Vân Mộng đặt lưng lên giường liền thỏa mãn duỗi duỗi người, căn phòng trọ nhỏ của cô chật hẹp nhưng gọn gàng ngăn nắp, không để bất kỳ một thứ dư thừa nào, chỉ là hiện tại dưới sàn chất đầy túi giấy.

Cô mệt mỏi cả đêm qua rồi, đến giờ mới thật sự được nghỉ ngơi.

Mấy ngày này mẹ cô vẫn thường xuyên nhắn tin hỏi thăm, cô đã cho bà biết chuyện được nhận vào Lục thị, lúc đó đôi mắt vốn đục ngầu của bà như sáng lên, cười hề hề đầy hạnh phúc.

Bà rất tự hào vì con gái bà nuôi nấng bao năm cuối cùng cũng trưởng thành và tìm được công việc ổn định để tự nuôi thân.

Nhưng bà không biết rằng cuộc sống thiếu thốn đã đẩy cô vào con đường tăm tối không có lối ra, cô chấp nhận bán thân thể mình cho vị tổng tài ác ma của Lục thị kia để đổi lấy tiền rồi.

Thấy tin nhắn của cô, mẹ lập tức gọi điện thoại đến và cười hỏi:

“Con ăn cơm chưa?”

“Con ăn rồi, mẹ thì sao?”

“Mẹ cũng ăn rồi, Vân Kiên mấy ngày này cứ nhắc con hoài, bao giờ thì con về thăm nhà hả?”

Nhẩm tính, lần cuối có mặt ở nhà ăn cơm mẹ nấu là hai năm trước, Vân Mộng thấy mình thật bất hiếu.

Cô nén tiếng thở dài, cười lên cho bà yên tâm:

“Con chỉ mới xin được việc thôi, nhiều thứ phải lo lắm, nhưng lương thì rất hậu hĩnh.

Mấy tháng này con chưa về được, mẹ bảo Vân Kiên chờ thêm một thời gian nữa nha.

Chắc là tết này sẽ được nghỉ…”

Bây giờ là tháng tám, vậy phải chờ hơn nửa năm.

Mẹ của Vân Mộng thất vọng nhưng hiểu cho con gái nên không nói gì, tâm sự thêm vài câu đã vội ngắt máy.

Vân Mộng biết bà ho nhiều, ngắt điện thoại cũng vì sợ cô lo lắng, trái tim cô như bị ai bóp chặt, thở không nổi.



Ngày hôm sau, Vân Mộng trở lại công ty làm việc.

Những chiếc váy đơn giản, sang trọng mà Lục Cẩn Hiên tặng cô phát huy hoàn toàn tác dụng của chúng.

Với chiều cao 1m74 nổi bật, cộng thêm giày cao gót, cô như biến thành người mẫu.

Sâu thẳm trong lòng, cô không thích những bộ quần áo này, cơ mà sở thích của cô thì đáng giá mấy đồng chứ? Lục tổng vui vẻ là được.

Phòng thư ký hôm nay tụ tập đông đủ, lúc Vân Mộng đến nơi chào hỏi thì họ ồn ào bán tán.

Cô là thư ký riêng của Lục Cẩn Hiên, chịu trách nhiệm liên hệ với phòng thư ký để hỗ trợ quản lý và điều hành văn phòng.

Lượng công việc quá nhiều, rất vất vả, một mình cô gần như không thể quán xuyến được hết.

Vì để sau này mình có bạn hỗ trợ trong công ty, không quá lẻ loi, Vân Mộng chủ động hỏi mọi người muốn uống gì, cô sẽ đãi.

Mấy chàng trai trong phòng thư ký có người đã ế lâu năm được sủng mà hết hồn, sau một chút im lặng, cả đám hú hét ầm ĩ:

“Tuyệt vời, Thư ký Vân, tôi yêu cô!”

“Cà phê latte!”

“Tôi thì cà phê đen đá không đường!”

“Cảm ơn thư ký Vân nhé!”

Họ nhiệt tình bao nhiêu thì mấy cô gái làm việc trong phòng thư ký sắc mặt khó coi bấy nhiêu, lên tiếng châm chọc:

“Không ngờ đãi ngộ của thư ký giám đốc tốt thế! Này thư ký Vân, cô nhận được bao nhiêu vậy? Còn dư tiền bao cả phòng thư ký uống cà phê nữa?”

