Vân Mộng đứng bên cạnh hất cái tay đang đặt trên vai mình ra, cười hỏi:

“Em vừa gọi chị là chị dâu à?”

“Hừ!” Lục Tử Tiệp không vui: “Tạm thời không giành với anh trai em, nhưng mà nếu anh ấy làm chị buồn thì em sẽ lập tức mang chị đi.”

Vân Mộng xoa xoa tóc cậu ta:

“Định mang chị đi đâu? Trốn?

“Đúng vậy.”

Lục Tử Tiệp vô cùng nghiêm túc nhìn cô, khiến bàn tay đang đặt trên đầu cậu trở nên cứng đờ.

Cô vỗ vỗ vai cậu nhóc, nói:

“Chúng ta không ổn đâu.”

Nhìn hai người họ chẳng khác gì chị em, cho dù một ngày nào đó Lục Cẩn Hiên làm tổn thương cô thì cô cũng khó mà thích một đứa nhóc như Lục Tử Tiệp.

Mới nghĩ đến đó, cả người đột nhiên xoay chuyển, Lục Tử Tiệp đẩy cô sát vào cổng nhà, dùng hai tay khóa hai bên người cô lại rồi thật lòng nói:

“Tại sao không ổn? Em có gì không hợp ý chị?”

Hơi thở gần trong gang tấc của thiếu niên khiến Vân Mộng không quen lắm, cô cứ nghĩ Lục Tử Tiệp chỉ nhất thời nổi hứng trêu mình, nào ngờ cậu có vẻ nghiêm túc.

Cô hơi nâng mắt, thẳng thừng đáp:

“Chỉ vì vừa rồi em gọi chị là chị dâu.

Trong lòng em đã thừa nhận mối quan hệ của chị và Cẩn Hiên rồi, phải không?”

Lục Tử Tiệp thấy được trong mắt Vân Mộng là sự bình tĩnh, bình tĩnh khiến người khác đau lòng.

Cậu siết chặt nắm tay rồi đập mạnh vào cổng sắt một cái.

Rầm.

Âm thanh phát ra làm Vân Mộng hơi thót tim, hộp đồ trong tay suýt rơi xuống, may mà cô nhanh tay chụp được.

Lục Tử Tiệp phát cáu:

“Chỉ vì em tới sau anh ấy một chút, em thật sự không cam lòng.”

Đối với em trai của Cẩn Hiên, Vân Mộng có thừa sự kiên nhẫn:

“Em có chắc là thích chị? Hay chỉ vì mùi máu của chị hấp dẫn em?”

Câu hỏi của cô khiến Lục Tử Tiệp ngớ ra:

“Tất nhiên là…”

Cậu đột nhiên không trả lời được.

Ban đầu vừa gặp đã muốn đến gần Vân Mộng, chẳng qua vì mùi của cô quá thơm, cậu không cưỡng lại được mà thôi.

Tiếp xúc chưa lâu, làm sao mà gọi là thích được chứ? Từ trước đến nay cậu chưa từng thích người nào cả!

Lục Tử Tiệp lui về sau một bước, vẻ mặt chán nản.

Vân Mộng đưa một tay vỗ vỗ vai cậu:

“Đừng nghĩ nhiều.

Vừa rồi em nói Cẩn Hiên sắp trở lại là thật à?”

“Không, em tìm cớ cho người kia đi nơi khác thôi.”

Mấy ngày này Vân Mộng vẫn mong được gặp Lục Cẩn Hiên, nào ngờ bị Lục Tử Tiệp lừa, mừng hụt.

Cô thở ra một hơi dài rồi cầm điện thoại lên, lần này người gọi đến là Chu Lệ.

Bọn họ đã nhiều ngày không liên lạc, chắc Chu Lệ định gọi cô đi dạo phố đây mà.

Trong điện thoại vang lên giọng nói có chút sợ hãi của Chu Lệ:

“Cậu đang ở đâu vậy?”

“Ở nhà, sao thế?”

“Tớ gom đủ tiền để trả nợ cho mẹ rồi, nhưng mà đám người này nói trả sau thời gian quy định nên muốn phí chậm trễ, phí chậm trễ lên đến 50% số tiền nợ, giúp tớ với!”

“Tớ đến ngay!”

Vân Mộng không nói nhiều, quay sang nhìn Lục Tử Tiệp, dường như cậu cũng nghe được hết những lời vừa rồi.

Cô nói nhanh:

“Em ở đây chờ chị một chút, phiền em đưa chị đến chỗ bạn chị được không?”

Cô nghĩ lúc nào đó phải để Lục Cẩn Hiên dạy cô lái xe để phòng khi cần thiết! Đối với yêu cầu của cô, Lục Tử Tiệp vừa khỏi bệnh đang muốn bay nhảy sẽ không từ chối, chỉ gật đầu.

Vân Mộng vào nhà cầm lấy túi xách và thẻ ngân hàng rồi nhanh chóng trở lại, cùng Lục Tử Tiệp chạy sang nhà Chu Lệ.

Cô cứ nghĩ đưa tiền cho bạn tốt mượn là xong rồi, ai biết đám người cho vay kia không nói lý! Trễ một ngày liền bắt trả thêm 50% tiền nợ? Đây căn bản là đám cướp ngày!



Trước cửa nhà Chu Lệ, một đám người mặt mũi bặm trợn hung dữ cầm gậy gộc đập phá lung tung.

Họ đòi thêm tiền nhưng Chu Lệ không chịu, nhất quyết nói họ quá đáng, sau đó nhốt họ bên ngoài.

Nào ngờ vì chuyện này mà căn nhà nhỏ của họ bị đập tan nát, đã sắp hỏng hết phần cổng và vườn rồi, cửa sổ cũng bị đập vỡ.

“Bây giờ mày có trả không? Hay muốn tụi tao siết nợ nhà mày?”

“Các người đừng có quá đáng! Tôi đã trả đủ rồi, tại sao còn đòi thêm?” Chu Lệ tức đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, chỉ là phận chân yếu tay mềm khó mà phản kháng được.

Cô cũng muốn gọi cảnh sát, nhưng đám người này vốn có qua lại với cảnh sát trong khu vực!

Lúc bất lực nhất, cô chỉ đành gọi cho Vân Mộng.

Vân Mộng có nói gần đây làm thư ký riêng cho tổng giám đốc ở Lục thị, hẳn sẽ nghĩ được cách giúp cô.

Choang.

Lại là một vật trong phòng khách bị chúng ném đá vào làm vỡ nát, căn nhà đã bừa bộn không chịu nổi.

Chu Lệ đang tuyệt vọng thì bên ngoài vang lên tiếng nói giận dữ của Vân Mộng:

“Dừng tay!”

Vân Mộng đứng cách họ một khoảng để giữ an toàn rồi nói:

“Cô ấy thiếu các người bao nhiêu? Tôi sẽ trả thay cô ấy!”

Đám người kia nhìn nhau, một tên nháy mắt với trưởng nhóm rồi nói:

“Vốn là 50% số tiền nợ, nhưng vì cô ta làm lãng phí thời gian của tao, cho nên bây giờ phải trả 70% mới được.”

Chu Lệ nghe xong mắt đỏ hoe:

“Các người điên à? Vân Mộng, mặc kệ họ, cho họ đập đi!”

Sắc mặt Vân Mộng cũng trầm xuống, đám khốn kiếp này cố tình muốn gây sự để kiếm thêm tiền!