“Phanh.”
Cái rương bị đóng sập lại, bắn lên một mảnh bụi bặm.
Triệu Tử Mại lùi về sau, cả người dựa trên cách đá, tay đỡ lấy đầu gối thở hổn hển từng hơi.
“Công tử, không phải ngươi lại thấy cái gì đó chứ?” Mục Tiểu Ngọ bị bộ dáng này của hắn dọa sợ, nàng vội đi tới dìu hắn, trong lúc vô tình chạm phải mu bàn tay của hắn thì hoảng sợ phát hiện cả người hắn đều đang run, nhiệt độ cơ thể cực kỳ thấp.
“Bát tự yếu như vậy, về sau ngài vẫn nên ít đến mấy nơi này thôi,” nàng vừa nói vừa lấy một lá bùa màu vàng vẽ chu sa ra rồi nhét vào lòng bàn tay Triệu Tử Mại và nói tiếp, “Nếu ta là công tử thì dứt khoát đổi chức vụ khác.

Thuận Thiên Phủ chưởng quản hình án, về sau ngươi sẽ không tránh được phải tiếp xúc với mấy thứ này.

Nói thật thì lấy thân phận của ngươi làm việc gì chẳng được, cần gì một hai làm thông phán chứ?”
Lá bùa nóng lên, nhiệt độ của nó theo kinh mạch trên cổ tay Triệu Tử Mại chảy tới khắp nơi, sưởi ấm thân thể lạnh lẽo của hắn.

Nhưng trong lòng hắn vẫn có thứ gì đó cứng rắn, làm sao cũng không ấm lên được, đặc biệt là khi nghe Mục Tiểu Ngọ nói lời an ủi kia.
“Đa tạ cô nương quan tâm nhưng trên đời này luôn có rất nhiều thứ thân bất do kỷ, bất kể là ai cũng không thoát được.”
Sau khi nói một câu không mặn không nhạt này hắn lập tức đi ra ngoài mộ, để lại Mục Tiểu Ngọ ở phía sau trợn trắng mắt, “Lại nữa, hắn luôn nói mấy lời không hiểu nổi, nói chuyện với kẻ đọc nhiều sách đúng là phiền toái.”

***
Tổng cộng có 6 ngôi mộ nhỏ, cửa mộ cao chừng một nửa ngôi mộ chính, bên trên là rêu phong che kín, vừa chạm vào đã trơn trượt vì thế mất rất nhiều sức mới mở ra được.
Bảo Điền nghe Triệu Tử Mại nói nơi này chôn thi cốt thì ngăn không cho hắn đi vào, bản thân lại làm gương đi tuốt đằng trước.

Nhưng hắn cong lưng chui vào rồi lại nhanh chóng chui ra nói với chủ nhân nhà mình, “Công tử, tòa mộ này bé cực kỳ, chỉ vài bước đã xong, nhưng bên trong không có gì hết.”
Triệu Tử Mại nhíu mày hỏi, “Không có…… Thi cốt?”
Bảo Điền lắc đầu, “Không có, công tử không tin thì chúng ta lại mở mấy ngôi mộ còn lại ra xem sao.”
Cửa mộ theo thứ tự được mở ra, lần này Triệu Tử Mại cầm cây đuốc tự mình đi vào xem xét, nhưng tất cả các ngôi mộ đều trống rỗng, không có gì hết.

Ngoại trừ trên đầu ngẫu nhiên có vài giọt nước nhỏ xuống khiến người ta giật mình đổ mồ hôi lạnh thì không có bất kỳ thứ gì khác.
“Nhưng rõ ràng ta đã thấy……” Đi ra khỏi ngôi mộ Triệu Tử Mại đứng thẳng người giao cây đuốc cho Bảo Điền sau đó xoay người lại đánh giá ngôi mộ nhỏ hẹp kia một phen, mày nhíu chặt.
Bỗng nhiên ánh mắt hắn sáng lên, đầu quay về phía Bảo Điền và nhìn tên kia không chớp mắt.
Công tử, ngài…… ngài làm sao vậy?” Bảo Điền bị hắn nhìn chằm chằm thì sau lưng tê dại, lắp bắp hỏi một câu.
“Bảo Điền, vừa rồi ngươi nói lúc đi theo Viên Xương Lê tới đây thì bỗng nhiên hắn biến mất hả?”
“Không sai, cũng chỉ trong một chớp mắt thuộc hạ đã không thấy hắn.

Thuộc hạ còn nghi ngờ hắn biến thành Mộc Diêu bay mất kìa.” Bảo Điền túm tóc đáp.
Triệu Tử Mại nhếch khóe miệng cười lạnh một tiếng, “Bay thì không có khả năng rồi nhưng độn thổ thì chưa biết chừng.” Nói xong hắn lại lần nữa túm lấy cây đuốc trong tay Bảo Điền rồi đi vào trong mộ dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

Vừa đi hắn vừa dặn phía sau, “Lại lục soát, nếu ta đoán không lầm thì nơi này hẳn sẽ có mật đạo.”
***
Mật đạo bị Mục Tiểu Ngọ phát hiện ra, lúc đầu nàng chỉ cảm thấy giọt nước trên vách nhỏ xuống một miếng gạch phát ra tiếng to hơn những nơi khác.

