Bóng tối giống như nước đá mới tan chảy qua người khiến thân thể Linh Nhi lạnh buốt.

Nàng nhẹ nhàng “ừm” một tiếng sau đó duỗi tay muốn túm chăn nhưng lúc ngón tay chạm tới một thứ cứng rắn thì nàng lại nhanh chóng rụt về.
Đầu nàng đau đớn, sau một lúc đần độn nàng mới tỉnh táo lại……
Nàng không phải đang ở trên giường mình, đương nhiên cũng không phải ngủ mơ tỉnh lại.

Nàng bị bắt đi, trước đó nàng bị thứ gì đó đánh vào đầu nên mới hôn mê.
Thứ bắt nàng là cái gì? Linh Nhi rõ ràng hết, nhưng hiện tại nàng lại không dám cẩn thận nhớ tới.

Nàng sợ một khi suy nghĩ cẩn thận thì thứ kia sẽ chiếm cứ từng tấc không gian trong đầu óc nàng, khiến nàng không thể tự hỏi.
Nhưng tư duy của con người thực kỳ quái, càng không muốn nghĩ thì thứ ấy càng không thể khống chế mà chui vào trong óc.

Cho nên lúc Linh Nhi nỗ lực muốn nghĩ cho rõ ràng tình cảnh hiện tại của mình thì trong đầu nàng chậm rãi hiện lên một đôi mắt vàng tươi như được bút vẽ ra.
Đôi mắt ấy nhìn thẳng vào nàng, giống như muốn xuyên tới nội tâm……
“A.”
Linh Nhi không tự giác kêu lên tiếng, giọng nàng không lớn nhưng tiếng vọng nhanh chóng từ bốn phương tám hướng vòng vèo trở về đập vào màng nhĩ của nàng.
Sao lại có tiếng vọng? Linh Nhi cảm thấy tim mình chợt đập chậm hơn, nàng cưỡng bách bản thân trấn định lại, cẩn thận nâng cánh tay lên đẩy về phía trước.
Nàng lại chạm vào một thứ cứng rắn, đầu ngón tay xẹt qua nó thậm chí phát ra tiếng “Rẹt rẹt”.


Vì thế nàng ngừng thở, lại thử một hướng khác, bao gồm cả đỉnh đầu.
Nhưng tất cả những chỗ ngón tay có thể chạm tới đều là vách tường cứng rắn.

Linh Nhi trừng mắt thật lớn, sau một hồi suy nghĩ nàng rốt cuộc cũng đưa ra kết luận: Nàng bị nhốt lại, bị nhốt trong một cái rương lớn, bởi vì vừa rồi nàng có sờ thấy khe hở, hẳn là chỗ giao cắt của nắp rương.
Nghĩ đến đây hai tay nàng đẩy lên muốn mở nắp rương nhưng sức lực của nàng chỉ như muối bỏ bể, nắp rương không hề chuyển động mà như dính chặt lại.

Vì thế Linh Nhi cắn chặt răng, dùng sức bú sữa mà đẩy mạnh một cái nữa……
Một tiếng “Kẽo kẹt” vang lên, nắp rương động đậy, ban đầu là một khe nhỏ sau đó nó dựng đứng lên…… Cái rương hoàn toàn rộng mở.
Linh Nhi vẫn giơ hai tay trên không chứ chưa rụt lại, chân cũng vẫn duy trì tư thế nửa ngồi xổm.

Dù chân đã đau nhức khó nhịn nàng vẫn không dám thẳng người.

Bởi vì lòng nàng rất rõ ràng, nắp rương không phải do nàng tự mình đẩy lên, cái thứ mở nắp rương hiện tại đang dán bên cạnh, ánh mắt rét lạnh như băng nhìn chằm chằm nàng.
Linh Nhi vẫn duy trì tư thế quái dị kia, nàng cảm thấy hơi thở của mình cũng nghẹn lại, quần áo toàn bộ đều dính trên người, sũng mồ hôi.
“Tranh…… Tranh……” Thứ kia phát ra tiếng còi trúc thật dài, tiếng động vang khắp mộ địa, bay ra không gian tối đen bên ngoài.
“Ngươi…… Là ai? Vì sao lại nhốt ta ở đây?” Linh Nhi khóc, nước mắt cuồn cuộn rơi xuống thấm ướt áo nàng.
“Tranh…… Tranh……” Vẫn chỉ có tiếng còi trúc trả lời nàng, tiếng động kỳ ảo uyển chuyển bay vào tai khiến nàng cảm thấy hết thảy đều không chân thật.

Hiện tại thân nàng ở chỗ này nhưng đầu óc đã rơi vào cảnh mộng hư vô.
Nó xoay người về phía nàng, lúc này nàng mới thấy rõ hai chữ “Thọ” trên người nó, mỗi nét đều nở rộ, hoa văn màu đỏ như vết máu.
Chính nó đã giết tiểu thư.
Trong đầu Linh Nhi xẹt qua một ý niệm: Nó giết nàng, hút khô huyết nhục, biến nàng ấy thành một tấm da khô cằn.
Nghĩ thế nàng bỗng nhiên cảm thấy có một dòng máu từ đan điền lan ra bốn phương tám hướng, cả người lập tức có độ ấm, nàng cũng có thể động.

