗi ngày của hắn nhưng hắn không để bụng.

Có thể cùng nàng ở bên nhau dài lâu, cầm tay qua ngày là hắn đã cảm thấy mỹ mãn.
Nhưng một mảnh khổ tâm của hắn lại không được nàng đón nhận, ngược lại nàng trở nên lạnh nhạt với hắn.
Bọn họ vốn dĩ không có nhiều giao tiếp, bởi vì nàng giống như vẫn có chút kiêng kị nào đó với hắn.

Hiện tại trải qua mấy chuyện kia nàng giống như không sợ hắn nữa, nhưng đồng thời nàng cũng hoàn toàn hờ hững với hắn, đến chút có lệ cũng không còn.
Nàng thường xuyên ngồi một mình bên cửa sổ nhìn trời đất bên ngoài, mặt trời lên, mặt trăng lặn, hạ đi thu tới, khuôn mặt nàng luôn là đau khổ nặng nề.
Nàng dần dần gầy ốm, gầy đến độ chỉ còn một bộ xương cốt, nhưng hắn lại không tình nguyện mời lang trung tới, bởi vì…… hắn không muốn nàng nhìn thấy bất kỳ nam nhân nào khác ngoài hắn.

Trong các vở kịch không phải thường nói cái gì mà “Rạng rỡ chói mắt, hồn bay phách lạc,” hoặc cái gì mà “Một cái liếc mắt đã ngẩn ngơ”.
Hắn không dám mạo hiểm để loại chuyện này xảy ra trong phủ của mình.
Nhưng lúc này vừa dịp có chuyện liên quan tới làm ăn mà hắn phải tự mình đi một chuyến.

Vì thế sau khi cân nhắc mãi hắn mới đón cha mẹ nàng tới làm bạn với nàng, còn mình thì do dự chần chừ mãi mới rời nhà.
Hắn vừa đi chính là một tháng, trong một tháng ấy lần đầu tiên trong đời hắn biết thế nào là trằn trọc khó ngủ, cái gì gọi là sống một ngày bằng một năm.

Vì thế hắn nhanh chóng đuổi về nhà, suýt nữa thì bị lũ cuốn trôi ở trên đường.
Rốt cuộc hắn cũng gặp được người vợ mình thương nhớ ngày đêm.

Nàng gầy ốm cực kỳ, dù có cha mẹ chăm sóc nhưng bệnh tình của nàng cũng không hề có khởi sắc.

Hiện tại nàng đã bệnh tới độ chẳng thể xuống giường, hơi thở mong manh, mặt tái nhợt không có nửa điểm huyết sắc.
Nhưng lúc nhìn thấy hắn nàng bỗng bật dậy, ngón tay khô gầy chỉ vào hắn “A a” kêu vài tiếng, hai mắt trợn tròn, tròng mắt sáng lấp lánh những tia sáng hấp hối cuối cùng của sinh mệnh.
Nàng thấy được người mình canh cánh trong lòng nên đêm đó cuối cùng cũng an tâm ra đi.
Khâu Nhiên khụt khịt một chút mà nói, “Ta thực hối hận không thể cùng nàng đi một đoạn đường cuối cùng, cũng không thể thực hiện được hứa hẹn với nàng.”
“Hứa hẹn…… gì?” Tống Dao rút tay khỏi tay hắn, hiện tại nàng bỗng nhiên không muốn hắn nắm tay mình, cực kỳ không muốn.
“Sống cùng chăn, chết cùng huyệt.” Khâu Nhiên vô lực mà cười một tiếng, trong giọng hắn mang theo nức nở, “Đó là một câu trong vở diễn chúng ta nghe được khi mới gặp nhau, tuy sau đó nàng đã làm chuyện có lỗi với ta nhưng ta vẫn luôn ghi tạc những chuyện này trong lòng, chưa bao giờ quên.

Ta cũng luôn muốn trong tương lai ta và nàng có thể cùng chôn một huyệt…… Nhưng sau đó ta lại gặp được nàng lúc này, ta lại …… lại không biết nên thực hiện hứa hẹn với nàng thế nào.”