“Không nhiều lắm, nhưng một vài ly cà phê thì vẫn chi được.” Vân Mộng nói dối không chớp mắt, lương của cô rõ ràng tăng gấp mười, vậy nên mới có tiền bao họ uống cà phê.

“Tôi sẽ đặt trên mạng, lát nữa cà phê đến thì ai chịu trách nhiệm lấy cho mọi người nào?”

Một người đeo kính giơ tay xung phong:

“Tôi tôi, để tôi lấy cho, cô ghi số điện thoại của tôi vào đơn hàng là được.”

Đám bên cạnh tức ói máu, rõ ràng cái tên này có ý với Vân Mộng nên cố tình muốn đưa số điện thoại cho cô ấy!

Vân Mộng nhìn ra được nhưng không nói gì, lấy số điện thoại rồi cười bảo:

“Chào mọi người, tôi đi trước đây.”

Cô không để ý đến những cái nhìn gay gắt hằn học của các cô gái trong phòng, nhanh tay đóng cửa rồi đi ra ngoài.

Mấy tên đàn ông càng phấn khích thì cô càng trở thành tâm điểm của sự thù hận, họ không biết điều này hay sao? Thật là…

Đến phòng làm việc của Lục Cẩn Hiên, Vân Mộng nghĩ không biết có nên mua cà phê cho anh không, nhưng ai biết sở thích của anh là gì, cô còn chưa hỏi nữa, có lẽ anh sẽ thích trà? Trợ lý cũ không cho cô biết, cô đành chịu, từ từ tìm hiểu vậy.

Khi vào trong, Vân Mộng phát hiện Lục Cẩn Hiên đang nói chuyện điện thoại nên cô không dám làm phiền.

Anh hơi ngẩng đầu lên nhìn cô, nghĩ đến đêm đó còn có chút ngại, cô gật đầu xem như chào hỏi một cái.

Anh lập tức ngắt điện thoại rồi hỏi cô:

“Hôm qua em đi sao không báo cho tôi biết?”

Vân Mộng không ngờ anh sẽ hỏi chuyện đó.

Cô còn chưa có số của anh mà, làm sao mà báo cáo được?

“Không lưu số tôi phải không?”

“Lục tổng, xin lỗi…”

“Lại đây.”

Trong giọng nói của Lục Cẩn Hiên đã mang theo chút lửa giận, hôm qua anh trở về liền phát hiện trong phòng trống rỗng, chỉ còn lưu lại chút mùi hương của cô.

Người khác không từ mà biệt như thế khiến anh rất khó chịu.

Đã vậy hôm nay anh còn bị thằng ranh con Lục Tử Tiệp gọi điện thoại trêu chọc, nói cái gì mà đã tìm được mỹ vị nhân gian, muốn chia sẻ với anh.

Đối với anh, Vân Mộng là độc nhất.

Cái gì mà mỹ vị nhân gian, ai cần chứ?

Vân Mộng dè dặt đến gần Lục Cẩn Hiên, mắt cứ nhìn sang chỗ khác không dám đối mặt với anh.

Anh lùi ghế về sau một chút, đưa tay kéo cô ngồi lên đùi mình, một tay sờ vào mông cô rồi hỏi:

“Em không biết tôi rất ghét người khác lặng lẽ biến mất à?”

“Không biết.” Cô thành thật đáp, mới quen anh mấy ngày, cái này cô biết thế quái nào được?

“Bây giờ biết rồi, lần sau muốn rời đi phải để lại tin nhắn cho tôi.”

Anh nói xong đọc một dãy số điện thoại, bắt Vân Mộng học thuộc lòng.

Nhưng trong quá trình này tay anh vẫn không ngừng bóp nắn mông cô, thậm chí là luồn vào trong váy mà sờ soạng, làm cô không cách nào tập trung được.

Hai gò má Vân Mộng nóng bừng:

“Lục tổng, một tuần chỉ hai bữa thôi mà…”

“Tôi đâu có làm gì em? Chỉ sờ thôi thì không tính đâu.” Lục Cẩn Hiên lưu manh hôn lên môi cô một cái thật khẽ.