Linh Nhi không chút do dự duỗi tay túm lấy mép rương muốn trèo ra ngoài nhưng còn chưa bước được chân ra nàng đã cảm thấy thắt lưng như bị cái gì kéo lại.

cả người lại ngã gọn vào trong rương.
Cột sống truyền đến một cơn đau đớn khó nhịn, đau tới mức nàng nghĩ xương sống của mình chắc là đứt rồi.

Ngay sau đó là một tiếng “Phanh”, nắp rương rơi mạnh xuống, lần nữa ngăn cách nàng với thế giới bên ngoài.
Lúc nàng không hiểu vì sao nó lại nhốt mình lại thì bỗng nghe thấy một giọng nói.


Vẫn là người kia, kẻ đã đứng cùng nó ở con hẻm bên ngoài Viên phủ.

Hiện tại hắn cũng tới đây, nghe giọng thì hẳn là hắn từ bên ngoài tới, hiện tại cách cái rương chừng vài thước.
Linh Nhi che miệng lại, trực giác nói cho nàng biết người này là đồng lõa của nó, nàng bị ném tới đây hẳn là ý của kẻ này.

Nhưng dù thế lúc nghe thấy giọng kẻ kia lòng nàng vẫn cả kinh, thiếu chút nữa đã thét chói tai.
“Đã xử lý tốt chưa? Đừng để bị người ta phát hiện giống lần trước……”
“Hôm nay có một đám hàng đưa tới Từ Châu, thừa dịp trời tối chúng ta đi nhanh về nhanh……”
“Trong thành gần đây có mấy nhân vật lợi hại tới, hẳn chúng ta đang bị theo dõi rồi.

Sắp tới mọi việc phải cực kỳ cẩn thận, ngàn vạn không thể để kẻ không liên quan phát hiện ra……”
Cơn đau phía sau càng lúc càng nghiêm trọng, hiện tại nó không chỉ đau đớn mà còn mang theo cảm giác tê lạnh giống như có người cầm băng đập lên xương cốt của nàng vậy.

Nàng không nghe được tiếng nói bên ngoài nữa mà thay vào đó là tiếng ong ong ù tai.
Trước mắt Linh Nhi tối sầm lại, cứ thế ngất đi.
***
Cửa hàng diều Vĩnh Thịnh là sản nghiệp của Viên gia.

Viên gia lão gia tử Viên Đạo Kiều là nghệ nhân diều nổi danh, lúc còn trẻ ông ta đã nổi tiếng khắp Lỗ thành, thậm chí có không ít tác phẩm bán ra bên ngoài thành trấn khác.

Diều do ông ta tạo ra chú trọng chất liệu, toàn dùng ống tre tốt nhất, tạo hình lại sinh động, chú ý đến nét vẽ nên từng nổi danh khắp cả nước.
Viên Đạo Kiều đã từng chịu khổ chiến loạn, hiện tại nếm được giàu có ngon ngọt nên cực kỳ cẩn thận bảo vệ gia tài.

Tuy dáng người ông ta mập mạp nhưng vẫn chăm chỉ.


Cửa hàng diều Vĩnh Thịnh là cửa hàng mở cửa sớm nhất và đóng cửa muộn nhất trên con đường này.

Viên Đạo Kiều cũng luôn tự tay làm việc, cười tươi tiếp đón các vị khách tới mua diều.

Ông ta làm tất cả để thu hút thêm được nhiều mối làm ăn hơn.
Nhưng gần đây ông ta đã lâu không tới cửa hàng, nguyên nhân không cần phải nói ai cũng biết.

Đứa con gái ông ta yêu quý nhất là Viên Úy bất hạnh qua đời, chỉ còn lại một tấm da mấy ngày trước mới tìm thấy được, hung thủ cũng chưa sa lưới.
Cho nên việc làm ăn của cửa hàng diều Vĩnh Thịnh lúc này rơi xuống tay một người —— con trai của Viên Đạo Kiều, Viên thiếu gia Viên Xương Lê.
Viên Xương Lê là đứa con trai do thiếp thị của Viên lão gia sinh ra, không phải cùng mẹ với Viên Úy.

Chẳng qua Viên phu nhân nhiều năm không sinh con nên mới nuôi hắn dưới danh nghĩa của mình.
Ngần ấy năm Viên Xương Lê vẫn luôn cảm thấy mình may mắn.

Hắn không có tài cán, cũng thiếu đầu óc kinh thương nhưng tương lai sản nghiệp này sẽ thuộc về hắn.
Nhưng việc Viên Úy ra đời đã phá hủy hết thảy.