Triệu Tử Mại rời khỏi khách điếm khi trời còn đen, trên đường phố không có một ai.

Cửa hàng nối tiếp san sát, từng cánh cửa đóng chặt khiến con phố rộng rãi hơn nhiều.

Bước chân của Triệu Tử Mại rất nhanh, Mục Tiểu Ngọ phỏng đoán hang ổ của Mộc Diêu chính là khu cổ mộ ở trong rừng thế nên hắn cần báo ngay cho Tào Mân để mang người tới chỗ kia tra xét.
Nhưng lúc đi ngang qua một cửa hàng có bề mặt cực rộng hắn lại bỗng dừng bước.
Cánh cửa của cửa hàng kia nửa mở, có một người ngồi ở bên trong, tay cầm bầu rượu, tay khác túm lấy một con diều.

Đó là một con diều hình bướm màu vàng xanh đan xen.

Con diều không lớn nhưng rất tinh xảo: Thân của con bướm hơi phồng lên, cánh chia làm bốn mảnh, phía sau còn có hai cái đuôi dài vẽ hoa văn khổng tước.
“Trần Dụng.”
Triệu Tử Mại theo bản năng gọi tên nam nhân kia, sau khi do dự một lát hắn cũng vẫn đi vào trong cửa hàng rồi nhẹ giọng hỏi, “Trần Dụng, một mình ngươi ở đây làm gì?”
Trần Dụng ngẩng đầu, đôi mắt mê mang nhìn qua Triệu Tử Mại sau đó bỗng nhiên nhếch miệng cười.

Hắn vẫy vẫy con diều trong tay với Triệu Tử Mại, giọng say khướt nói, “Triệu đại nhân, ngài có biết ngàn năm trước người ta dùng diều làm gì không?”

Thấy Triệu Tử Mại không trả lời thế là Trần Dụng nói tiếp, “Thạch mã dựng giữa đường, con diều bay giữa không trung, sau khi người đi mất, quạ bay về phía đông.

Diều là dùng để tế điện cho những người đã mất.” Nói xong hắn lại uống một ngụm rượu rồi sầu thảm cười nói tiếp, “Không trung là nơi cách bọn họ gần nhất, nhưng người sống lại chẳng thể đi lên vì thế mới mượn diều để chuyển nhớ nhung tới bọn họ.”
Tươi cười trên mặt Trần Dụng biến mất, trong mắt ngấn lệ, giọng run run nói, “Triệu đại nhân, có lẽ từ ban đầu ta và nàng đã là sai, chúng ta dùng diều truyền tin, dùng cái thứ nối âm và dương này để liên lạc thì vốn đã sai rồi đúng không?”
Triệu Tử Mại sửng sốt sau đó đánh giá Trần Dụng một phen.

Lúc này hắn mới thấy người này gầy hơn lần trước gặp gỡ rất nhiều, quần áo lỏng lẻo treo trên người.
“Trần Dụng, ngày đó ở nha môn ngươi nhìn thấy nàng thì chạy nhanh hơn bất kỳ ai khác.

Hiện tại vì sao còn phải làm bộ thâm tình thế này?” Lòng hắn lộ ra nghi hoặc.
“Lần đầu tiên ta nhìn thấy Viên Úy thì tóc nàng bị gió thổi hơi rối.

Sau khi phát hiện ra nàng gấp đến độ mặt đều đỏ, tay chân luống cuống vuốt mấy sợi tóc kia ra sau đầu.” Nói tới đây Trần Dụng cười như khóc, “Triệu đại nhân, một nữ nhân thích cái đẹp lại yếu đuối như Viên Úy liệu có tình nguyện để ta nhìn thấy bộ dáng khó coi nhất của nàng không?”
Nói tới đây, hắn mím môi nhịn một lúc lâu mới nuốt được tiếng nghẹn ngào sắp trào ra khỏi cổ, “Kỳ thật lúc còn chưa tìm được nàng ta đã biết nàng không còn nữa.

Không vì lý do gì, chỉ là một loại trực giác.

Thế nên ngày ấy ta mới thả diều bên ngoài Viên gia, bởi vì ta biết linh hồn của nàng nhất định không đi xa, nàng có thể cảm nhận được.”
Hóa ra ngày ấy hắn vội vàng chạy khỏi nha môn không phải vì tình mỏng mà là vì tình sâu.
Lý do này có chút gượng ép nhưng Triệu Tử Mại lại không cho rằng hắn đang nói dối bởi vì chính hắn cũng từng có trải nghiệm tương tự.

Hắn nhìn khuôn mặt bi thương của Trần Dụng, trong lòng bỗng nhiên thấy đồng tình vì thế hắn gục đầu xuống nhẹ giọng nói, “Nàng khẳng định cũng không muốn nhìn thấy bộ dạng này của ngươi, Trần công tử, thế sự vô thường, hãy bảo trọng chính mình.”
Nói xong hắn bước ra khỏi cửa hàng diều của Trần gia.

