Nghe thấy Vân Mộng cảm thán một câu đơn giản như vậy, Lục Cẩn Hiên liếc nhìn khuôn mặt đang cố tỏ ra bình tĩnh của cô, trong lòng như nở ra một đóa hoa rực rỡ.

Cô không oán trách, tránh né hay kỳ thị anh dù anh vừa giết người, bấy nhiêu đó cũng đủ rồi.

Trở về biệt thự vào lúc mười hai giờ đêm, Vân Mộng thấy hơi mệt nên đi tắm rồi ngủ trước.

Những trải nghiệm gần đây cái nào cũng đem đến cho cô quá nhiều kích thích, nếu cứ tiếp tục thế này cô sẽ bị bệnh tim mà chết mất, cô cần nghỉ ngơi lấy lại sức.

Lục Cẩn Hiên không đi ngủ mà tìm đến chỗ Lục Tử Tiệp, lúc này, cậu đã tỉnh và đang chán.

Thấy anh trai xuất hiện, cậu nuốt nước bọt một cái:

“Sao nửa đêm anh lại đến đây?

“Hôm nay anh gặp đám thợ săn tự do.”

Ngồi xuống bên cạnh giường, Lục Cẩn Hiên dò hỏi:

“Em bị tấn công bởi kẻ nào, có nhớ được gì về hắn không?”

“Gã đó đeo mặt nạ màu trắng.” Lục Tử Tiệp cố nhớ lại, sờ vết thương trên ngực, đến giờ còn cảm nhận rõ được cơn đau nhức khi bị dao bạc ghim vào da thịt, nó có hiệu ứng ăn mòn rất mạnh đối với huyết tộc.

Mặt nạ màu trắng? Vậy không phải là bốn kẻ theo đuôi anh hôm nay, chúng không đeo mặt nạ, hơn nữa có vẻ chỉ là những tay mơ.

Lục Cẩn Hiên rút trong người ra một khẩu súng đưa cho Lục Tử Tiệp, thứ này anh lấy được từ chỗ cha mình, dùng để phòng thân.

Đến giờ mới có dịp đưa cho em trai.

Tuy rằng bình thường hai người trông không hòa hợp lắm, nhưng thật ra Tử Tiệp đã lớn lên cùng với anh, tình cảm tương đối tốt.

Lục Tử Tiệp nghịch cây súng một chút, hỏi:

“Ba đưa cho anh à?”

“Ừ.

Ông ấy lo lắng.

Trước khi khỏe hẳn, em đừng ra ngoài nhiều, nếu có đi thì cầm thứ này theo.”

Lục Tử Tiệp không có năng lực đặc biệt, vì vậy rất dễ trở thành miếng mồi ngon trong miệng thợ săn.

Đứa em này vẫn còn ngây thơ lắm, anh phải để tâm đến nó nhiều hơn.

Vừa mới nghĩ đến đó, Tử Tiệp đột nhiên xấu hổ nói:

“Em sẽ cẩn thận.

Nghe quản gia nói em đã suýt cắn chị Vân Mộng?”

“Em đã tấn công cô ấy trong lúc mất ý thức.”

Câu nói này làm Lục Tử Tiệp càng thêm áy náy:

“Và rồi vô tình khiến cô ấy dính vào nguy hiểm phải không? Lục Ảnh chỉ sợ không bỏ qua đâu.”

Có vẻ trong thời gian Lục Tử Tiệp tỉnh dậy, quản gia đã kể lại những chuyện xảy ra cho cậu biết.

Cậu không cố ý, chỉ vì mùi hương của Vân Mộng thật sự rất ngon ngọt, sức kiềm chế của cậu thì kém hơn hẳn anh trai.

Lục Tử Tiệp vò đầu:

“Thật là… Có gì em sẽ chịu trách nhiệm.”

Lục Cẩn Hiên đưa tay tát vào đầu Tử Tiệp một cái:

“Con nít chỉ giỏi gây sự, em thì làm được gì?”

“Ui.

Khốn kiếp, anh muốn đánh nhau à?” Lục Tử Tiệp rồ lên, ngồi bật dậy rồi mới phát hiện vết thương lại vỡ ra, đau đến nỗi hít một hơi khí lạnh.

Cậu tự động im lặng và nằm trở lại giường, trong trạng thái khỏe mạnh chưa chắc đánh lại anh trai, vẫn nên ngoan ngoãn thì hơn.

Trước khi Lục Cẩn Hiên rời đi, Lục Tử Tiệp mặt dày năn nỉ:

“Anh nhớ nói chị Vân Mộng đến thăm em, em phải xin lỗi chị ấy đàng hoàng.”

“Anh sẽ chuyển lời cho cô ấy, đến đây lại bị em tấn công thì sao?”

Người đàn ông nào đó nhạy bén phát hiện em trai vẫn chưa từ bỏ ý định, lập tức từ chối.

Muốn giành với anh? Chờ thêm trăm năm nữa, biết đâu sẽ có lúc may mắn tìm được cơ hội.

Lục Tử Tiệp tức giận giơ nắm đấm lên, rồi lại thu về, cầm điện thoại trực tiếp nhắn tin cho Vân Mộng.

Đừng tưởng cậu không có số của chị ấy! Hừ!



Thành phố A, tại một tòa biệt thự ở gần bìa rừng.

Lục Ảnh nhìn chú Ba của mình, nhíu mày hỏi:

“Chú, kết quả cuộc thảo luận đã có rồi, sao chú không nói cho cháu biết?”

Chú Ba của Lục Ảnh lắc đầu:

“Gần đây thợ săn đang hoạt động mạnh, cháu nên ở nhà đừng đi lung tung.

Hơn nữa, nếu ra tay với người thường, không biết chừng phía thợ săn chính phủ sẽ tới làm việc với chúng ta, rất phiền phức.”

Câu trả lời này khiến Lục Ảnh cực kỳ không vui, từ trước đến nay chưa có một yêu cầu nào của cô ta bị mấy cô chú từ chối cả.

Cha của cô ta bị thương vì mấy tên thợ săn tự do khiến cô ta rất căm hận con người, càng phát điên hơn khi Lục Cẩn Hiên vì một con nhỏ khốn kiếp mà ra tay với mình.

Điều này đã chạm vào điểm mấu chốt trong lòng cô ta.

Lục Ảnh xoay người rời đi, không quên giẫm mạnh lên sàn khiến nó phát ra âm thanh rầm rầm.

Chú Ba thở dài nhắc nhở:

“Chú đã nói rồi, nếu cháu vẫn khăng khăng gây sự thì tự gánh lấy hậu quả.”

Không chỉ Lục thị bọn họ điêu đứng mà bất kể một nhà nào cũng đang rất cẩn thận làm việc, những cuộc chiến ngầm đang diễn ra khắp nơi!

Càng nghe chú mình nói thế, Lục Ảnh càng quyết tâm xử lý Vân Mộng.