Sau đó linh quang chợt lóe, nàng ngồi xổm xuống sờ soạng moi kẽ gạch thì quả nhiên moi được cục gạch kia ra.


Mấy khối xung quanh cũng được lôi lên và phía dưới lập tức để lộ một cửa động đủ một người chui vào.
“Cái này giống như mới đào,” Triệu Tử Mại cầm đuốc soi về phía cửa động, “Bùn chỗ cửa động lỏng lẻo, có thể thấy mới có người ra vào nơi này.”
“Là Viên Xương Lê làm sao?” Mục Tiểu Ngọ ở bên cạnh hỏi.
“Vào xem sẽ biết.”
Nói xong, Triệu Tử Mại là người đầu tiên chui vào trong động.

Hắn bò theo huyệt động chỉ chứa được một người ấy về phía trước Cứ thế bò chừng nửa trượng thì trước mặt hắn bỗng rộng mở thông suốt, xuất hiện một gian mật thất rộng lớn.
Triệu Tử Mại đứng lên cầm cây đuốc trong tay chiếu qua đống hàng hóa cao thấp khác nhau trong mật thất, cánh mũi hắn nhẹ nhàng hít hít vài cái sau đó hai vai run lên, miệng bật cười.
“Công tử, công tử thế nào rồi?” Bảo Điền chưa bò tới nơi nhưng vẫn lo lắng cho Triệu Tử Mại nên lúc nghe thấy tiếng cười quái dị của tên kia là hắn lập tức hoảng hốt, nhanh chóng hỏi han.
“Bảo Điền, thứ chúng ta tìm lâu như vậy cuối cùng cũng xuất hiện.” Giọng hắn trầm xuống khiến người ta không biết là hắn đang mừng hay lo.
Những người khác lục tục chui ra, cây đuốc chiếu sáng cả gian mật thất nên đống hàng cao thấp chất trong góc tường cũng lộ ra bộ mặt chân chính của mình: Đó là từng rương diều, ba năm cái chồng thành một đống ở góc tường.
Tào Mân cũng hít hít mũi như Triệu Tử Mại sau đó đôi mắt hắn lập tức trừng lớn, lúc nói chuyện cũng không còn nhanh nhẹn nữa, “Tìm được rồi, đại nhân…… mùi này…… rốt cuộc chúng ta cũng tìm được rồi.”
Trong không khí tràn ngập một mùi nước tiểu đã lâu, nhưng Mục Tiểu Ngọ biết đây tuyệt đối không phải mùi nước tiểu.

Dù nàng chưa ngửi bao giờ nhưng từ biểu tình trên mặt Triệu Tử Mại và Tào Mân nàng cũng biết thứ để trong rương hẳn chính là phúc thọ cao mà bọn họ tìm bấy lâu nay.
“Mau đi xem trong rương có bao nhiêu hàng.”
Tào Mân vội ra lệnh cho thủ hạ đi lên xem xét, con mình thì cuống quít đi đến bên cạnh Triệu Tử Mại xoa xoa tay nói, “Đại nhân, hóa ra đống hàng kia bị giấu ở đây, chả trách chúng ta mãi vẫn không phát hiện ra.


Như thế xem ra án này đã phá được, ngài cũng có thể báo cáo công tác với Đàm đại nhân của Thuận Thiên Phủ.”
Triệu Tử Mại đã bình tĩnh hơn, nhưng trên mặt hắn lại nổi lên một chút nghi ngờ.

Hắn nhẹ nhàng gẩy ngọc ban chỉ trên ngón cái, mày nhíu lại nói, “Đừng mừng vội, nếu Viên Xương Lê mất tích ở đây thì hắn nhất định đã tới gian mật thất này, nhưng hiện tại sao không thấy hắn?”
Tào Mân cúi đầu nhìn mặt giày của mình nói, “Cũng đúng, không thấy Viên Xương Lê chứng mình mật thất này có thêm cửa thông với bên ngoài, nhưng cửa ấy……”
“Cửa ở chỗ này.” Mục Tiểu Ngọ vẫn luôn đứng bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện bỗng chen ngang.

Nàng chỉ về mặt tường bên trái của mật thất, chỉ thấy màu của bức tường ấy hình như thâm hơn những chỗ khác.

Nếu không có mười mấy cây đuốc thì căn bản sẽ không nhìn ra.
Triệu Tử Mại khen ngợi mà gật đầu với Mục Tiểu Ngọ sau đó hắn nhanh chóng đi qua sờ soạng mặt tường vài cái rồi dùng sức đẩy mặt tường trước mặt.
Một cánh cửa gỗ từ từ mở ra, cùng lúc đó thi thể Viên Xương Lê đang dựa trên ấy ngã xuống, nện rầm một cái lên đống lá khô bên ngoài.