Lúc bước xuống bậc thang hắn bỗng nghe thấy Trần Dụng gọi mình lại.
“Triệu đại nhân, đã bắt được hung thủ giết chết nàng chưa?”
Triệu Tử Mại ngừng bước, thoáng nghiêng mặt đi, trong giọng nói là kiên định, “Nhanh thôi, ngươi chờ tin của chúng ta.”
Câu này vừa nói xong thì trên đỉnh đầu hắn dâng lên cuồng phong, cùng lúc đó Trần Dụng nôn nóng gọi ầm ĩ.


Nhưng hắn không kịp trả lời thì cả người đã bị một cơn gió thổi tới đánh bay ra.

Súng etpigôn ở bên hông cũng bị đánh văng ra ngoài lăn vài vòng trên mặt đất, đánh vào góc tường bất động.
Mọt con Mộc Diêu thật lớn chậm rãi giáng xuống, đứng thẳng trước mặt Triệu Tử Mại.

Nó dùng con mắt còn sót lại nhìn chằm chằm hắn.

Con mắt của nó được vẽ bằng bút, tuy khô khan nhưng trong đó lúc này lại nổi lên sát khí bừng bừng Về điểm này Triệu Tử Mại có thể cảm nhận rõ ràng không nhầm lẫn thế nên hắn vội nhảy lên, dùng hết tốc lực chạy về phía khẩu súng etpigôn.
Nhưng chỉ chạy được vài bước hắn đã lảo đảo ngừng lại: Một thứ giống như sợi tơ bắn ra từ phía sau và vòng tới, phần đầu xẻ làm ba nhắm ngay giữa trán hắn, lúc đóng lúc mở vọt tới.
Triệu Tử Mại hút một ngụm khí lạnh, chân lùi về sau.

Hắn biết mình đang càng lúc càng gần Mộc Diêu, thậm chí hắn có thể ngửi được mùi gỗ mục trên người nó nhưng vẫn không thể không bước dần về phía sau.
Hắn bị Mộc Diêu vây lấy, nó hoàn toàn không để lại đường lui nào cho hắn, một lòng muốn trả thù cho con mắt bị hắn bắn thủng.
“Triệu đại nhân, chạy mau.”
Tiếng kêu của Trần Dụng xuyên qua không khí ướt lạnh buổi sáng chui vào trong tai Triệu Tử Mại.

Hắn còn chưa kịp hiểu ý nghĩa của câu nói kia thì chợt thấy bên cạnh mình có ánh lửa: Một vò rượu bốc cháy được ném thẳng về phía Mộc Diêu, mắt thấy sắp đập trúng người nó lại bị nó lui về sau tránh được.
Nhưng vì động tác này mà nó phải thu lại hồng ti mọc ra từ con mắt.

Triệu Tử Mại nhắm chuẩn cơ hội này mà chạy về phía trước, khom lưng nhặt súng etpigôn đang rơi trên mặt đất.


Trong lúc ngàn cân ấy hắn nhắm thẳng con mắt còn lại của Mộc Diêu.
Mộc Diêu bất động, nó đã biết được uy lực của thứ này nên không dám hành động bừa bãi.
“Cùm cụp.”
Triệu Tử Mại bóp cò súng nhưng không nghe được lửa gầm rú vì thế hắn giật mình bóp lần nữa……
Súng etpigôn liên tục phát ra tiếng “Cùm cụp” nhưng nòng súng lại bất động, không bắn ra được tí lửa nào.
Triệu Tử Mại ngây dại, tuy ngón tay vẫn bóp cò súng nhưng lòng đã rối loạn.

Bởi vì Mộc Diêu cũng đã phát hiện thứ vũ khí duy nhất có thể đối phó với mình đã xảy ra vấn đề cho nên hiện tại nó đứng thẳng, cái đuôi cọ trên mặt đất, cả người bay về phía hắn.
Hai cánh của nó hoàn toàn mở ra, hai chữ “Thọ” đỏ sậm trên cánh giống hai vết máu đang bắn tung tóe khắp nơi.
“Triệu đại nhân, chạy mau.” Trần Dụng vọt từ trong cửa hàng ra ngoài giống như muốn ngăn Mộc Diêu lại nhưng ngay sau đó lại bị đánh bay ra, đầu đập mạnh lên ngạch cửa không nhúc nhích, có lẽ đã ngất rồi.
“Cùm cụp…… Cùm cụp……”
Triệu Tử Mại vẫn bóp cò súng, tim đã lạnh buốt.

Hiện tại hy vọng duy nhất của hắn là có kỳ tích xuất hiện.