Thân ảnh của Lục Cẩn Hiên nhanh chóng biến mất ở phía xa, Lục gia thiếu đi chủ lực là anh, lập tức rơi vào thế bị động, phải vừa đánh vừa lui mới không bị thất thủ.

Lục Ảnh đem tất cả thuốc bột mà mình tích trữ được vung loạn khắp nơi, vẩy tới đâu có huyết tộc ngã xuống tới đó.
Tình hình bắt đầu dần trở lại cân bằng, nhưng trong lòng Lục Ảnh lại đau không cách nào hình dung.

Đây đều là tài sản cá nhân được luyện từ những vật phẩm hiếm có của cô, cách chiến đấu này chẳng khác gì cầm tiền vung vào mặt đối phương!
Phùng Linh An thấy được sự nguy hiểm của Lục Ảnh, vội huýt sáo, ra lệnh cho một đám người đồng thời tấn công.
Đột nhiên gặp phải quá nhiều đối thủ, Lục Ảnh lúng túng không cẩn thận bị húc ngã xuống đất.
Phùng Linh An nhân cơ hội đó lao lên, hóa thành một con dơi, xuyên qua vô số người bay thẳng tới chỗ Lục Ảnh.


Trong lòng thầm oán:
“Khốn kiếp! Trước đây không nên để ả sống mới đúng!”
Cô ta hóa thành hình người ngay giữa không trung, dùng móng tay sắc nhọn của mình cào về phía Lục Ảnh.

Tốc độ của con dơi nhỏ quá nhanh, đến khi mọi người phản ứng lại kịp thì Lục Ảnh đã rơi vào vòng vây của Phùng Linh An và những huyết tộc khác.
Lục Ảnh nhìn thấy móng vuốt kia thì sợ hãi, nếu bị moi tim ra, cô sẽ chết ngay tại chỗ mất! Nhưng mà giờ có muốn né cũng không kịp nữa, xung quanh đều có huyết tộc, thuốc bột của cô bây giờ cũng chẳng thể hạ được nhiều kẻ địch như vậy cùng một lúc.
Trong khoảnh khắc nguy cấp ấy, một bóng người cầm dao bạc đột nhiên xông ra từ phía sau, cứng rắn va chạm với Phùng Linh An!
Dao bạc cắt sượt qua lòng bàn tay của Phùng Linh An, kéo theo một vệt máu tươi.

Tần Mạch cắn răng đẩy lui kẻ địch, chỉ là khó tránh được những huyết tộc bên cạnh, hắn cưỡng ép nghiêng thân mình, hiểm hiểm né qua các bộ phận yếu mềm nhất, tránh trí mạng, nhưng trên người ngay tức khắc cũng bị đục thủng hai lỗ to.
Máu tươi bắn lên mặt Lục Ảnh, có tiếng kêu hoảng hốt của thợ săn khác vang lên bên tai cô:
“Đội trưởng!”
“Aaaa! Đội trưởng bị thương rồi!”
Đám thợ săn đều vô cùng lo lắng, ai ở gần đều cố gắng tiến về phía này, bảo vệ Tần Mạch và Lục Ảnh, vây họ vào giữa.
Cơ thể Tần Mạch không khỏe như huyết tộc, thường xuyên rèn luyện cũng chỉ giúp hắn mạnh hơn người thường mà thôi.

Hắn lung lay, cơn đau thấu tận xương tủy khiến cơ thể hắn ngã khụy xuống.
Trái tim của Lục Ảnh khoảnh khắc ấy đột nhiên ngừng đập, cô theo bản năng đưa tay đỡ lấy Tần Mạch, bối rối không biết phải làm sao.


Lục Ảnh ngơ ngác ngồi ở đó ôm lấy Tần Mạch, cho đến khi có người kéo cô:
“Mau, đưa đội trưởng lui về!”
Cô run lẩy bẩy kéo lấy người đàn ông trong lòng, dùng sức cõng hắn lên rồi chạy thật nhanh về phía sau.