Lúc nói những lời này giọng hắn càng lúc càng nhỏ, lại qua một lát Tống Dao cảm thấy bên cạnh không có động tĩnh vì thế nàng quay cái cổ cứng đờ sang xem: Khâu Nhiên đã ngủ say, say tới độ tiếng hít thở cũng như không có, giống như một người chết.
Tống Dao run lập cập, nàng đã hạ quyết tâm vào ngày 15 tháng 10 bất kể thế nào nàng cũng phải thoát khỏi nơi này, cho dù lúc về sẽ bị anh trai và chị dâu đánh chết thì nàng cũng không tiếc.
***
Đúng như lời hai vợ chồng họ Khâu nói, vào ngày 15 tháng 10 quả nhiên Khâu Nhiên rời nhà từ sáng.

Trước khi đi hắn nói với Tống Dao hắn có một việc gấp cần xử lý, qua 3-5 ngày hắn sẽ về.
Nhưng tuy có thiên thời địa lợi lại không có nhân hòa, trước đó một ngày Tống Dao bị bệnh.
Bệnh của nàng không nặng, chỉ là cảm lạnh nhưng không đổ được mồ hôi khiến nàng rất khó chịu.

Cả người nàng lúc nóng lúc lạnh, đầu óc cũng mơ màng Hơn nữa gần đây thời tiết càng thêm rét lạnh thế nên nàng cảm thấy cả người nặng nề, mỗi bước đều giống như đạp trên bông, lắc lư không vững.
Nhưng tuy thế nàng vẫn không thay đổi kế hoạch của mình.

Chỉ có lúc này nàng mới có cơ hội rời đi, nếu không thành công nàng sẽ chỉ có thể chờ chết trong khu nhà âm trầm này.
Thế nên sau khi Khâu Nhiên rời khỏi nhà một canh giờ, nàng xác định hắn đã đi xa mới cầm lấy tay nải đã chuẩn bị trước đó mà đi ra cửa.

Trong bao quần áo không có gì ngoại trừ vài món quần áo nàng mang từ nhà tới, ngoài ra còn có vài nén bạc và chút thức ăn vợ chồng họ Khâu mạnh mẽ nhét cho nàng mấy ngày trước.
Một khắc bước ra cửa nàng nhìn thoáng qua không trung âm trầm.

Đúng lúc này mấy con quạ bay qua, chúng bị tiếng đẩy cửa của nàng dọa sợ nên lập tức phát ra tiếng “Oa oa” khó nghe.
Lại là quạ đen.
Tống Dao chán ghét mà nhìn mấy bóng đen vừa lướt qua, sau đó nàng nhanh chóng khóa cửa, bước nhanh về phía đông sương phòng.

Nơi đó là chỗ vợ chồng họ Khâu ở, tuy bọn họ nói nàng không cần tới từ biệt nhưng nàng cảm thấy mình vẫn cần tới đó nói với họ vài lời.
Nàng đi dọc theo hành lang dài, trên đường đó chỉ có cây trúc ở hai bên bị gió thổi sàn sạt rung động khiến tâm tình vốn khẩn trương của nàng càng thêm nôn nóng.

Nếu không phải còn đang bị bệnh thì nàng đã muốn bỏ chạy cho rồi.
Đông sương phòng đã ở ngay phía trước, Tống Dao còn chưa tới đã thấp giọng gọi: “Cha, mẹ, hai người có đó không?”
Nàng vốn định gặp mặt hai vợ chồng già một lần, dù không vào phòng cũng được.

Nhưng trong phòng không có ai đáp lại, cửa phòng chỉ khép hờ, không hề đóng.
“Cha, mẹ.” Tống Dao hơi do dự rồi cất bước về phía trước, tay nhẹ nhàng đẩy cửa hỏi, “Cha, mẹ, hai người có ở đây không?”
Nàng thò đầu vào, ánh mắt nhìn về phía giường lớn đang buông rèm.

Cách màn lụa màu xanh nàng mơ hồ thấy hai người nằm trên giường, có một bàn tay lộ ra ngoài màn giường.
“Cha, mẹ.” Nàng lại cao giọng gọi nhưng vẫn không có người đáp lại.
Tống Dao cảm thấy lông tơ cả người đều dựng lên, cả người nàng vẫn còn đang sốt nhưng mồ hôi lạnh lại lăn trên lưng, thấm ướt quần áo nàng.