Khi đặt hắn xuống đất, rời khỏi trung tâm chiến trường, cô mới nhận ra toàn thân của hắn có vô số vết thương lớn nhỏ.

Những vết rách sâu và nặng đang nhỏ máu, mùi này, thật sự khiến cô lên cơn đói khát, nhưng bằng một cách nào đó, cô đã kiềm lại được.
Lục tìm trong người những thứ có thể làm lành vết thương và cầm máu, Lục Ảnh đổ chúng lên lòng bàn tay rồi thoa cho Tần Mạch.

Dù cô rất ghét hắn ta, nhưng đang lúc họ là đồng minh, vừa rồi hắn còn cứu cô một mạng, cô phải bỏ qua thù địch!
Lục Ảnh vỗ vỗ vào khuôn mặt của Tần Mạch, nỗ lực kêu gọi:
“Này, anh còn sống không?”
Khóe môi Tần Mạch hơi run lên, nhưng không tỉnh lại mà vẫn nhắm chặt mắt, hơi thở mong manh như thể sẽ ra đi bất kỳ lúc nào.
Lục Ảnh lục tung túi nhỏ trên người mình, tìm được thứ gì có vẻ hữu dụng cô đều thử.

Tay nhỏ của cô run mãi, khiến những lọ thuốc còn lại đều rơi hết xuống nền đất.
“Tại sao?” Lục Ảnh không hiểu.


“Tại sao lại cứu tôi?”
Rõ ràng lúc đó Tần Mạch có thể mặc kệ cô, trước đây hắn còn muốn giết cô kia mà? Tại sao vừa rồi lại lao lên chứ? Sự hy sinh cao cả của hắn khiến Lục Ảnh hổ thẹn, và cô không cần sự hy sinh khốn kiếp này!
Âm thanh giao chiến vẫn thỉnh thoảng truyền tới hậu phương, họ không biết khi nào mới có thể kết thúc, tất cả những gì họ làm được là tiến lên, người này ngã xuống, người kia lại tiến lên.
Lúc này, Lục Cẩn Hiên đã tiếp cận được lối vào của động quật toát ra mùi vị khó ngửi kia.
Anh xông tới trước, phát hiện ngay cửa có hai kẻ đang canh gác thì không nói một lời nào, vung dao bạc trong tay lên.

Động tác của anh mượt mà gọn gàng, bóng đen vừa lướt qua cũng là lúc trái tim của hai kẻ thủ cửa bị đục thủng.
Lục Cẩn Hiên có dự cảm vô cùng tệ, anh thậm chí không dám tưởng tượng nếu Vân Mộng rời khỏi anh, anh sẽ tiếp tục sống thế nào.
Thông qua đường hầm nhỏ hẹp, Lục Cẩn Hiên tìm tới được tế đàn.

Xung quanh có rất nhiều huyết tộc đang nhìn chằm chằm vào anh, cùng với tiếng kêu hưng phấn của chúng, bọc kén bằng máu giữa tế đàn như đã nuôi dưỡng xong chủ nhân bên trong, từng giọt máu tung bay giữa trời, xoay vòng và dần tụ lại quanh người phụ nữ bên trong.
Máu tươi hình thành một bộ váy dài diễm lệ vây quanh cơ thể của Vân Mộng, khi cô mở mắt ra, Lục Cẩn Hiên cứng đờ người.
Đôi mắt huyết sắc mê người, thân hình nảy nở bên dưới làn váy mềm, cùng với mái tóc bồng bềnh đã biến thành màu vàng nhạt, tất cả đều quá đỗi xa lạ.
“Vân Mộng?” Lục Cẩn Hiên run rẩy gọi, thâm tâm vẫn còn chút hy vọng cô sẽ đáp lời anh.
Khiến anh tuyệt vọng là người phụ nữ xinh đẹp giữa tế đàn không lên tiếng, bởi vì cô bây giờ không phải Vân Mộng nữa rồi..